Thần Khống Thiên Hạ

Chương 414: Kịch Chiến Phủ Thành Chủ (2)​




- Coi chừng ah!
Cát Đồ ở một bên cả kinh kêu lên.
Nếu không phải bị dây thừng trói, hắn tuyệt đối sẽ đi lên hỗ trợ.
Vào thời điểm Lăng Tiếu cũng bị ba người tấn công, Lăng Tiếu lại tươi cười nhàn nhạt.
Chỉ thấy hắn vào lúc rơi xuống đất, điểm nhẹ một kiếm, lực đạo trầm xuống, Liệt Viêm Kiếm uốn cong, sau đó bắn ra, Lăng Tiếu lại bay lên cao, đồng thời chém ra một kiếm quang nhàn nhạt.
Kiếm Lưu Ngân!
Đây là một kiếm chiêu bá đạo.
Đương nhiên Lăng Tiếu chỉ có cảnh giới Võ Đồ đã có thể dùng chiêu này đánh bại Huyền Giả giai La Khinh Sương.
Hôm nay hắn đã là Linh Sư trung giai, chiêu này uy lực mạnh gấp mấy trăm lần.
Bàng Quân thật sự không nghĩ tới Lăng Tiếu ở trong hoàn cảnh xấu lại phản kích, nhưng lại có thể thi triển kiếm chiêu cường đại như thế, giết hắn không kịp trở tay.
Đinh đương đinh đương!
Bàng Quân toàn lực ra tay, phát ra từng đợt âm thanh công kích, hỏa tinh càng không ngừng bay ra bốn phía.
- Không tốt!
Bàng Quân dùng chiêu thức cường đại ngăn cản đại bộ phận kiếm quang của Lăng Tiếu, thế nhưng mà vẫn có một bộ phận từ chỗ hiểm bay tới, hắn hoảng hốt không thôi.
- Mơ tưởng thực hiện được!
Chu Hoành Lâm cùng Phó Tường Trung lập tức đánh lén sau lưng Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu bất đắc dĩ bỏ qua kiếm chiêu, quay người phòng thủ.
Lăng Tiếu một chiêu bức lui Chu Hoành Lâm cùng Phó Tường Trung và lạnh lùng nói:
- Đừng có bức ta!
Giọng của Lăng Tiếu giống như ma quỷ, khiến cho bọn chúng nghe xong như lọt vào hầm băng, cảm thấy không thoải mái.
Xác thực, Lăng Tiếu còn chưa có dùng toàn lực, bằng không bọn họ đã thành người chết.
Lăng Tiếu nhìn qua đám người này một cái, lúc này mới từng bước một đi qua phía Cát Đồ, kiếm trong tay chém đứt dây thừng trên người Cát Đồ.
- Đừng lo lắng ah, nếu như bọn chúng trốn, tất cả mọi người không sống khá giả!
Liễu Đông gấp lên, nhìn qua bọn người Bàng Quân đang sững sờ quát lớn.
Ba người mới hồi phục tinh thần lại, lập tức tấn công Lăng Tiếu cùng Cát Đồ.
Cát Đồ bản thân bị thương nặng, Lăng Tiếu tự nhiên không cho hắn ứng chiến, ném một viên đan dược qua, sau đó chiến đấu với ba người.
- Là các ngươi bức ta!
Thân thể Lăng Tiếu trùn xuống, hắn quyết định phải giết gà dọa khỉ, chỉ có như vậy mới khiến bọn này biết khó mà lui.
Thời điểm Lăng Tiếu muốn dùng tiên thiên âm phong sát khí và Si Mị lam hỏa diễm, một giọng nói vang lên.
- Dừng tay cho ta, bằng không ta giết nàng ta!
Lăng Tiếu dừng một cái, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên cổ Cát Bối Hân có một thanh kiếm.
- Hỗn đản!
Lăng Tiếu giận dữ!
Thế nhưng mà thời điểm Lăng Tiếu phân thần, Bàng Quân ba người đã giết đến.
- Lăng Tiếu coi chừng
Cát Đồ lớn tiếng nhắc nhở.
Đáng tiếc đã chậm!
Bàng Quân lúc này dùng kiếm quang ẩn chứa thổ thuộc tính, song chưởng Chu Hoành Lâm tràn ngập hỏa diễm, cước ảnh của Phó Tường Trung xảo trá khó phòng, cơ hồ đồng thời đánh lên người Lăng Tiếu.
Ầm ầm!
Lăng Tiếu lúc này bị ba người đánh bay ra xa, thân thể liên tục đụng vào tường gỗ mới dừng lại.
- Ha ha, làm tốt lắm!
Liễu Đông nhìn thấy Lăng Tiếu rốt cục bị giết chết, nhất thời cười ha hả, tâm tình vui vẻ đắc ý.
Bàng Quân, Chu Hoành Lâm cùng Phó Tường Trung buông lỏng một hơi, nhanh chóng ăn đan dược vào.
Cát Đồ kéo lấy chìm mang thai nhìn chằm chằm vào Bàng Dũng Hiện nói
- Thả Hân nhi cho ta!
Thì ra vào lúc vừa rồi Bàng Dũng Hiện sử dụng kiếm gác lên cổ Cát Bối Hân, lúc này mới khiến cho Lăng Tiếu phân thần bị Bàng Quân đánh trúng.
