Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1945: Hai vị sư nương gặp chuyện không may (2)




Mà Cuồng Tăng từ ngàn dặm xa xôi tới đây báo tin tức cho hắn biết, mà bây giờ nếu hắn qua sông đoạn cầu thì đúng là nói không qua.
Cho nên hắn chỉ có thể mang theo hai nữ mà thôi.
Dù quan hệ thế nào thì hắn cũng chẳng quản được, tất cả thuận theo tự nhiên đi.
Đoàn người bây giờ đang đi tới Vân Cương thành, nhưng mà trên đường đi Lăng Tiếu cố ý thả chậm tốc độ, hắn muốn ngắm nhìn phong thổ dân tình của Thiên Long địa vực, thêm nữa... Sau đó hắn dẫn theo chúng nữ đi dạo trong thành, cảm thụ thời gian rãnh rỗi khó có được này.
Trong lòng của hắn đang nhớ về lúc ở Huyền Linh đại lục.
Nếu những nữ nhân của hắn đều ở bên cạnh, hắn sẽ hạnh phúc cỡ nào.
Nghĩ đến chỗ nầy Lăng Tiếu cũng phấn chấn lên.
Hắn quyết định khi chuyện này chấm dứt, lập tức bế quan mau chóng đạt tới Thần Vương trung giai, tới lúc đó hắn sẽ quay về Huyền Linh đại lục.
Một là hoàn thành nhiệm vụ trong tộc giao phó, hai là tiếp đón thân nhân của mình tới Thiên Vực, cộng hưởng hoàn cảnh tu luyện ưu việt ở nơi đây, về sau có thể ở nơi đây cả đời.
Mặt khác hắn hy vọng U Ảnh ám sát đoàn lại hiện ra, đến lúc đó chỉ cần kích sát đám người này, luyện hóa thần hồn thì hắn sẽ hiểu được đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà sau lần trước đánh lén không thành, người U Ảnh ám sát đoàn không có xuất hiện qua.
hắn đi lại như thế suốt nửa năm, Lăng Tiếu rốt cuộc dẫn theo đoàn người của mình đi tới Vân Cương thành.
Lăng Tiếu không thể chờ được dẫn theo đoàn người tới trụ sở của Thư Tử Thiến.
Nhưng mà sau khi tới trụ sở của Thư Tử Thiến lại phát hiện chỗ này không có bóng người nào, đồng thời còn nhìn thấy phòng ốc nơi này bị hủy hơn phân nửa, xem ra đây là vết tích đánh nhau.
Lăng Tiếu nhíu mày một hồi, kế tiếp hắn quát ầm lên.
- Tốt cho người Vân Cương Giáo!
Hắn xem thật kỹ là người Vân Cương Giáo gây sự với hai sư nương của hắn.
Từ tình huống hôm nay chắc chắn là xảy ra chuyện, trong lòng của hắn tự nhiên vô cùng tức giận.
Nếu như hai sư nương có chuyện gì, hắn chắc chắn sẽ huyết tẩy Vân Cương Giáo.
- Tiếu, trước đừng gấp, khả năng hai vị sư nương chỉ rời khỏi nơi đây mà thôi!
Ngọc Nhu Phỉ an ủi.
- Việc này đi hỏi người của Vân Cương Giáo là biết rõ!
Lăng Tiếu trầm giọng nói.
Tiếp theo Lăng Tiếu liền dẫn một đoàn người đầy tức giận tới Vân Cương Giáo.
Đệ tử trong coi núi không thể ngăn cản đoàn người Lăng Tiếu, chỉ có thể đưa mắt nhìn những Thần Vương đáng sợ tiến vào trọng địa của bản giáo.
- Vân Mông Điềm đi ra cho ta!
Lăng Tiếu bay lên trên không Vân Cương Giáo, thuận tay đánh ra kim quyền vào một ngọn núi cao, cả ngọn núi cao này bị đánh thành bụi phấn.
Oanh long!
Âm thanh rống to vang lên giống như sấm sét, không ngừng vang vọng khắp Vân Cương Giáo vài lần.
Từng bóng người từ trong giáo bay ra ngoài.
- Người tới là người phương nào, dám gây chuyện trong bổn giáo!
Một tên Thần Vương thấp giai nhìn qua đám người Lăng Tiếu quát lên.
Nhung mà khi giọng của hắn vừa vang lên, liền cảm thấy ngực buồn bực, một đạo khí thế cường đại áp hắn té xuống đất.
Người của Vân Cương Giáo hoảng sợ không nói rõ, bọn họ biết rõ người nọ là trưởng lão Thần Vương trong giáo, người ta chỉ dựa vào khí thế là áp hắn rơi xuống, thực lực đáng sợ có thể nghĩ.
Người của Vân Cương Giáo lúc này bị khí thế đè ép không ngẩng đầu lên được.
Những tên Thần Vương, bán Thần Vương của Vân Cương Giáo lúc này từ các nơi hẻo lánh đi ra ngoài, bộ dáng như lâm đại địch.
