Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1819: Sắp đi xa




Bây giờ tăng thực lực lên cũng không làm gì, nhưng mà tăng lên quá nhanh vẫn khiến người ta kiêng kỵ.
Dứt khoát sau khi ra ngoài, nếu gặp gỡ cái gì đó lại kẻ nào đó quấy rầy rồi phục dụng, như thế có hiệu quả xuất kỳ bất ý, càng dễ chống đỏ một chút.
Lăng Tiếu xuất quan, đầu tiên hắn đi tìm Lăng Bác, giao một bộ phận đan dược cho hắn.
Lăng Bác tươi cười như hoa.
Tuy nói Kim tộc gia đại nghiệp đại, có được ngoại môn trợ giúp, cũng sẽ không quá thiếu thần đan, nhưng mà có việc cầu người, vẫn phải xem sắc mặt của người ta.
Mà người một nhà thì khác, cầm thần đan vẫn thoải mái.
- Nửa năm qua vất vả cho ngươi rồi!
Lăng Bác vỗ vai Lăng Tiếu nói.
Lăng cười cười nói:
- Không nên nói vất vả gì, dù sao đã là thói quen.
Kỳ thật hắn luyện đan cũng là tu luyện, có thể đồng thời tu luyện Khống Thần Quyết, khiến hồn lực càng cường đại và khống hồn công kích vẫn dễ dàng.
Hôm nay hắn đã có thể hóa hồn lực thành các loại công kích, cũng không phải chỉ dùng thần hồn công kích mà thôi.
Dựa vào hồn lực của hắn, cho dù là Thần Vương trung giai hắn cũng có thể chiến thắng.
Lăng Bác sai người cho Lăng Tiếu không ít thần tinh, Lăng Tiếu tự nhiên không cự tuyệt, hắn cầm đi.
- Đúng rồi, ở ngoại môn Lăng Thần đã cho ngươi huy chương thần dược sư, có rảnh thì ngươi đi lấy đi, có nó thì dù Thiên Vực có lớn ngươi cũng đi dễ dàng.
Lăng Bác nói.
- Huy chương thần dược sư?
Lăng Tiếu nghi ngờ nói.
Hắn còn không biết trong Thiên Vực có cái gì, phải biết đây là biểu tượng thân phận.
- Ân, đừng xem thường cái huy chương này, nó chính là huy chương do Thiên Nguyên địa vực Dược Minh công hội xác nhận đấy, chỉ cần ngươi cầm lấy nó, dù là không gian truyền tống trận hay địa vực nào cũng cso thể đi, như thế tiết kiệm rất nhiều thần tinh.
Lăng Bác nhắc nhở.
- Dược Minh công hội? Hẳn chính là thế lực có Chí Tôn dược thần ở Thiên Vực đúng không?
Lăng Tiếu nghe được tin tức loáng thoáng.
Hắn từng xem qua không ít sách cổ, cũng hiểu được phân bố thế lưc đại khái ở Thiên Vực.
Dược Minh công hội này không phải thế lực bình thường, bọn họ có luyện dược sư cao cấp nhất, cũng có được Thủy Thần đỉnh phong tọa trấn, hào xưng đệ nhất thế lực của Thiên Vực, dù là Kim tộc cùng Thiên Long Môn hôm nay cũng không kém hơn.
- Không sao, cho nên ngươi nhất định phải lấy được huy chương này, đợi ngày sau có cơ hội phải đi qua, tin tưởng ngươi sẽ có thu hoạch đấy.
Lăng Bác nói.
- Ân, có cơ hội nhất định sẽ đi kiến thức một chút.
Lăng Tiếu nói.
Tiếp theo hắn lại đi ra khỏi nhà của Lăng Bác.
Lăng Bác cũng không có ý trói buộc Lăng Tiếu, hắn nói:
- Như thế cũng tốt, ngươi có thể mang theo thập tam đi dạo, nó đều ở đây nghẹn rồi, thân phận của ngươi bây giờ đã khác rồi, chuyện của trong tộc không cần quản, cho nên nhất định phải mang theo hộ pháp đi theo bên cạnh, cũng tiện chiếu cố cho ngươi, nhất thiết không có thể chuyện gì biết chứ?
- Ân, ta biết rõ nên làm như thế nào, mạng nhỏ của ta thì ta càng quý trọng.
Lăng Tiếu nghe Lăng Bác quan tâm thì nội tâm ấm áp.
- Bỏ đi!
Lăng Bác không có nói gì nữa Lăng Tiếu rời đi.
Lăng Tiếu nhanh chóng quay về Thiên Long Môn, chuyện đầu tiên hắn làm là đi tới trang viện, mặc dù hắn chuyển ra khỏi đây, nhưng mà trang viện tạm thời vẫn giữ cho hắn, bởi vì bên trong còn có người bế quan chưa ra.
Từ khi Ngọc Nhu Phỉ, Sát Thiên cùng với Tiên Vu Dã bế quan tới bây giờ đã qua một năm rồi.
