Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1996: Ta vẫn cứ đánh hắn răng rơi đầy đất! (2)




- Người U Ảnh không phải nói tiểu tử này đã bị đưa vào Loạn Táng Không Gian sao? Như thế nào hắn còn có thể đi ra, hơn nữa thực lực này lại thăng tiến như thế. Chẳng lẽ hắn thật sự là chướng ngại vật của phái ta sao!.
Công Tôn Dương cũng vừa phục hồi tinh thần lại từ trong thất thố. Lão hướng tới Lăng Tiếu mà chắp tay nói
- Ra mắt Lăng Thần Sư, tại hạ Công Tôn Dương. Mới vừa rồi Hạ Công trưởng lão nói chính là một chút ý nghĩ của ta, không biết Lăng Thần Sư có thể bỏ những thứ yêu thích, chúng ta đổi với nhau một chút! Muốn bao nhiêu bồi thường chúng ta đều sẽ cấp.
Lão chính là đã gặp Lăng Tiếu, sự tích ngày đó Lăng Tiếu đè đầu vài Đại Thần Sư vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Muốn lão lớn lối cùng với Lăng Tiếu, thật đúng là lão không dám.
Nếu không phải Hạ Công trưởng lão nói Lăng Tiếu đã chết, làm thế nào lão sẽ xuất hiện ở chỗ này. Thật sự là sụp hố người chết a!
Bằng vào quan hệ của Lăng Tiếu cùng Trịnh Xán Thần Sư, lão là Thần Dược Sư mới tấn chức sau này có lẽ không hợp lắm. Cũng may sư huynh lão có trọng lượng cũng không thấp ở trong tông môn.
Huống chi bọn họ đã lựa chọn liên kết cùng đám người Hạ Công, vậy sớm muộn cũng phải đứng ở mặt đối lập cùng những người này của Lăng Tiếu.
Cho nên, lão không thể không kiên trì, nói theo những lời Hạ Công đã nói.
- Ha ha...
Lăng Tiếu ngửa mặt lên trời nở nụ cười điên cuồng.
Nụ cười kia mang theo vẻ bá đạo không gì sánh kịp, khiến cho tất cả mọi người hơi bị run lên.
- Buồn cười, thật sự là buồn cười, Hạ Công trưởng lão. Hay là ngươi giao ngọn núi của ngươi cho ta đi, ta cũng trả đủ thù lao cho ngươi có được hay không?
Lăng Tiếu cười lạnh quay sang Hạ Công chất vấn.
Hạ Công cau mày một cái mà nói
- Lăng Thần Sư, chúng ta là mang theo thành ý tới đây, xin không nên trở thành là nói giỡn!.
- Ta nhổ vào... hừ, Bản Phong Chủ cũng không có nói giỡn với ngươi. Chỉ cần ngươi đồng ý nhượng quả núi riêng của ngươi cho ta, ta liền đem tặng cho ngươi có sao đâu? Nhưng mà ta nghĩ là ngươi sẽ không làm.
Lăng Tiếu nói với vẻ thập phần khinh thường, tiếp theo hắn còn nói
- Lại thừa dịp ta vắng mặt để đến nơi này bắt nạt, các ngươi thật sự là to gan. Hạ Công, Nội Môn có quy định trong đồng môn không được tự giết lẫn nhau. Hôm nay đả thương người của ta là ngươi đã phạm vào môn quy. Hiện tại ta liền thay Môn Chủ giáo huấn thật tốt loại trưởng lão như ngươi đã biết rõ mà còn cố phạm qui!.
Lăng Tiếu lười lại nói thêm gì với Hạ Công. Sau khi quát lớn một tiếng liền ra tay với Hạ Công.
Hiện nay thực lực của hắn đã là Cao Giai Thần Vương, sau khi chiến lực tăng lên đều không thua gì Thần Vương đỉnh cao. Căn bản hắn không sợ Hạ Công này.
Nhưng mà, vì sợ kinh động những người xung quanh, Lăng Tiếu không có khả năng đích thực đấu một phen cùng Hạ Công.
Trước lúc hắn ra tay thì hồn lực đã công kích ra ngoài, nện về hướng Thức Hải của Hạ Công.
Đương nhiên, hắn xuất thủ rất có chừng mực, cũng sẽ không thật sự biến Hạ Công thành kẻ ngu ngốc.
Hạ Công thân là một Thiên Thần Vương, thủ đoạn quả là phi thường không kém. Nhưng mà muốn đề phòng hồn lực vô ảnh vô hình kia của Lăng Tiếu, thì cũng là khó khăn càng thêm khó khăn.
