Thần Khống Thiên Hạ

Chương 388: Thống Khổ Phệ Tâm​




Căn cứ vào tập tục cổ tế, nữ Tế Ti đã là thê tử của Lăng Tiếu, mặc kệ nàng có ưa thích hắn hay không, nàng cũng đã nhận mệnh.
Nhưng mà cũng may thực lực của tên này cũng không chênh lệch với những tên đi lên tranh đoạt tú cầu, vóc người cũng không tồi, tối thiểu còn tốt hơn tên quái dị một chút, miễn miễn cưỡng cưỡng xem như xứng đôi với nàng.
Nếu Lăng Tiếu biết rõ hắn đường đường là đệ nhất mỹ nam tử của tây bắc bị mang ra so sánh với Ngụy Ảnh, và bị đánh giá là tốt hơn một chút, chỉ sợ hắn phải phun ba lít máu tại chỗ.
- Đương nhiên biết rõ, tứ giai trung giai độc thảo, tùy tiện dính một chút cũng có thể độc chế tam giai linh thảo!
Lăng Tiếu không có chú ý tới xưng hô của nữ Tế Ti và gật đầu đáp.
Trong đôi mắt xinh xắn của nữ Tế Ti hiện ra thần sắc khác thường, hỏi tiếp:
- Tinh U Lam này hữu dụng với ngươi sao?
- Hữu dụng, phi thường hữu dụng...
Lăng Tiếu còn chưa nói xong, lập tức xấu hổ cười nói:
- Tựu tùy tiện nhìn mà thôi.
Hắn quên đây là địa bàn của người ta, gốc Tinh U Lam này là tứ giai trung giai độc thảo, giá trị xa xỉ, hắn cũng không dám động tới đồ của người ta nha.
- Ah, dù sao nơi này về sau là của ngươi, tùy tiện lấy cũng được.
Nữ Tế Ti nhàn nhạt nói ra.
Lúc này Lăng Tiếu đột nhiên mới nhớ mình không hiểu thế nào làm phụ mã của người ta đấy.
Xem điệu bộ của nàng hẳn không phải là nói giỡn, nếu như không nói rõ ràng, lúc này quả nhiên không biết nên làm sao bây giờ.
- Chúng ta thương lượng một chút nhé?
Lăng Tiếu nghiêm túc nhìn qua nữ Tế Ti nói ra.
Nữ Tế Ti nói ra:
- Có thể, nhưng tiến vào phòng không?
- WOW, chẳng lẽ cô nàng muốn bá vương ngạnh thượng cung, chẳng lẽ anh danh cả đời cua bản thiếu gia gãy ở đây?
Trong lòng Lăng Tiếu nghĩ mà sợ.
Nhưng mà đã tới bước này, hắn cũng chỉ có thể kiên trì đi theo nữ Tế Ti vào nhà.
Trong phòng bố trí ưu nhã tinh mỹ, bình phong rèm cừa lờ mờ ảo ảo, nhìn qua cái giường lớn rộng hơn hai mét, trên bàn điêu khắc một rồng một phượng triền miên với nhau, thoạt nhìn rất sống động, bên cạnh giường là cái bàn bằng gỗ ngàn năm điêu khắc thành, một cái gương vô cùng thanh nhã đặt ở đó.
Lăng Tiếu đi vào trong phòng, lúc này hoảng hốt.
- Chẳng lẽ thật sự động phòng? Cái này... Quá nhanh rồi!
Nữ Tế Ti đi tới trước bàn lấy hộp nhỏ, xuất ra một bầu rượu và hai ly, rót rượu vào trong.
Mùi rượu khác thường bao phủ gian phòng.
- Rượu thuốc?
Lăng Tiếu cũng thường uống rượu, ngửi được mùi rượu này thì hắn đoán được nữ Tế Ti đang rót không phải rượu thường, mà là rượu thuốc.
Nhưng mà không biết rượu thuốc này có công dụng là cái gì.
Lăng Tiếu thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ chính là rượu tráng dương bổ thận? Đây chẳng phải chê năng lực của bổn thiếu gia sao? Thật sự là, chờ một chút nhất định cho ngươi biết bản thiếu gia lợi hại.
- Phụ mã, tới uống chén rượu giao bôi đi!
Nữ Tế Ti nhìn Lăng Tiếu kêu to.
Lăng Tiếu ngồi bên cạnh nữ Tế Ti, cũng không nhận rượu của nàng, phi thường nghiêm túc nói ra:
- Ta cảm thấy có chuyện cần phải nói rõ ràng một chút.
Tuy nói Lăng Tiếu cực kỳ có hứng thú với mỹ nữ, thế nhưng mà đến thời điểm mấu chốt hắn cũng không có đần độn, u mê với dục vọng. Tối thiểu cũng phải hỏi rõ ràng mới được, đây là một loại tôn trọng của hắn với nữ Tế Ti.
Nữ Tế Ti thả ly rượu trong tay xuống.
