Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1914: Ta tin tưởng Lăng thần sư (2)




Cung Đàm Triển không đáp lời, kỳ thật hắn cũng biết được Trịnh Xán nói đúng, chỉ là niên kỷ cùng thủ đoạn này của Lăng Tiếu đúng thật là không thể để cho người ta tin được hắn có thể đạt tới tỷ lệ thành công trăm phần trăm, hơn nữa còn có thể đạt tới cảnh giới viên mãn một lô hai đan.
Tề Dương Thái thì là không cam lòng nói:
- Lời này là nói như vậy, nhưng mà hắn mới tiến giai Thần dược sư bao lâu? Hơn nữa thực lực cũng chỉ bất quá là đê cấp mà thôi, tại sao có thể làm được một lô hai đan đây? Ta là sẽ không tin tưởng đấy!
- Ngươi làm không được nhưng không có nghĩa là người khác làm không được!
Trịnh Xán nhìn hắn một cái nói.
Tề Dương Thái không dám phản bác, chỉ có thể tức giận mà quay đầu đi.
- Tốt, lòng dạ của Trịnh thần sư quả nhiên là để cho người ta kính nể, hắn có thể làm ra phán quyết công bằng, còn cho Lăng thần sư một cái công đạo, thật sự là phúc của Thiên Long môn chúng ta!
Lăng Thần sảng lãng khen nói.
Hắn nhưng là chảy ra một thân mồ hôi lạnh, cho dù hắn tin tưởng thực lực của Lăng Tiếu nhưng mà tình thế mới vừa rồi còn thật để cho hắn sợ hãi kêu to một tiếng.
May là Trịnh Xán ở lúc mấu chốt làm ra thái độ, bằng không chỉ có thể lại nghĩ biện pháp đi giải quyết rồi.
Lúc này Trịnh Xán nhìn khuôn mặt trẻ tuổi đến quá phận kia của Lăng Tiếu mà nói:
- Lăng thần sư, chẳng lẽ ngươi không có ý định nói vài câu sao?
Lăng Tiếu một mực ngồi ở chỗ đó, tùy ý để cho bọn họ gào thét, cho đến khi Trịnh Xán thay hắn đi nói chuyện, hắn mới cảm hấy lão đầu này còn có chút ít nhãn lực.
Lăng Tiếu cười ha hả mà đứng lên đối với Trịnh Xán khẽ khom người một chút nói:
- Đa tạ Trịnh lão đã nói thay Lăng Tiếu, bằng không ta đều phải bị một chút người lấy mắt cho xem người dùng nước bọt nhấn chìm rồi!
Lời này của Lăng Tiếu vừa ra, thần sắc của đám người Tề Dương Thái, Cung Đàm Triển, Phương Bất Nhị, Hạ Công biến thành khó coi giống như gan heo.
Tiếp theo Lăng Tiếu phong chuyển nói:
-Ta nhớ rõ lúc trước ở trên đại điện môn chủ phong thưởng cho ta, Phương thống lĩnh cũng không tin ta là Thần dược sư, kết quả ta dùng tài liệu mà hắn cấp cho luyện thành một khỏa Thần đan, không biết Phương thống lĩnh đối với chuyện này còn có ấn tượng hay không? Có lẽ ngươi đã không đem chuyện nhỏ này để trong lòng rồi!
Phương Bất Nhị nghe được Lăng Tiếu nói đến chuyện này, trong lòng đối với Lăng Tiếu chính là khí phẫn không thôi, tên choáng đầu này là hồ đồ không đề cập đến a!
Lúc trước hắn ném mất mặt mũi còn chưa tìm trở về, bây giờ lại bị nhân gia lợi dụng tiếp, hắn thật muốn một chưởng phách chết Lăng Tiếu.
- Ta chỉ nghĩ gì nói đó thôi, nếu như ánh mắt của các ngươi không bị mù, vậy thì hẳn là thấy được động tĩnh lúc ta luyện đan tạo ra, nếu không phải là thành đan thì làm sao lại có thiên địa dị tượng xuất hiện đây? Đừng nói các ngươi cho là ta dùng cái bí pháp gì tạo thành đi?
Lăng Tiếu lại nhìn người ở xung quanh quát lên, ngừng một chút hắn lại nói:
- Bất quá nói đi cũng phải nói lại, các ngươi cảm thấy cho dù ta luyện thành Thần đan hẳn cũng sẽ không nhiều như vậy đi? Ta đây vẫn là chứng minh một chút, bây giờ mấy vị Thần sư đều ở đây, còn có môn chủ cùng với chư vị trưởng lão cũng đều ở, ta lại luyện đan một lần nữa cho các ngươi, xem một chút có phải là ta ăn gian hay không, nếu như ta không thể làm ra một lô hai khỏa Thần đan, ta đây hướng mọi người nói xin lỗi, cũng tự trục xuất tông môn!