Huống chi sự chú ý của lão một mực đều dè chừng chân tay Lăng Tiếu, căn bản không biết Lăng Tiếu lại có lực lượng quỉ dị bực này, có muốn phòng cũng căn bản không đề phòng được.
- A!
Âm thanh lão kêu thảm thiết cơ hồ là đồng thời vang lên cùng với lúc Lăng Tiếu đến trước mặt lão rồi ra tay.
- Bốp!
Lăng Tiếu hung hăng nện một cái tát liền đánh cho Hạ Công bay đi ra ngoài.
Thân hình Hạ Công sau khi đảo lộn nhiều lần giữa không trung, cuối cùng cả người trực tiếp lăn ra ngoài cửa. Mấy ngụm máu tươi chảy ra, nhìn dáng vẻ lão sau khi rơi xuống đất, lại nhìn gương mặt già nua của lão thì thấy cũng giống như Thường Hạo Hữu, hơn phân nửa mặt bị hõm vào, cực kì khó coi.
Mọi người ở chỗ này ai nấy đều đều hoàn toàn trợn tròn mắt!
Bọn họ chưa bao giờ tưởng tượng rằng một vị Thiên Thần Vương như Hạ Công này lại không đủ sức đánh lại một chiêu với Lăng Tiếu!
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ là Lăng Tiếu đã có lực lượng cường đại hơn Thiên Thần Vương sao?
Chính là hơn mười năm trước Lăng Tiếu chỉ là thực lực Đê Giai Thần Vương, đây là điều mà người trên dưới tông môn đều rõ ràng.
Trong thời kỳ ngắn ngủi hơn mười năm này mà có thể đột phá đến Trung Giai Thần Vương đã là sự ban ơn lớn lao. Mà nghĩ đến có thể sánh vai cùng Thiên Thần Vương, vậy không nghi ngờ đó là người nằm mơ nói mộng!
Nhưng mà sự thật liền bày ở trước mắt, bọn họ không thể không tin a!
Sau khi Lăng Tiếu bạt một tát tai này, hắn không hề tính toán cứ như vậy là xong.
Hạ Công này từng bước khiêu khích hắn, lúc này càng là nhân cơ hội cho bọn họ biết tay một cái. Bằng không lão thật đúng cho là Thiên Long Môn này chính là của phái Thần Thể bọn họ.
Lăng Tiếu đến trước mặt Hạ Công giơ lên chân hung hăng nhằm hướng tới bắp chân của Hạ Công mà đạp xuống.
- Răng rắc!
Một đạo âm thanh gian tan chói tai vang lên, khiến cho mọi người nghe lọt vào trong tai liền sợ hãi đến trái tim băng giá như vậy!
Hạ Công phát ra một âm thanh kêu thảm thiết, thần hồn suy sụp xương cốt đứt đoạn nên nỗi khổ không phải bình thường a. Hai mắt lão đỏ vằm lên trợn ngược nhìn Lăng Tiếu mà quát
- Có bản lãnh ngươi cứ giết ta, bằng không ngươi nhất định phải chết, lại dám là kẻ dưới phạm thượng!.
Ý định muốn chết thì lão cũng có. Chính mình đường đường là Thiên Thần Vương lại bị một tiểu bối bắt nạt như thế, vậy mặt mũi này xem như bị ném đi sạch.
Nhưng mà khi lão muốn phản kháng, chính là lại bị khí tức cường đại kia của đối phương ép tới không thở nổi, thật sự là khó chịu a!
- Ta nhổ vào... hừ, ngươi thì tính là vật gì vậy? Thiên Thần Vương trưởng lão cao cấp sao? Bản Phong Chủ đường đường Thần Dược Sư cũng là chức trưởng lão cao cấp, nếu muốn lấy già bắt nạt trẻ a, cho là ta sợ ngươi a. Coi như hôm nay Phương Bất Nhị tới đây, thì ta cũng vẫn đánh cho hắn răng rụng đầy đất!
Lăng Tiếu thập phần khinh thường mắng mỏ.
Ngay sau đó, hắn lại nhằm vào Hạ Công đạp thêm một cước, đồng thời quát
- Ngay cả nữ nhân của ta cũng dám đánh, cũng không nhìn lại xem là mặt hàng gì, cút đi cho ta!.
Hạ Công bị Lăng Tiếu tung một cước đá bay ra khỏi đỉnh núi. Quả thực làm cho người ta hơi bị kinh hãi!
Những Thần Vương đi cùng một đường với Hạ Công đến đây, ai nấy đều là mặt xám như tro tàn, khó nhìn tới cực điểm. Bọn họ ai nấy đều muốn bỏ chạy, chính là đỉnh núi này đã bị các Thần Vương chạy tới sớm vây kín.
Lăng Tiếu ngoái đầu lại nhìn về hướng tới Công Tôn Dương kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.