Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2182: Tin tức của Thủy Nguyên thạch (2)




- TỘc trưởng, muốn giết mua chém liền nghe ngươi, nhưng mà... Còn thỉnh tộc trưởng nhất thiết chớ để Hộ tôn Thủy lão giết huynh đệ của ta, hắn nhưng là hậu bối mà Kim tộc trọng điểm bảo vệ, nếu như hắn xảy ra chuyện gì đó chính là đại chiến giữa hai tộc, còn thỉnh tộc trưởng nghĩ lại!
Tiên Vu Dã biết tội khó thoát, nhưng mà hắn vẫn lý trí nói ra lời trong lòng mình, đồng thời cũng không hi vọng Lăng Tiếu thật ở chỗ này xảy ra chuyện gì, bằng không hắn cho dù chết cũng sẽ không yên ổn.
Lúc này Thác Bạt Lý Khánh rốt cuộc sâu kín mà lên tiếng:
- Tiên Vu Dã, tội chết có thể miễn, nhưng mà tội sống khó tha, về phần phát định trách tội như thế nào vẫn là đợi sau khi hộ tộc Thủy lão trở về rồi lại nói, về phần thu hoạch của Tiên Vu bộ lạc sau này giảm đi một thành!
- Tộc trưởng, tiểu tạp chủng vừa mới rồi kia nhưng là thương hại đến ngươi, đây đồng đẳng với thương hại đến mặt mũi của tộc ta, làm sao có thể phán nhẹ nhàng như thế được, ta cảm thấy không cần thiết đợi hộ tộc Thủy lão trở về, ngươi có thể định tội rồi, về phần thu hoạch của Tiên Vu bộ lạc nên giảm đi ba thành, dù sao bọn họ cũng không dùng nhiều như vậy!
Lê Nhĩ Mã lần nữa lên tiếng nói.
Phải nói người này thật muốn đem Tiên Vu bộ lạc ép đến không còn đường đi, vốn Tiên Vu bộ dạng lấy được phân phói ích lợi liền đã ít rồi, lại giảm ba thành nữa, sau này bọn họ còn lấy cái gì tu luyện?
- Lê Nhĩ Mã ngươi đưng fkhinh người quá đáng, bộ lạc chúng ta lang nhi không ít, lại giảm ba thành, có phải là không để cho chúng ta sống hay không a, nếu như ngươi thực không dung được chúng ta, chúng ta có thể rời khỏi đây tự mình sống!
Tiên Vu Tây Túc tức giận mắng.
Coi như là tượng đất cũng có ba phần hỏa khí, Lê Nhĩ Mã làm như thế đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Tiên Vu Tây Túc rồi.
Lúc này Khấu Lực An thản nhiên nói:
- Giảm hai thành, một thành không đủ để bình dân phẫn, tôn nghiêm của tộc trưởng không thể bị lăng mạ liền coi như xong.
Ô Cổ Ngả cũng mở miệng nói:
- Kỳ thật chuyện này không có quan hệ bao nhiêu đến lang nhi của Tiên Vu bộ lạc, tộc trưởng giảm một tầng là đủ rồi, đều là lang nhi nhà mình, không thể tính toán với người trong nhà!
Lời này của Ô Cổ Ngả không nghi ngờ gì là đang cảnh cáo cùng nhắc nhở Lê Mã Nhĩ cùng Khấu Lực An đừng quá mức, đều là tộc nhân của mình còn muốn ép tới mức như thế, thật sự là không nên!
Lê Nhĩ Mã nhưng nghe ra ý chỉ chó mắng mèo của Ô Cổ Ngả, lập tức khuôn mặt cáu gắt lên nói:
- Chính bởi vì là lang nhi nhà mình nên cần phải hạn chế, chớ để tùy tiện kết giao với người không biết, tránh cho để toàn tộc nhân gặp tao ương!
- Đúng vậy, hôm nay nếu không có Hộ tộc Thủy lão ra mặt, chỉ sợ những lão cốt đầu như chúng ta đều phải thây chôn tộc địa rồi!
Khấu Lực An phụ họa nói.
- Liền theo như lời ta mới nói, hết thảy đợi hộ tộc Thủy lão trở về rồi làm tiếp quyết định!
Thác Bạt Lý Khánh có chút phiền lòng nói.
Kỳ thật hắn muốn cùng Lăng Tiếu giao hảo, đây tương đương nhiều hơn với một cái bằng hữu Kim tộc, có lợi cho đi lại giữa hai đại Cổ tộc bọn họ, nhưng mà nháo đến cục diện này chỉ sợ đã không thể nào.
Tiên Vu Tây Túc rốt cuộc là thở ra một hơi, chỉ là nhìn Tiên Vu Dã lại đều là vẻ tiếc nuối.