- Ta biết rõ ngươi muốn nói cái gì, nhưng mà chuyện này đã thành sự thật, ngươi không đối mặt cũng phải đối mặt, bằng không thì ngươi chỉ có đường chết.
- Thế nhưng mà, không nói rõ ràng, cho dù chết cũng không nhắm mắt a!
Lăng Tiếu nói thẳng ra.
Hắn nhất định phải hiểu rõ cuối cùng là chuyện gì mới quan trọng, chẳng lẽ vì một tú cầu mà bán mình sao? Huống chi vị trí chính thê của hắn là dành cho Vân Mộng Kỳ, làm sao có thể đột nhiên tặng cho người mà mình chưa rõ tên thế này.
Thời điểm Lăng Tiếu muốn mở miệng thì ngực của hắn quặn đau.
Ah!
Lăng Tiếu cảm thấy trái tim của mình như bị cái gì đó cắn, cảm giác đau đớn làm hắn hét thảm lên.
Lăng Tiếu che ngực càng không ngừng lăn qua lăn lại, loại đau đớn này so với hỏa độc thiêu đốt còn khủng khiếp hơn nhiều.
Phải biết rằng trái tim là nơi yếu ớt nhất trong ngũ tạng của con người, hơn nữa còn là căn bản của người sống.
Nữ Tế Ti nhướng mày, dò xét Lăng Tiếu nói:
- Không nên nghĩ tới nữ nhân khác, như vậy đau đớn của ngươi sẽ biến mất.
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc làm gì với ta vậy, ah...
Lăng Tiếu cắn răng nói ra mấy chữ này, vẫn không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Hắn cực lực vận chuyển linh khí, ý đồ giảm bớt đau đớn của mình, thế nhưng mà đó căn bản không làm nên chuyện gì.
Nhưng mà hắn lại nhớ tới nữ Tế Ti nói, nhanh chóng không nghĩ tới nữ nhân nào cả.
Quả nhiên đau đớn ở ngực của Lăng Tiếu dần giảm bớt, cho đến cuối cùng không còn chút đau đớn nào cả.
Hắn từ mặt đất đứng lên, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt âm trầm nói với nữ Tế Ti.
- Ngươi làm gì với ta?
- Tình Cổ chính là thánh vật định tình của Cổ tộc, ta và ngươi đã là phu thê, song phương tuyệt đối không cho nghĩ tới người khác, bằng không sẽ bị thống khổ bị phệ tâm, vừa rồi ngươi nghĩ tới nữ nhân khác, cho nên mới bị nó cắn.
Nữ Tế Ti giải thích một câu.
Trong giọng nói của nàng lộ ra vẻ đạm mạc, giống như không nghe ra chút cảm tình nào cả.
- Chính là đồ vật ngươi cho vào miệng ta sao?
Lăng cười hỏi.
Vừa rồi ở ngoài sân rộng nữ Tế Ti hôn hắn, còn có đồ vật gì đó vào trong miệng của hắn, hắn nuốt vào.
- Đúng vậy!
Nữ Tế Ti không có phủ nhận.
- Có biện pháp nào bắt nó ra không?
Lăng Tiếu trầm mặt hỏi.
- Một khi tiến vào trong người của ngươi, nó cả đời đều nương theo ngươi, chỉ cần ngươi toàn tâm toàn ý với ta, nó sẽ không thương hại ngươi, ngược lại còn có lợi với ngươi đấy.
Nữ Tế Ti đáp.
Lăng Tiếu nghe nữ Tế Ti lời nói hít sâu một hơi, buồn bả nói:
- Ta hỏi lại ngươi một lần, có biện pháp nào bắt nó ra hay không?
- Có biện pháp, ngươi có thể tìm gia gia của ta nhớ hắn lấy ra giúp ngươi!
Nữ Tế Ti phi thường thành thật trả lời.
- Gia gia của ngươi, Đại Tế Ti?
Thần sắc Lăng Tiếu chán chường nói.
- Không được, ta tuyệt đối không thể cho nó khống chế ta.
Trong lòng Lăng Tiếu không cam lòng nói một tiếng, sau đó cũng không để ý tới nữ Tế Ti, trực tiếp ngồi xuống, ý định lợi dụng linh lực toàn thân khu trừ Tình Cổ ra ngoài, hoặc là diệt sát nó bên trong.
- Đừng uổng phí tâm, cho dù là ta cũng không thấy bức nó ra được, nó gởi lại trong tim của ngươi, ngươi khu trục nó hoặc diệt sát nó, ngươi cũng xong đời.
Nữ Tế Ti nói ra lần nữa.
- Không có khả năng!
Lăng Tiếu không tin tưởng, sau đó lập tức điều động Tam Phân Quy Nguyên Khí, cơ hồ tất cả linh lực dồn vào trái tim.
Một phút đồng hồ sau, Lăng Tiếu chán chường .
Lăng Tiếu không cam lòng nhìn qua nữ Tế Ti nói:
- Ngươi biết rõ ta có nữ nhân yêu mến, chẳng lẽ ngươi còn kiên trì làm nữ nhân của ta sao? Chuyện này với ngươi quá không công bằn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.