Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2228: Đứng ở trên lưng Chu Tước (2)




- Ta có thể đáp ứng mang ngươi đi vào, nhưng mà ngươi cũng phải đáp ứng một điều kiện của ta!
Chu Tước thần thú rốt cuộc không kiên trì nữa!
Lăng Tiếu mừng rỡ, chỉ cần Chu Tước buông lỏng, vậy mọi chuyện đều dễ làm, hắn hỏi:
- Ngươi muốn điều kiện như thế nào? Chỉ cần ta có thể làm được nhất định sẽ thay ngươi đi làm!
- Ngươi làm không được, nhưng mà Hỏa Kỳ Lân nhất tộc của ngươi lại có thể làm được
Chu Tước đáp một tiếng, tiếp theo mới nói:
- Ngày sau ngươi mang theo bằng hữu của Hỏa Kỳ Lân nhất tộc đến gặp ta, ta muốn bọn họ cùng ta làm một chuyện!
- Chuyện này có phải là vô cùng khó làm hay không?
Lăng Tiếu trầm giọng hỏi.
- Đối với nhân loại các ngươi mà nói, chính là chiến đấu giữa tộc với tộc, ta muốn diệt sát Kim Ô nhất tộc!
Chu Tước thoáng qua sát cơ ngập trời nói.
- Diệt sát Kim Ô nhất tộc!
Lăng Tiếu lộ ra vẻ kinh hãi nó.
Kim Ô nhất tộc là một trong chín đại thần thú, xưng là con của mặt trời, thường xuyên ở trên mặt trời, cho dù là Thần Vương cũng không có cách nào trực tiếp phi hành đến nơi đó, chỉ có đạt tới cảnh giới Chí tôn Thủy Thần mới có thể tự do xuyên qua không gian vô tận, mới có thể đi tới biên giới mặt trời.
Chỉ là Hỏa chi lực lượng mà mặt trời uẩn hàm chỉ sợ so với Niết Bàn không gian đều là chỉ mạnh hơn chứ không kém, cho dù là Chí tôn Thủy Thần cũng không dễ dàng đi tới nơi đó.
Song Chu Tước lại muốn diệt sát Kim Ô nhất tộc, thật sự là để hắn kinh ngạc!
Bất quá Lăng Tiếu cũng biết giữa thần thú tộc cũng có chiến đấu, những Hoang cổ tân mật kia cũng không phải là hắn có thể hiểu được.
Lăng Tiếu nói:
- Ta chỉ có thể phụ trách mang theo nó đến gặp mặt với ngươi, nó có cùng các ngươi diệt Kim Ô nhất tộc hay không thì việc này ta cũng không cách nào khẳng định.
Lăng Tiếu cũng không dám nắm chắc, bởi vì quan hệ giữa hắn cùng Bại gia tử là huynh đệ, mà Kỳ Lân nhất tộc cũng sẽ không do người ngoài như hắn nói một câu liền được.
- Ừ, vậy thì tốt, chúng nó chắc chắn sẽ đáp ứng đấy!
Lăng Tiếu hết sức khẳng định mà nói, tiếp theo nó lại nói:
- Lên đi, đến bên trong nhất thiết đừng rời lưng ta, bằng không bị thiêu đốt mà chết cũng đừng trách ta rồi!
- Tốt!
Lăng Tiếu mừng rỡ mà đáp một tiếng, lập tức phi đến trên lưng của Chu Tước.
Đạp lấy Chu Tước mao vũ mềm mượt kia, trong lòng Lăng Tiếu cảm thấy một trận tự hào!
Chín đại thần thú hắn may mắn thấy qua bốn loại thần thú, hơn nữa còn cưỡi qua ba loại trong đó.
Đây nếu như nói ra chỉ sợ sẽ không có bao nhiêu người tin tưởng a!
Bởi vì mỗi một loại thần thú đều là khó thấy tung ảnh, Lăng Tiếu lại có thể cưỡi qua ba loại thật sự là để cho người ta khó có thể tin tưởng.
Chu Tước trong nháy mắt liền hướng về phía trước xông tới, tốc độ cực nhanh giống như lôi điện quang tốc!
Khi nó đến trước mặt hạ Huyên Huyên, Hạ Huyên Huyên đã thấy Lăng Tiếu đứng ở trên lưng nó liền lộ ra vẻ sùng bái nói:
- Đại ca ca ngươi làm như thế nào vậy? Quá lợi hại, Tước a di nhưng là ngay cả gia gia ta cũng không cho mặt mũi đấy, ngươi lại có thể thuyết phục nó, ngươi nhất định là Tuần Thú sư lợi hại nhất!
Độc Cô Tấn là Tuần Thú sư lợi hại nhất đương thế, trừ thần thú ra lão cơ hồ có thể giao tiếp với bất kỳ thánh thú nào, nếu không ở bên cạnh lão không thể nào có được mười mấy đầu thập nhất giai thánh thú.
Đây nhưng là cường đại thánh thú mà nhiều năm qua lão tuần phục được.