Thân là giáo chủ Vân Cương Giáo, Vân Mông Điềm rốt cuộc vẫn nhận ra Lăng Tiếu đến, vội vã mang người bay tới nghênh đón.
- Lăng Tiếu thiếu gia đại giá quang lâm a!
Vân Mông Điềm nghênh đón.
Lăng Tiếu nhìn thấy Vân Mông Điềm thì hỏi ngay.
- Vân Mông Điềm, ta hỏi ngươi hai sư nương của ta đâu rồi, ta không phải bảo ngươi bảo hộ bọn họ sao? Tại sao không thấy bóng người nào? Hôm nay nếu không trả lời cho rõ ràng, ta diệt Vân Cương Giáo!
Lăng Tiếu ngữ khí bá đạo làm cho người Vân Cương Giáo thập phấn khó chịu, người trong giáo không phải người nào cũng được nhìn thấy Lăng Tiếu.
Nhưng mà nhân vật có thể khiến giáo chủ phóng thấp tư thái như vậy chỉ sợ lai lịch không nhỏ.
Nhưng mà ánh mắt của bọn họ nhìn qua người của Lăng Cương thì sắc mặt cả đám trở nên khó nhìn.
Bọn họ nhận ra thân phận của Lăng Cương, một gã Thiên Thần Vương a.
Dựa vào thực lực một mình Lăng Cương cũng đủ diệt trừ toàn bộ Vân Cương Giáo rồi, không cần phải nói những người khác.
Huống chi Lăng Cương còn có một tâng thân phận khác, hắn chính là người của Thiên Long Môn.
Nghĩ đến chỗ này bọn họ đã biết rõ người trẻ tuổi kia chính là người thiên Long Môn ngay.
Vân Mông Điềm nghe Lăng Tiếu hỏi thăm thì thân thể run rẩy, nói:
- Lăng thiếu gia, ngươi... Ngươi không phải thu được tin tức người của ta truyền lời rồi sao?
- Lời gì, nhanh nói cho ta biết!
Lăng Tiếu còn không rõ Vân Mông Điềm nói thế có ý gì.
Vân Mông Điềm không dám chần chờ, lập tức nói chuyện xảy ra một lần..
Thì ra hành tung Thư Tử Thiến không biết thế nào bị người Thư gia biết rõ.
Nửa tháng trước Thư gia phái cao thủ tới mang Thư Tử Thiến đi, đồng thời cũng mang theo Phong Thanh Duyên đi.
Người của Vân Cương Giáo tự nhiên không cho phép, nhưng mà thế lực của Thư gia còn trên Vân Cương Giáo, nhưng mà bọn họ nhận lệnh của Thiên Long Môn bảo hộ cho hai người.
Không ngờ người Thư gia không cho Vân Cương Giáo mặt mũi, còn đánh chết hai tên trưởng lão Thần Vương của Vân Cương Giáo đấy.
Vân Mông Điềm căn bản không dám trở mặt với người ta, chỉ có thể lập tức phái người đi tới Thiên Long Môn tìm Lăng Tiếu.
Nhưng mà hắn không ngờ Lăng Tiếu lại sớm đi tới Vân Cương Giáo một bước.
- Thư gia đúng là can đảm, dám không đặt Thiên Long Môn ta vào mắt!
Lăng Cương hừ lạnh quát.
Người của đại thế lực chú trọng nhất chính là mặt mũi, người ta không cho mình mặt mũi chính là địch nhân, cũng khó trách Lăng Cương tức giận như thế.
- Vậy ý của ngươi là hai người bọn họ bị mang về Thư gia?
Lăng Tiếu nhíu mày hỏi.
Phát sinh chuyện như vậy, Lăng Tiếu cũng không có trách Vân Mông Điềm.
- Không biết được, bọn họ đã đi tới loạn táng không gian rồi.
Vân Mông Điềm nói, tiếp theo lại nói:
- Thư tiểu thư bị người nhà của nàng bức bách, yêu cầu đi tới loạn táng không gian một chuyến mới thuận theo bọn họ quay về, nàng đang cố ý kéo dài thời gian, chính là hy vọng Lăng Tiếu thiếu gia có thể tới giúp nàng một tay.
- Đã qua được nửa tháng, chắc hẳn bọn họ đã tới gần loạn táng không gian rồi!
Lăng Tiếu thì thào một tiếng, tiếp theo nhìn qua Vân Mông Điềm nói:
- Chuyện lần này xem như ta trách lầm ngươi, Thần Vương Đan này xem như bồi thường cho các ngươi đi.
Nói xong Lăng Tiếu ném một bình Thần Vương Đan cho Vân Mông Điềm.
Bình Thần Vương Đan này có chừng mười viên, đối với Vân Cương Giáo mà nói đây là thần đan khó cầu!
Vân Mông Điềm kích động tiếp Thần Vương Đan và cảm tạ, nói:
- Đa tạ Lăng thiếu gia... Đa tạ Lăng thiếu gia!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.