Thần Khống Thiên Hạ

Chương 419: Chư Trưởng Lão Ngươi Là Ngu Ngốc




Lăng Tiếu do dự một chút, quyết định phải trở về tìm lại mặt mũi rồi hãy nói, cho nên sải bước hướng Dược phong chạy tới.
- Người tới là người phương nào?
Vừa bước vào lưng chừng núi của Dược phong, liền có hai gã chấp sự ngăn cản ở trước đường Lăng Tiếu.
Hai người này Lăng Tiếu có chút ấn tượng, là thủ môn đệ tử của Dược phong.
Lăng Tiếu cũng không đáp lại, trực tiếp lấy ra lệnh bài của Dược phong, hiện lên cho bọn hắn nhìn, trong lòng cũng đang nghi ngờ:
- Chẳng lẽ chuyện ta bị trục xuất Dược phong cũng đã truyền ra rồi?
Trong lòng Lăng Tiếu không khỏi đối với sư phụ Nam Cung Thường Nhạc của hắn một trận thất vọng.
Hai gã ngoại môn đệ tử sau khi nhìn thấy lệnh bài của Lăng Tiếu cũng không có nhường đường, một người trong đó nói:
- Ngươi đã không phải là đệ tử của Dược phong, mời lập tức mau rời khỏi Dược phong.
Lăng Tiếu cười lạnh nói:
- Nam Cung sư phụ còn chưa thu hồi lệnh bài của ta, ta như cũ vẫn là đệ tử của Dược phong, không có chuyện gì thì cút sang một bên.
Lăng Tiếu trong lòng căm tức rồi, mới cách đây một đoạn thời gian không trở lại, mỗi một người đều chạy đến trên đầu của hắn đái ỉa rồi, lại không xuất ra khí thế, người khác còn tưởng là hắn dễ khi dễ.
Hai người nghe được lời nói của Lăng Tiếu, sửng sốt một chút, tiếp đó một người nói:
- Đem lệnh bài giao ra đây, chúng ta trả về cho phong chủ là được.
Lăng Tiếu nhăn mày một chút, không nói thêm gì nữa, thân thể chợt lóe.
Phanh phanh!
A a!
Hai người còn chưa biết là chuyện gì xảy ra, mỗi người cũng đều bị đá bay sang một bên.
- Cho dù ta không phải là Dược phong đệ tử, ta cũng là đệ tử của Mộc Kỳ phong, lần sau còn dám vô lễ, giết không định tội.
Lăng Tiếu nói xong lập tức tung người lên núi.
Không lâu lắm, Lăng Tiếu lần nữa đi lên Dược phong.
Hắn không có bất kỳ cảm khái lưu luyến gì, chỉ có ý định trả thù nồng đậm.
Hắn nhất định phải làm cho thầy trò Chu Như Thường phải hối hận vì đã đắc tội hắn, Nam Cung Thường Nhạc có hay không còn kiên trì đứng ở bên cạnh hắn.
- Đây đều là các ngươi ép ta!
Lăng Tiếu năm quyền đầu lại thật chặt, trong lòng đã quyết định một loại quyết tâm nào đó.
Trên Dược phong, từng đợt gió lạnh thổi qua, mang theo vài tia tiêu điều.
Lăng Tiếu một mình đứng ở trên đỉnh núi, mắt nhìn xuống từng cái cây ngọn cỏ phía dưới.
Mặc dù hắn ở Dược phong dạo chơi một thời gian không dài, nhưng mà hắn vẫn mang theo mấy phần tình cảm.
Một đạo thân ảnh từ không xa chạy như điên mà tới, trong miệng càng không ngừng kêu :
- Lão đại... Lão đại, ngươi cuối cùng cũng trở lại.
Lăng Tiếu nhìn người nọ, trên mặt hiện ra nụ cười ấm áp.
Chạy tới nhưng không phải là huynh đệ Hoa Hiểu Quế duy nhất của hắn ở trong tông môn sao?
Hoa Hiểu Quế đi tới trước mặt Lăng Tiếu, nặng nề ở trên lồng ngực Lăng Tiếu đánh một quyền, lớn tiếng nói:
- Lão đại, ta biết ngay ngươi sẽ không chết, ngươi nhất định sẽ trở lại.
- Ta dựa vào, ngươi là nguyền rủa lão đại chết a!
Lăng Tiếu đá Hoa Hiểu Quế một cước cười mắng.
- Hắc hắc, hiểu... Hiểu nhầm, ta biết lão đại thần thông quảng đại, một tay che trời, căn bản không có chuyện gì có thể làm khó được ngươi, ngươi như thế nào lại chết được.
Hoa Hiểu Quế thao thao bất tuyệt nịnh nọt nói.
- Ngươi tên này lăn đi!
Lăng Tiếu cười mắng một câu, lại nói tiếp:
- Được a, không nghĩ tới hơn nửa năm không gặp lại đột phá đến trung giai Huyền Sĩ rồi, không tệ, không tệ.
- Đây cũng không phải là lão đại có cách dạy sao?