Đây nhưng là dũng sĩ xuất sắc nhất của Tiên Vu bộ lạc bọn họ, chỉ cần có thể không ngừng tiếp tục cường đại, chung quy có một ngày sẽ vượt xa hắn, trọng chấn uy phong của bộ lạc bọn họ.
Hôm nay xem ra đã là không có khả năng rồi a!
Song, liền ở lúc này Lăng Tiếu cùng Lê Nguy Sơn hai gười từ vực ngoại trở về, trực tiếp đến bên ngoài đại doan trướng.
Đám người Thác Bạt Lý Khánh cảm ứng được khí tức của bọn họ đều là cùng nhau từ bên trong doanh trướng nhất nhất đi ra.
Bọn họ thấy Lăng Tiếu lại cùng nói cười với Lê Nguy Sơn, không giống như là địch nhân ngược lại giống như là lão bằng hữu nhiều năm gặp lại.
Đây để cho bọn họ không nghĩ ra được!
Về phần Lê Mã Nhĩ cùng với Khấu Lực An liền hiển lộ ra lo lắng bất an rồi, cái tình huống này nhưng trong tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn không giống nhau a!
Bọn họ cảm thấy Lê Nguy Sơn xuất thủ, Lăng Tiếu nhất định là bị bắt rồi, là hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Nhưng mà bây giờ hai người lại thành bằng hữu, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Bọn họ nghĩ mãi mà không rõ, hưng người khác cũng đồng dạng không nghĩ ra, chỉ có người đương sự bọn họ mới rõ ràng.
Tiên Vu Tây Túc không nghi ngờ là người vui vẻ nhất, có lẽ bộ lạc bọn họ có thể tránh qua một kiếp, thậm chí còn có thể nhận được một chút ân huệ cũng nói không chừng.
- Nguy Sơn trưởng lão, các ngươi đây là?
Thác Bạt Lý Khánh mang theo nghi hoặc nồng đậm hỏi.
Lê Nguy Sơn thoáng qua vài tia mất tự nhiên cười nói:
- Ha ha, ta cùng Lăng thần sư là không đánh không nhận thức a! Nguyên lai hắn không chỉ là người của Kim tộc, còn là Thần dược sư nhận được Dược Minh công hội tán thành, còn là khách khanh trưởng lão của Dược Minh công hội, sau này Lăng thần sư chính là quý khách của tộc ta, các ngươi phải hảo hảo chiêu đãi hắn mới được a!
Sau khi Lê Nguy Sơn cùng Lăng Tiếu đình chiến, Lăng Tiếu tiết lộ một chút thân phận của mình với Lê Nguy Sơn, tốt để cho Lê Nguy Sơn càng thêm úy kỵ sự hiện hữu của hắn.
Lời này nhưng có thể để cho Lăng Tiếu đạt được mục đích, đây coi như là biện pháp điều hòa vô hình trung trợ giúp cho Tiên Vu bộ lạc thoát khốn!
Bởi vì danh đầu Thần dược sư của hắn còn ở chỗ này, bất kể đi đến đâu đều đủ để bất kỳ thế lực nào lôi kéo kết giao.
Quả nhiên sau khi lời của Lê Nguy Sơn vừa mới dứt, những tù trưởng của Man tộc nhân này thần sắc lập tức biến đổi rồi!
Lăng Tiếu là người của Kim tộc? Hắn còn là Thần dược sư?
Kim tộc nhân không phải đều là Kim thuộc tính sao? Chẳng lẽ đầu năm nay người có Kim thuộc tính cũng có thể luyện đan rồi?
Đây đơn giản là để cho những man tộc nhân bọn họ đều có chút không hiểu được!
Bất quá người trước đây giao thủ qua với Lăng Tiếu đều biết rõ, Lăng Tiếu nhưng là thân hoài đa trọng thuộc tính.
Còn nữa lời này là từ trong miệng hộ tộc Thủy lão của bọn họ nói ra, bọn họ không có đạo lý không tin.
Lăng Tiếu nhìn nhũng ánh mắt hoài nghi kia của bọn họ, một bộ áo choàng của Luyện dược sư trong nháy mắt phủ lên trên người hắn, khỏa thần huy chương kia lập tức treo ở trước ngực lộ ra rạng rỡ sinh huy!
Mọi người nhìn thấy Lăng Tiếu đột nhiên thay trang phục, nhìn lại Thần huy chương kia của Lăng Tiếu đã là không có nửa điểm hoài nghi rồi.
Ngay cả Lê Nguy Sơn cũng là như thế, vừa mới rồi hắn chỉ là nghe Lăng Tiếu nói, nhưng mà lại không quá tin tưởng lời nói của Lăng Tiếu, bây giờ không thể không tin tưởng a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.