Thần Khống Thiên Hạ

Chương 449: Bản Thiếu Gia Cũng Không Phải Là




Ngọc Liệt Diễm kinh hô một tiếng, cũng không thèm nhìn tới Hoàng Phong ngã trên mặt đất, sau đó liền vọt vào trong phòng tu luyện của Hoàng Phong.
Tất cả mọi người choáng váng rồi, đây là chuyện gì a?
- Sư huynh... Sư huynh ngươi làm sao lại ngủ thiếp đi rồi?
Thạch Thiên Hậu ngồi xổm người xuống dò xét lỗ mũi của Hoàng Phong một chút, thấy hơi thở còn bình thường, cho nên càng không ngừng kêu lên hai tiếng, lại phát hiện Hoàng Phong cũng không tỉnh.
Trung niên nhân kia không nhịn được nói:
- Đem hắn dẫn tới tầng dưới đi, đừng ở chỗ này làm ầm ĩ mọi người tu luyện, hắn đã bị nha đầu kia đánh bại rồi.
Thạch Thiên Hậu ở trong lòng thầm hô một tiếng:
- Sư muội thật tà môn!
Tiếp theo mới ôm lấy Hoàng Phong vội vã hướng tầng dưới chạy đi.
Chỉ có mọi người thấy Ngọc Liệt Diễm đi vào phòng tu luyện nhiều thêm vài phần kiêng kỵ.
Bọn họ vẫn không rõ ràng Hoàng Phong là ngã xuống như thế nào, nếu là nhân gia hạ sát thủ, chỉ sợ Hoàng Phong đã chết đi!
Trong lòng bọn họ cũng thầm kêu:
- Nữ nhân này thật đáng sợ!
...
Lăng Tiếu cũng không biết tầng dưới đã xảy ra chuyện gì, bởi vì nơi này mỗi một tầng đều bị trận pháp ngăn cách rồi, không thể biết được chuyện tình của một tầng khác.
Lăng Tiếu một đường không ngừng nghĩ, trực tiếp lên đến tầng thứ 10, đây là tầng cao nhất mà trung cấp Linh Sư có thể ở lại.
Linh khí xung quanh không biết so với bên dưới nồng đậm gấp bao nhiêu lần.
Lăng Tiếu không khỏi cảm thán:
- Nếu có thể ở chỗ này tu luyện một năm, tin tưởng thẳng đến cao cấp Linh Sư đỉnh phong cũng không phải là vấn đề rồi.
Đã đến tầng thứ 10 rồi, Lăng Tiếu liền định ở lại chỗ này tu luyện.
Tầng này chỉ có ba gian phòng tu luyện, mỗi một cái đều đóng chặt cửa lại, bên trong hẳn là đều đã có chủ nhân tu luyện.
Lăng Tiếu biết hắn muốn ở nơi này tu luyện nhất định phải đem một người trong đó đánh bại mới được.
- Được rồi, xem một chút có thể hay không làm một cái thương lượng, kêu bọn họ để cho bản thiếu gia một cái vị trí, bản thiếu gia cũng không phải là kẻ tùy tiện đánh người!
Lăng Tiếu khẽ lắc đầu một cái tự nói một câu, liền hướng một gian phòng tu luyện ở bên phải đi qua.
Đông đông!
Lăng Tiếu vô cùng thân sĩ gõ nhẹ mấy cái vào thiên niên mộc môn.
Lăng Tiếu đợi một hồi lại phát hiện bên trong không có động tĩnh, cho nên lại gõ thêm mấy cái nữa, đồng thời hỏi:
- Có người ở không?
Ai ngờ ở bên trong như cũ lại không có động tĩnh.
- Nghĩ đến bên trong không có ai rồi, ta đây liền chọn gian phòng này tu luyện đi!
Lăng Tiếu tự nhủ nói.
Đúng lúc này bên trogn truyền ra một đạo thanh âm khàn khàn nói:
- Không muốn chết thì cút cho ta!
Lời này giống như là Hoàng Phong ở tầng dưới, chẳng qua là không biết kết quả có giống nhau hay không.
- A, tính tình thật đúng là không nhỏ đi!
Lăng Tiếu cười khẽ một tiếng, tiếp đó tiếp tục gõ cửa nói:
- Lão huynh, mượn phòng của ngươi sử dụng một chút, liền ba tháng sẽ để lại cho ngươi.
Lời này của Lăng Tiếu vừa mới nói xng, cửa gỗ của phòng tu luyện lại mở ra.
- Ta biết ngay lão huynh là người tốt.
Lăng Tiếu nhếch môi cười nói.
- Đúng vậy, ta là người tốt, quỳ xuống dập đầu ba cái cho ta, ta liền thả ngươi rời đi.
Từ trong phòng tu luyện đi ra một gã nam tử tinh tráng.
Người này bất quá 27 tuổi, vóc người không cao, tướng mạo bình thường, bất quá một thân khí thế đã đạt tới trung giai đỉnh phong, điều này cũng làm cho Lăng Tiếu nhìn với cặp mắt khác xưa.