Hoa Hiểu Quế gãi đầu gãi tóc cười đắc ý nói.
Lúc trước, thời điểm Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế mới nhập môn, Lăng Tiếu từng truyền cho hắn công pháp tu luyện Bài Vân kình. Hơn một năm này Hoa Hiểu Quế mỗi ngày đều tu luyện chưa từng gián đoạn, đây mới khiến cho hắn từ tu vi Huyền Giả giai đạt đến trung giai Huyền Sĩ.
Mặc dù, ở thời điểm đột phá Huyền Sĩ phục dụng đan dược, nhưng mà Hoa Hiểu Quế vẫn biết cùng với công pháp mà Lăng Tiếu truyền cho là hoàn toàn không thoát khỏi liên quan, bằng không hắn cũng sẽ không ở trong vòng một năm ngắn ngủi lần nữa đột phá tới trung giai Huyền Sĩ.
- Đây đều là kết quả cố gắng của một mình ngươi, đúng rồi, còn có hơn một năm nữa chinh là tam niên chi kỳ rồi,, muốn trở thành Tam phẩm Linh Sư độ khó cũng không nhỏ a!
Lăng Tiếu nhắc nhở nói.
- Cái này ta cũng biết, sư phụ từng nói ta trước khi chưa đột phá Linh Sư giai là không thể nào trở thành Tam phẩm Luyện dược sư, cho nên hiện tại ta dùng đại bộ phận thời gian đều tốn ở trên tu luyện, bất quá muốn ở trong một năm từ trung giai Huyền Sĩ đột phá đến Linh Sư giai, đây... Đây quả thực là không thể nào.
Hoa Hiểu Quế nghiêm mặt nói.
Hoa Hiểu Quế cùng Vũ Tư Tuyết có ước hẹn 3 năm, nếu như Hoa Hiểu Quế có thể ở trong 3 năm trở thành Tam phẩm Luyện dược sư, như vậy Vũ Tư Tuyết liền đáp ứng cho hắn cơ hội hẹn hò với nàng.
Hoa Hiểu Quế lúc ấy tự cho là thiên phú của mình xuất chúng, tràn đầy tự tin đáp ứng.
Nhưng mà sau khi hắn chân chính trở thành mọt gã Luyện dược sư, hắn mới phát hiện nguyên lai là luyện đan không chỉ có dựa vào thiên phú, mà còn muốn thực lực của bản thân Luyện dược sư mà định ra.
Nếu không có thực lực mạnh mẽ chống đỡ, căn bản không thể nào luyện chế ra được đan được phẩm cấp cao hơn.
Nói như vậy, muốn đạt tới cảnh giới Tam phẩm Luyện dược sư, thực lực tối thiểu của tên Luyện dược sư kia phải là Linh Sư giai.
Về phần Lăng Tiếu vì sao có thể ở Huyền Sĩ mà luyện chế ra được Tam phẩm đan dược, đó là trừ thiên phú bản thân của hắn ra, còn phải dựa vào ích lợi mà tinh thần lực mang đến cho hắn, bằng không hắn cũng không thể nhanh như vậy trở thành Tam phẩm Luyện dược sư.
- Mọi sự không có tuyệt đối, chỉ cần ngươi chịu cố gắng, ngươi nhất định sẽ làm được.
Lăng Tiếu an ủi nói.
Thành thật mà nói, hắn cũng không muốn Hoa Hiểu Quế trưởng thành nhanh quá mức, bởi vì như vậy đối với hắn không có bất kỳ chỗ tốt nào, càng không ngừng phục dụng đan được để lên cấp thì đối với căn bản của bản thân võ giả cũng không tốt, đối với thành tựu ở tương lai càng thêm có hạn.
- Đúng rồi, lão... Lão đại, có một việc ta muốn nói với ngươi.
Hoa Hiểu Quế lộ ra vẻ khó khăn nói.
- Không cần phải nói, ta đều biết rồi.
Lăng Tiếu khoát tay áo nhàn nhạt nói.
- Lão đại, đây đều là Chứ sư thúc hắn giở trò quỷ, sư phụ cũng là bị buộc bất đắc dĩ, ngươi... Ngươi đừng trách hắn.
Hoa Hiểu Quế nói. Nói như thế nào thì Nam Cung Thường Nhạc cũng là gia gia nuôi của hắn, hắn thật không hi vọng Lăng Tiếu cùng Nam Cung Thường Nhạc có cái xung đột gì.
- Không có chuyện gì, kỳ thật ta ở hay không ở Dược phong có quan hệ không lớn, chỉ là ta nuốt không trôi khẩu khí này, ta muốn tìm lại tôn nghiêm thuộc về ta, bằng không ta tuyệt không cam lòng.
Lăng Tiếu đạm mạc nói.
- Lão đại, vậy... Vậy ngươi sau này làm sao bây giờ?
Hoa Hiểu Quế còn là lần đầu tiên thấy bộ dạng như vậy của Lăng Tiếu, chẳng biết tại sao trong lòng cảm thấy hoang mang rối loạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.