Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1802: Ta chính là luyện dược sư!




Lăng Tiếu nghĩ nghĩ, cảm thấy được theo lời nói của Lăng Thần, chỉ có đổi thần vật mới làm cho hắn hài lòng, những chuyện khác hắn không có nhiều hứng thú.
- Thế nào? Có điều nào thích hợp hay không? Nếu không cho ngươi quản lý khai thác một ít tài nguyên đi, ngươi chỉ cần gọi hạ nhân đi làm, không cần đích thân đi, vừa có thể làm cống hiến, cũng không chậm trễ thời gian tu luyện của ngươi, duy nhất cần làm phải bảo vệ tài nguyên sản nghiệp an toàn!
Lăng Thần lại nói.
Lăng Tiếu lắc đầu nói:
- Môn chủ, việc này ta không muốn làm đâu.
- Không phải chứ, chẳng lẽ ngươi chỉ muốn hưởng thụ mà không đi cống hiến?
Lăng Thần có chút không vui nói.
Lăng Tiếu đáp:
- Đương nhiên là không.
Nói xong hắn lấy ra một bình U Hồn Thần Tuyền nói:
- Môn chủ, ta có một bình U Hồn Thần Tuyền, ngươi xem có thể tính là cống hiến cho tông môn hay không?
- Cái gì, ngươi…ngươi nói đây là U Hồn Thần Tuyền?
Lăng Thần có chút giật mình nói.
- Đương nhiên, lúc trước ngũ ca nói với ta nơi đó có thần tuyền, cho nên ta đi tìm, không nghĩ tới thật sự để ta lấy được một ít, bằng không ta cũng không đột phá thần vương cảnh giới nhanh như vậy, một bình này cũng đủ cho trăm người dùng đi?
Lăng Tiếu gật gật đầu nói.
Cống hiến một bình U Hồn Thần Tuyền làm Lăng Tiếu cũng đau lòng không thôi, đây là phải trải qua thật nhiều hung hiểm hắn mới lấy được, cũng may hắn còn lưu không ít, bằng không hắn thật sự luyến tiếc đưa ra.
Lăng Thần không chút khách khí thu lấy U Hồn Thần Tuyền cười nói:
- Tốt tốt, qua nhiều năm như vậy còn chưa có người nào lấy được U Hồn Thần Tuyền trong U Hồn Thần Đàm đâu, ngươi đúng là lập công lớn. Chỉ bằng bình U Hồn Thần Tuyền, ngươi có thể đạt được không ít thần tinh hoặc linh thảo đan dược dùng trong tu luyện đều được.
Thiên Long môn là thế lực lớn nhất, tông môn đương nhiên có không ít thần vật, nhưng U Hồn Thần Tuyền là thần vật cấp cao, có thể làm cho Lăng Thần khích lệ.
- Vậy có thể thưởng cho ta một ít thần tinh hoặc thần thảo đi.
Lăng Tiếu tùy ý đáp.
- Được, đây là đương nhiên, đến lúc đó ta cho trưởng lão đánh giá giá trị cống hiến một chút, sẽ cho ngươi đưa tới trang viện của ngươi.
Lăng Thần nói tiếp:
- Tranh thủ làm nhiều cống hiến, như vậy địa vị của ngươi trong tông môn sẽ rất cao!
- Dạ!
Lăng Tiếu lên tiếng, dự định rời đi.
Nhưng hắn lại đột nhiên vỗ trán nói:
- Đúng rồi, nếu có thể luyện chế thánh đan hoặc thần đan có xem là cống hiến cho tông môn hay không?
- Đây đương nhiên là tính chứ!
Lăng Thần tùy ý đáp, bỗng nhiên hắn nghiêm túc nhìn Lăng Tiếu nói:
- Ngươi…ngươi nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi quen biết dược tiên sư? Trong tông môn chúng ta không ít dược tiên sư, nhưng nếu ngươi có thể mượn sức, cũng có thể ban thưởng hắn một chức vị nội môn chấp sự!
Lăng Tiếu sờ sờ mũi nói:
- Vì sao phải mượn sức đến? Ta chính là luyện dược sư!
Lăng Thần đánh giá Lăng Tiếu từ trên xuống dưới, cười nói:
- Ha ha, ngươi là luyện dược sư? Là tam phẩm hay tứ phẩm đây? Chỉ sợ ngay cả chế dược ngươi cũng không hiểu đi!
Lăng Thần đương nhiên không tin Lăng Tiếu là luyện dược sư, cho dù là phải cũng không cao minh.
Lăng Tiếu còn trẻ tuổi đạt tới thần vương cảnh giới, hắn cho rằng đại bộ phận thời gian Lăng Tiếu chỉ dùng tu luyện, làm sao còn có thời gian đi luyện đan, đây là chức nghiệp rất hao phí thời gian.
Trong lúc nhất thời Lăng Tiếu không thể giải thích với hắn, chