Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1808: Đến cửa đòi Kim Long thương (2)




- Thật to gan!
Rốt cục Phương Bất Nhị quát một tiếng, thân hình như gió xẹt qua, một đạo kim mang hướng Lăng Tiếu đánh tới.
Lăng Tiếu còn chưa động, Lăng Phi đã chắn trước mặt hắn, cản trở một kích của hắn.
- Còn nói không lấy lão lấn ấu, hôm nay ta sẽ cùng ngươi quyết thắng thua!
Lăng Phi quát một tiếng, giao long chiến khí nháy mắt dâng lên, hướng Phương Bất Nhị đánh tới.
Nhưng Lăng Phi còn chưa tới gần Phương Bất Nhị, hai cỗ khí tức cường hãn đã chắn ngang trước mặt hắn.
Hai người kia chính là hai thần vương cao giai trên đỉnh núi của Phương Bất Nhị, là tả hữu hộ pháp trưởng lão của hắn.
- Ngũ thống lĩnh đừng càn rỡ, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí!
Một người nói.
- Hừ, bằng các ngươi ngăn đón được ta sao?
Lăng Phi thập phần khinh thường nói.
Nhưng hắn cũng không tiếp tục vượt qua, bằng không sẽ biến thành hắn không nói lý lẽ, đến lúc đó sẽ bị người công kích nhược điểm.
- Ta nói lại lần nữa, ngươi có thể đánh thắng đồ đệ của ta, binh khí trả lại cho ngươi, bằng không ngươi đừng nghĩ tới!
Phương Bất Nhị trừng mắt nhìn Lăng Tiếu không chút khách khí nói.
Ngữ khí của hắn cứng rắn, ra vẻ cho dù Lăng Tiếu thỉnh môn chủ đến hắn cũng không nể tình.
- Lão đệ có nắm chắc hay không? Không được chúng ta đi tìm môn chủ ra làm chủ đi!
Lăng Phi nhìn Lăng Tiếu nói.
Lăng Phi hiểu rõ tính tình của Phương Bất Nhị, hắn nói ra điều kiện như vậy chắc sẽ không sửa lại, hắn cũng không có cách nào.
Trừ phi thật sự phát sinh nội chiến, cùng bọn hắn liều sống chết.
- Được, đến đây đi, có bao nhiêu đồ đệ cứ việc kêu lên, nếu thật bị ta đánh phế đi, cũng đừng oán lên đầu ta!
Lăng Tiếu dằn xuống cơn giận đáp.
- Chờ ta thăng thêm một giai, ta tuyệt đối đánh cho ngươi một trận, đến lúc đó ta nhất định đem ngươi giẫm nát dưới chân, làm cho ngươi biết kết cục đắc tội ta!
Trong lòng Lăng Tiếu thầm quyết tâm.
- Sư phụ, để đệ tử giáo huấn tiểu tử này một chút!
- Không, hãy để sư huynh đến đi, thực lực của ta mạnh hơn ngươi nhiều.
- Để ta làm đi, ta nhất định sẽ đuổi hắn khỏi nơi này, xem ai còn dám càn rỡ trước mặt sư tôn.
Mấy tên đồ đệ liên tục bước lên nói.
- Đủ rồi, cuộc chiến này do Sở Không xuất chiến!
Phương Bất Nhị trầm giọng nói.
Một tên đệ tử thập phần hưng phấn bước ra.
Tên đệ tử đạt tới cảnh giới thần vương trung giai, nhậm chức đội trưởng trong Giao Long chiến đội, được Phương Bất Nhị xem trọng.
- Đệ tử tuyệt đối sẽ không làm sư tôn thất vọng!
Sở Không cúi người thi lễ, nhìn Lăng Tiếu nói:
- Hiện tại ngươi nhận thua, phục lạy nhận sai với sư phụ của ta, cút trở về đi, ta tha cho ngươi một mạng!
- Ha ha, thật sự là buồn cười!
Lăng Tiếu khinh thường nói một câu:
- Ngươi có biết vì sao sư phụ ngươi cho ngươi xuất chiến sao?
- Kỳ thật sư phụ của ngươi biết ta là người của nội tộc, ta có chiến lực thần công, hắn không phái một kẻ có cảnh giới cao hơn ta đi ra, chỉ sợ các ngươi không thắng được ta, nhưng cũng không sao, ngươi thế nào cũng không phải là đối thủ của ta!
Lăng Tiếu giang tay châm chọc nói.
- Hỗn đản, ngươi còn tưởng chính mình thiên hạ vô địch sao? Hiện tại ta sẽ cho ngươi răng rơi đầy đất!
Sở Không giận quát một tiếng phóng tới.
Kim quang lóe ra quyền mang, thần lực hội tụ mà đến, mang theo uy thế xung thiên, trực tiếp đánh úp về phía Lăng Tiếu.
Thần vương đối chiến chủ yếu xem số lượng thần lực ngưng tụ mạnh yếu mà quyết định.