- Dập đầu khấu ba cái? Ta lạy trời lạy đất, lạy cha mẹ, cũng không có thói quen quỳ xuống trước người khác.
Lăng Tiếu gảy nhẹ chân mày một chút đáp.
Thanh niên nam tử kia nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu vừa định lần nữa mở miệng mắng, thần sắc kinh ngạc ngẩn ra nói:
- Ngài... Ngài là Lăng trưởng lão?
- Ách... Ngươi biết ta?
Lăng Tiếu sửng sốt một chút hỏi ngược lại, trong lòng thầm nghĩ:
- Thì ra bản thiếu gia nổi danh như vậy, đi đến chỗ nào cũng có người biết.
Thanh niên tinh tráng lập tức từ nguyên lai là vẻ phẫn nộ biến thành vẻ cung kính, hướng về phía Lăng Tiếu lấy lòng nói:
- Thật là Lăng trưởng lão, ta nhìn liền thấy quen mắt nha, mới vừa rồi tiểu nhân có nhiều đắc tội kính xin Lăng trưởng lão đừng trách, đúng ròi, Lăng trưởng lão không phải là muốn phòng tu luyện sao? Ta... Ta đây liền nhường lại cho ngươi, Lăng trưởng lão mời.
Thanh niên ở đối diện thay đổi 360 độ khiến cho Lăng Tiếu đều có chút thích ứng không kịp rồi.
- Ừ, không tệ, có tiền đồ, ngươi là đệ tử của sơn phong nào, trở lại ta sẽ nói với phong chủ của các ngươi một tiếng, để cho hắn hảo hảo bảo kê ngươi.
Hổ thể của Lăng Tiếu chấn động, thể diện ngưỡng lên, hai tay chống eo, tựa như một cái đại lão gia, nói đến dị thường đắc ý.
Trong lòng Lăng Tiếu thoải mái a, nguyên lai tư vị làm đại gia là cái dạng này.
Thanh niên tinh tráng cũn không để ý đến bộ dáng như vậy của Lăng Tiếu, lúc này hết sức cung kính nói:
- Lăng trưởng lão, ta và ngươi là cùng một sơn phong a, gia sư là Mộc Ân trưởng lão.
- Ta dựa vào, thì ra là người mình.
Lăng Tiếu quái khiếu một tiếng, lại nói tiếp:
- Nguyên lai ngươi là cao đồ của Mộc Ân sư bá, chẳng lẽ thực lực đáng sợ như vậy, đúng rồi, ngươi cũng đừng gọi ta cái gì là Lăng trưởng lão, ta nhập môn muộn hơn so với ngươi, gọi ta Lăng sư đệ là được rồi, sau này Mộc Ân sư bá có cái gì làm khó dễ ngươi, ngươi nói với ta, Mộc Ân sư bá cùng ta có giao tình không tệ.
- Đa tạ Lăng trưởng lão, tiểu đệ gọi là Trần Băn Vũ.
Thanh niên kia hồi đáp.
- Nguyên lai là Trần sư huynh, nếu là người mình, vậy ngươi tiếp tục ở nơi này tu luyện đi, ta tìm gian phòng khác có nhường lại hay không?
Lăng Tiếu vỗ vỗ bả vai của Trần Văn Vũ nói.
Nếu là người mình, Lăng Tiếu tổng không tốt đoạt tu luyện thất của nhân gia để dùng, cái này làm người nha, phải phúc hậu!
- Như.... Như vậy sao được, dù sao ta đã bế quan không ít thời gian rồi, Lăng trưởng lão ngươi ở chỗ này tu luyện đi!
Trần Văn Vũ vô cùng lấy lòng nói.
Kỳ thật, hắn hôm qua mới tới nơi này bế quan, mà ở trong đó cũng một mực là phòng tu luyện của hắn, người khác cũng không dám tùy tiện vào đây tu luyện.
Chẳng qua là thân phận của Lăng Tiếu không tầm thường, ở trên sắc phong nghi thức, Trần Văn Vũ nhưng là tận mắt thấy được Lăng Tiếu luyện chế Tứ phẩm đan dược Tấn Vương đan.
Tấn Vương đan nhưng là cao giai đan dược ngay cả cường giả Vương giai đều thiết tha mơ ước, chỉ cần vị Lăng trưởng lão ở trước mắt này nguyện ý, không biết có bao nhiêu cường giả Vương giai đi theo hắn.
Mà Trần Văn Vũ hắn chẳng qua là trung cấp Linh Sư, có tư cách gì cùng nhân gia so thân phận.
Trần Văn Vũ trừ thiên phú tu luyện không tệ ra, đầu óc cũng cơ trí, cho nên hiện tại trước lấy lòng Lăng Tiếu, ngày sau chính mình có việc muốn nhờ, tin tưởng có thể nhìn ở trên tình đồng môn mà giúp đỡ hắn.
Hắn đã nghĩ kỹ, chờ mình đột phá đến cao cấp Linh Sư liền nghĩ biện pháp hướng Lăng Tiếu cầu luyện một quả Nhập Vương đan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.