Ngọc Nhu Phỉ cùng Sát Thiên thuận lợi tiến giai lên bán Thần Vương, mà chúng nữ sớm ngưng tụ thần hồn, chỉ cần tích lũy thần lực liền có thể thành tựu Thần Vương.
Về phần Tiên Vu Dã thì đã bỏ qua nửa bước Thần Vương, thành tựu Thần Vương thấp giai chính thức, dựa vào man lực của hắn cùng giai khó có địch thủ.
Lăng Tiếu thấy mọi người tiến giai thuận lợi, đều rất cao hứng, vì vậy dẫn bọn họ quay về ngọn núi.
Lại trải qua nửa năm, ngọn núi đã được Khang Văn cùng Khang Vũ kiến tạo mới hoàn toàn.
Lăng Tiếu rất hài lòng, hắn chỉ cần một biểu tượng và địa bàn của mình, cũng không truy cầu quá lớn.
Hắn tạm thời để Ngọc Nhu Phỉ, Sát Thiên cùng với Tiên Vu Dã dừng ở đây, hắn đi tới chỗ Lăng Thần hồi báo chuyện thời gian qua, thuận tiện giao đan dược cho hắn, xem như hắn cống hiến cho tông môn.
Lăng Thần mới nhìn thấy Lăng Tiếu thì cười nói:
- Đang định phái người đi tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi đã tới trước.
- Ân, cũng mới từ trong tộc đi ra, thuận lợi giao chút nhiệm vụ, thần đan này là ta luyện chế nửa năm, xem như cống hiến cho tông môn đi.
Lăng Tiếu giao không ít thần đan cho Lăng Thần.
Lăng Thần cười tiếp thần đan của Lăng Tiếu, hắn trong hộp ngọc lấy một cái huy chương nhét vào trong tay Lăng Tiếu.
- Đây là huy chương thần dược sư của Dược Minh công hội, ngươi tích máu vào đi, ngươi sẽ thành thần dược sư được Dược Minh công hội công nhận, có thể tùy ý sử dụng bất cứ không gian trận và vực môn của Thiên Vực đại lục, nên cất kỹ.
Lăng Tiếu lấy ra dò xét, sau đó tích máu vào trong huy chương.
Huy chương này tỏa ra hào quang ôn nhuận một cái, liền khôi phục bình thường.
- Nhìn qua không có thần kỳ gì cả.
Lăng Tiếu ước lượng nói một câu, liền thu hồi nó.
- Kỳ thật ngươi có thể treo ở nó trước ngực, càng có lực hiệu triệu!
Lăng Thần nói.
Lăng Tiếu lắc đầu, nói:
- Thôi, lúc dùng tới thì mang.
Cái huy chương này không nhỏ, nếu treo ở trước ngực, vạn nhất chiến đấu bị hủy thì không cần nói..
- Vậy tùy ngươi, nghe nói ngọn núi của ngươi đã bố trí tốt, còn có thiếu gì không, ngươi nới ta, ta an bài cho!
Lăng Thần nói.
- Vậy thì không cần, nhưng mà... Ta muốn vài ngày nữa đi Thiên Huyền địa vực một chuyến!
Lăng Tiếu nói.
- Úc? Có phải tìm nha đầu Linh nhi không? Vậy vừa vặn, ngươi đi thăm nàng, khi ấy nàng nàng bị phụ mẫu mang đi ra ngoài, nếu không phải đại tẩu và nàng cùng đi Thiên Huyền địa vực, chỉ sợ nàng đã sớm không bỏ được ngươi quay về rồi, đại tẩu đang ở nhà mẫu thân của nàng làm khách, ngươi đi thuận tiện hộ tống nàng quay về đi!
Lăng Thần nói.
Lăng Tiếu không nghĩ đến Lăng Thần nói qua chuyện khác, cũng thuận theo, nói:
- Được, ta đi qua bên kia chắc chắn sẽ hộ tống nàng quay về!
Lăng Thần thở dài.
- Tiêu Linh nha đầu này chính là không linh chi thể vạn năm khó gặp, nếu tiểu tử ngươi có thể cướp nàng tới tay, vậy thì bước vào Chí Tôn cảnh không khó, ngươi nên nắm chắc cho tốt.
Lăng Tiếu cười cười, không có ứng lời Lăng Thần.
Hắn ưa thích Tiêu Linh, nhưng mà ưa thích không phải là yêu, xem nàng như tiểu muội mà thôi.
Nếu như tất cả không thành, Lăng Tiếu cũng không muốn cưỡng cầu.
Thời điểm Lăng Tiếu muốn rời khỏi đại điện thì Lăng Thần lại nghĩ tới cái gì, còn gọi Lăng Tiếu nói:
- Lần này đi Thiên Huyền địa vực đường xá xa xôi, bên cạnh ngươi nên an bài mấy trưởng lão hộ pháp, đều là tộc nhân chúng ta, là trưởng lão trong tộc giao cho, ta sẽ cho bọn họ theo ngươi.
Lăng Tiếu biết rõ người trong tộc không tín nhiệm người bên ngoài, cho nên phải có người một nhà bảo vệ hắn mới cảm thấy an toàn nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.