Tự trục xuất tông môn!
Vài chữ này nói đến khanh thương hữu lực, chấn đến màng nhĩ của mọi người đều phát đau lên.
Nghe đến lời nói tự tin như thế của Lăng Tiếu, từng người đều là tin tưởng lời nói của hắn, bằng không nhân gia làm sao sẽ đem lời nói đến tuyệt tình như thế.
Ánh mắt của Trịnh Xán nhìn Lăng Tiếu không khỏi nhiều thêm vài phần hân thưởng.
Lăng Tiếu lại tiếp tục nói:
- Nếu như ta làm được một lô hai khỏa Thần đan, Tề thần sư, Phương thống lĩnh các ngươi có phải hay không có chút ít trách nhiệm về những lời đã nói?
Lăng Tiếu khí thế bức nhân, một chút cũng không có ý định thỏa hiệp với Tề Dương Thái cùng Phương Bất Nhị, hắn lần này chính là muốn giết gà dọa khỉ!
Tề Dương Thái bị ánh mắt của Lăng Tiếu khiến cho có chút không dám nhìn thẳng, nhưng mà mới vừa rồi hắn ở trước mặt nhiều người như vậy cười Lăng Tiếu, hiện tại mềm xuống vậy không phải là tự bạt tai mình sao?
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Khí thế của Tề Dương Thái có chút yếu đi.
- Ta không muốn gì cả, chỉ cần Tề thần sư ở trước mặt mọi người nói xin lỗi ta là tốt rồi!
Lăng Tiếu thấy tốt liền thu, hắn cũng không muốn hảo tâm làm chuyện xấu, đem kết hoạch của mình đều làm loạn rồi.
Chỉ cần đem Tề Dương Thái chấn nhiếp, tin tưởng có thể để không ít người phải trung thực.
Chỉ tiếc Cung Đàm Triển kia chẳng qua là thỉnh thoảng chế nhạo vài câu, nếu như hắn cũng quá phận giống như Tề Dương Thái, bắt hắn nói chuyện là tốt nhất.
- Đây...
Tề Dương Thái có chút do dự không quyết được.
Nếu như hắn nói xin lỗi, đó không phải là ném mất hết mặt mũi sao?
- Liền quyết định như vậy đi, Lăng thần sư lại cực khổ một lần, ngươi ngược lại xin lỗi một cái thì tính là gì?
Trịnh Xán lên tiếng nói, tiếp theo lại đói với Cung Đàm Triển nói:
- Cung thần sư, tài liệu luyện đan của Lăng thần sư liền do ngươi xuất ra đi!
Cung Đàm Triển nào dám phản bác lập tức cười nói:
- Cái này không có vấn đề!
Cung Đàm Triển như thế nào không biết Trịnh Xán đây là đang gõ hắn a!
Đang ở lúc Phương Bất Nị cho là hắn không có chuyện gì, Lăng Tiếu lần nữa lên tiếng nói:
- Phương thống lĩnh làm sao không nói? Ngươi không phải là luôn miệng nói muốn phế trừ ta sao? Bây giờ lại im lặng rồi?
Phương Bất Nhị bị Lăng Tiếu ở trước mặt mọi người nói như vậy mà giận đến nộ khí trùng thiên:
- Thúi lắm, chớ cho là ngươi biết luyện đan liền rất giỏi rồi, bổn trưởng lão vẫn là thống lĩnh của Giao Long chiến đội!
Lời này của Phương Bất Nhị trong nháy mắt để cho tất cả Luyện dược sư ở tại tràng thần sắc đều vô cùng khó coi xuống.
Lăng Tiếu thì là thừa cơ thêm mắm thêm muối nói:
- Đúng vậy a, luyện đan sư chúng ta không có gì đặc biệt hơn người đấy!
- Khẩu khí của Phương thống lĩnh thật lớn!
Trịnh Xán vô cùng bất mãn mà nói.
Lô Hạ cũng là lên tiếng nói:
- Hi vọng ngươi có một ngày đừng đến cầu chúng ta luyện đan, chúng ta hầu hạ không nổi đâu!
Những Luyện dược sư khác cũng liên tục khó chịu mà liên tục lên tiếng kháng nghị.
Phương Bất Nhị nhất thời trợn tròn mắt, hắn mới ý thức được lời mới vừa rời kia đã khiến cho mọi người nổi giận!
- Ta... Ta không có ý đó, ta là chỉ luyện dược... Không, ta là chỉ Lăng Tiếu mà thôi.
Phương Bất Nhị vội vã giải thích nói.
- Ta biết ngươi nói ta luyện đan không nhập vào được mắt của ngươi, nếu như ta một lô có thể luyện ra hai khỏa thần đan, vậy ngươi liền đem chức thống lĩnh bỏ xuống thì như thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.