Ngay cả lão cũng không cách nào tuần phục được Chu Tước, àm Lăng Tiếu lại có thể làm được một điểm này, tự nhiên là để cho Hạ Huyên Huyên vô cùng sùng bái rồi!
Vừa mới rồi nàng là dùng hết miệng lưỡi cũng không thể khuyên được Chu Tước đứng ở trên lưng của nó.
Lăng Tiếu không cho là đúng cười cười:
- Tước a di không giống như chúng ta nghĩ, thương ta nên mới mang theo ta đi vào, Huyên Huyên ngươi lên đây, chúng ta hiện tại liền đi vào.
Thời gian không đợi người, Lăng Tiếu muốn mau chóng thu được Thủy Nguyên thạch, thay lão tổ tông xuất ra một phần lực!
Niết Bàn không gian là một trong bát đại cấm địa, chỗ kinh khủng nhất của nó chính là hỏa diễm hừng hực.
Nó giống như là cả ngày lẫn đêm đang thiêu đốt thiên không chỗ này, muốn cùng thiên đối nghịch, giống như muốn phần thiên phá vũ, tiếng hỏa thế kia vù vù chợt hiện trùng thiên dọa người.
Nhì một phiến hỏa hải vân không đỏ rực kia tuyệt đối là một đại dị tượng kỳ quan, đẻ cho người ta thở dài không thôi!
Ở sơn mạch phía dưới Niết Bàn không gian này dù là hỏa độc tung hoành nhưng mà vẫn có rất nhiều dong binh ở phụ cận qua lại, có lẽ bọn họ nhận thấy có cơ hội nhìn thấy Chu Tước thần thú cũng nói không chừng.
Một ngày này bọn họ quả nhiên thấy được một đạo hỏa diễm ảnh tử cực tốc hướng về phía Niết Bàn không gian xông qua.
không ít Thần Vương thấy một màn này đều là không nhịn được mà kinh hô lên!
- Mau nhìn, đó... Đó có phải là Chu Tước thần thú đang bay hay không?
- Quá nhanh rồi, căn bản không thấy rõ, bất quá nó là hướng về phía Niết Bàn không gian xông tới, trừ Chu Tước thần thú còn có thánh thú nào dám làm như vậy.
- Hẳn là Chu Tước thần thú a, các ngươi nhìn đó phiến động ra không phải là vũ sí thì là cái gì, hơn nữa hỏa diễm chi thế mà nó mang theo trừ Chu Tước thần thú ra sẽ không có thánh thsu khác có loại uy thế cùng tốc độ này!
- Thật không nghĩ đến sinh thời lại nhìn thấy được Chu Tước thần thú rồi, mặc dù chỉ là một đạo bóng dáng đều cảm thấy vinh hạnh rồi!
- Không được, ta muốn đuổi theo đi xem một chút, ta nhất định phải nhìn Chu Tước thần thú một cái!
Dong binh ở các nơi đều vô cùng hưng phấn, thậm chí còn có người cư nhiên hướng về phương hướng Chu Tước thần thú đuổi theo, đơn giản là hành vi không muốn sống.
Chỉ là bọn họ cũng là vô công mà thôi, cho dù là Chí tôn Thủy Thần nghĩ muốn đuổi kịp tốc độ của Chu Tước thần thú cũng không dễ dàng.
Huống chi Chu Tước thần thú kia đã là nhập vào trong Niết Bàn không gian, bọn họ cũng chỉ là nhìn mà dừng bước thôi.
Càng đến gần Niết Bàn không gian, hỏa diễm khí thế nơi đó càng là hùng dũng, nhiệt độ ở chỗ này giống như lò lửa, cho dù là Thần khí bình thường đều muốn bị những hỏa diễm này hòa tan, đủ thấy đáng sợ của chỗ này!
Lăng Tiếu cùng Hạ Huyên Huyên ngời ở trên lưng Chu Tước thần thú vẫn có thể cảm ứng được hỏa thế hừng hực kia, lúc xâm nhập vào trong hỏa khẩu kia, người bình thường chỉ sợ đều cảm thấy hẳn phải chết không nghi ngờ, khẳng định bị sợ đến cả rắm đều phóng ra!
- Đại... Đại ca ca ngươi sợ sao?
Hạ Huyên Huyên nắm lấy chéo áo của Lăng Tiếu lên tiếng nói.
Lăng Tiếu nhìn Hạ Huyên Huyên thần sắc tái nhợt, nhăn nhẹ lông mày một chút nói:
- Huyên Huyên có phải là có cái gì không khỏe hay không?
Hạ Huyên Huyên nhẹ lắc lắc đầu nói:
- Không... Không có chuyện gì, liền... Liền là có chút sợ hãi!
Lăng Tiếu còn thật không nghĩ đến Hạ Huyên Huyên lại sẽ sợ, hắn cảm thấy nàng đã vào một lần rồi hẳn sẽ không có cái cảm giác đó mới đúng a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.