- Hắc hắc, chỉ cần tiến lên một bước, ta liền giết nàng!
Bàng Dũng Hiện nhìn qua Cát Đồ cười lạnh nói.
- Hiện nhi, ngươi mau buông kiếm, hắn không được đâu!
Bàng Quân mở miệng quát.
Bàng Dũng Hiện không cam lòng nhìn qua Liễu Đông, gật gật đầu đáp:
- Dạ phụ thân!
Thời điểm Bàng Dũng Hiện thả Cát Bối Hân ra, bỗng nhiên hai mắt tối sầm, thân thể của hắn ngã xuống.
Nhìn qua Bàng Dũng Hiện đột nhiên ngất đi, tất cả mọi người ngây ngốc!
- Hiện nhi, ngươi. . . Ngươi như thế nào?
Bàng Quân phục hồi tinh thần lại, quát to một tiếng, sau đó chạy tới gần Bàng Dũng Hiện.
Bàng Quân liền gọi vài tiếng thấy nhi tử không có phản ứng, lúc này lấy tay đặt lên lỗ mũi của hắn.
Oanh!
Trong đầu Bàng Quân trống rỗng, con của hắn đã tắt thở!
- Bàng chấp sự xảy ra chuyện gì?
Liễu Đông đi tới hỏi.
- Con ta ah!
Bàng Quân ngửa mặt lên trời sợ hãi rống lên, hai hàng lệ già chảy ra, tức giận nhìn qua Cát Bối Hân hét lớn:
- Là ngươi... Nhất định là ngươi giết con yêu của ta, ta muốn giết ngươi báo thù cho nó.
Sát ý của Bàng Quân tỏa ra, đã mất đi lý trí.
Hắn chỉ có đứa con trai độc nhất mà thôi, cứ như vậy chết đi, thật sự là kẻ tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, hắn có thể không giận sao?
Hắn cảm thấy đây nhất định là quỷ kế của Cát Bối Hân, chỉ có nàng mới giết con của hắn, hắn hiện tại đâu thèm quan tâm Cát Bối Hân đã bị Liễu Đông định chọn trúng, hắn chỉ muốn báo thù mà thôi.
Thời điểm Bàng Quân muốn giết Cát Bối Hân, hắn cũng như con của hắn, trong mắt tối sầm, trong miệng phát ra tiếng hét thảm, trường kiếm trong tay rơi xuống, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Bọn người Liễu Đông kinh hãi địa nhìn qua tất cả, bọn họ còn chưa hiểu ra chuyện gì, chỉ có thể đưa mắt nhìn qua người Cát Bối Hân.
Cát Bối Hân lúc này lui ra phía sau, lập tức kinh hoàng khoác tay.
- Không... Không liên quan tới ta...
Trong lúc nhất thời, không có người nào dám tới gần Cát Bối Hân, mà ngay cả Cát Đồ cũng ngừng bước.
Tất cả quá mức quỷ kế!
Đúng lúc này một thân ảnh chậm rãi từ trong vách tường đi ra.
- Ngươi. . . Ngươi rõ ràng không có việc gì?
Phó Tường Trung kinh hãi nhìn qua Lăng Tiếu.
- Nếu không muốn như phụ tử tên súc sinh đó thì cút đi.
Lăng Tiếu lạnh lùng nhìn qua Phó Tường Trung cùng Chu Hoành Lâm quát.
Hắn vốn không muốn hạ sát thủ, dù sao cũng là đồng môn.
Thế nhưng mà phế vật Bàng Dũng Hiện dám cầm Cát Bối Hân uy hiếp hắn.
Hắn giận, nếu hắn không hạ sát thủ, người ta còn tưởng hắn dễ khi dễ.
Lăng Tiếu cho rằng tất cả là do bọn chúng tự tìm, rõ ràng dám động tới nữ nhân của hắn, chết còn chưa hết tội.
Liễu Đông, Phó Tường Trung cùng với Chu Hoành Lâm giờ phút này cũng biết hai phụ tử Bàng Quân là bị Lăng Tiếu động tay chân.
Bọn họ cũng không biết Lăng Tiếu dùng thủ đoạn gì giết phụ tử Bàng Quân, chuyện này quá khủng bố.
Thứ không biết, dù là ai cũng sợ hãi.
Phó Tường Trung cùng Chu Hoành Lâm khiếp đảm lui ra phía sau.
Bọn họ cùng Bàng Quân cùng liên thủ chém giết Lăng Tiếu, hiện tại Bàng Quân đã chết, bọn họ căn bản không thể tạo thành uy hiếp với Lăng Tiếu cái gì.
Sưu sưu!
Hai người không do dự lập tức chạy ra khỏi phủ thành chủ, tốc độ nhanh làm cho người ta líu lưỡi.
Liễu Đông còn muốn chạy trốn, làm gì dám dừng lại, lúc này quay người rời đi.
- Liễu Đông ngươi lưu lại!
Lăng Tiếu sâu kín nói.
Liễu Đông dừng lại, không dám lại động mảy may, hắn cũng không muốn như hai phụ tử Bàng Quân chết quá khó hiểu.
- Sư. . . Sư đệ, có. . . Có chuyện gì cứ nói!
Liễu Đông nhìn qua Lăng Tiếu sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.