Sở Không đã là thần vương trung giai, ngưng tụ thần lực nhiều hơn Lăng Tiếu gấp mấy lần, hắn điều động thần lực đương nhiên là khá khủng bố.
Mỗi một quyền đánh xuống có thể phá hủy một tòa thành trì, đủ khiến không gian bị nứt vỡ đổ vụn.
Thần lực Lăng Tiếu kém hơn Sở Không, nhưng mỗi tia thần lực đều mạnh hơn gấp năm lần, bởi vì hắn là yêu nghiệt tu luyện năm loại thuộc tính cùng một lúc nên được gia trì gấp năm lần.
Chỉ dựa vào điểm này, Lăng Tiếu đã có được chiến lực như thần vương đê giai đỉnh.
Mà hắn tu luyện Cổ Hoàng thần công gia tăng thêm mấy chục lần chiến lực, cho dù Sở Không cao hơn hắn một giai thì đã sao!
Lăng Tiếu không có ý định tiếp tục dây dưa với đối phương, hắn đã trở mặt với Phương Bất Nhị, ngày sau xác định vững chắc sẽ không còn lưu chút tình đồng môn.
Một khi đã như thế, vậy phải hung hăng giáo huấn đồ đệ của hắn, cho hắn biết mình thực sự không phải là quả hồng mềm mà ai cũng có thể tùy ý lấn hiếp.
Lăng Tiếu không chút lưu tình, đối phương có được ưu thế tuyệt đối so với hắn.
Hắn đề thăng thân pháp lên tới cực hạn, cho dù thần vương trung giai cũng đừng hòng tập trung được hắn.
Sở Không đánh ra một quyền thất bại, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ngay lúc hắn định tìm kiếm thân ảnh của Lăng Tiếu, thần niệm chợt lướt ngang, phát hiện Lăng Tiếu đánh tới.
Hắn kinh hãi, quay người liên tục đá ra vài cước, muốn cho Lăng Tiếu biết sự lợi hại của mình.
Nhưng mấy cú đá của hắn lại đá hụt vào khoảng không, chỉ đánh trúng tàn ảnh của Lăng Tiếu mà thôi.
Lúc này Lăng Tiếu đã xuất hiện bên cạnh hắn, Hàng Long chưởng không chút lưu tình điên cuồng vỗ vào ngang hông Sở Không.
Lăng Tiếu một chiêu được thế không tha người, Hàng Long chưởng như mưa rào bạo tập, khiến Sở Không liên tục kêu lên thảm thiết, máu tươi cuồng phun như điên.
Mọi người đang đứng quan sát một bên đều hoảng sợ ngây người!
Ai sẽ nghĩ tới một thần vương đê giai lại có thể đánh một thần vương trung giai không hề có chút lực đánh trả.
Phải biết Sở Không không phải là thần vương bình thường, hắn có được chiến lực tuyệt đối là trung thượng trong đồng lứa, cho dù thần vương trung giai đỉnh cũng không thể đánh bại được hắn trong nháy mắt.
Nhưng sự thật diễn ra trước mắt, không cho phép bọn hắn không tin.
Đồng môn đánh nhau, Lăng Tiếu đương nhiên sẽ không hạ sát chiêu, nhưng cũng không cho hắn được dễ chịu, đánh cho hắn không thể phân biệt được đông tây nam bắc.
Cuối cùng Lăng Tiếu không chút khách khí hung hăng đá thẳng vào mông Sở Không một cước, lộ ra thần sắc thập phần khinh thường nói:
- Thứ rác rưởi gì vậy, thật sự là không chịu nổi một kích!
Mọi người đều mộng!
Ánh mắt bọn hắn nhìn Lăng Tiếu đã liên tục thay đổi, ngay cả Lăng Phi cùng Phương Bất Nhị cũng là như thế.
Kỳ thật sở dĩ Lăng Tiếu có thể lập tức đánh Sở Không không cách đánh trả là vì Sở Không khinh địch trước, mà Lăng Tiếu thì toàn lực ứng phó, không lưu cho đối phương một chút cơ hội, nhờ vậy có thể nháy mắt chiến thắng.
- Ha ha…thích, thích ah! Tiểu tử ngươi quả nhiên không làm cho ta thất vọng, đây quả thật đều là rác rưởi!
Lăng Phi thập phần sảng khoái cười to nói.
Qua nhiều năm như thế, hắn luôn bị Phương Bất Nhị trấn áp, đã cảm thấy sống vô cùng uất ức.
Hiện tại tốt lắm, Lăng Tiếu đánh đồ đệ của đối thủ không cách đánh trả, làm uất ức của hắn tan biến, toàn thân vô cùng thoải mái.
Lăng Tiếu nhìn qua Phương Bất Nhị không chút khách khí nói:
- Trả lại Kim Long thương cho ta!
Phương Bất Nhị nhíu mày hỏi:
- Ngươi nhận thức Kiều Phong?
- Nhận thức thì thế nào? Không biết thì ra sao?
Lăng Tiếu tức giận đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.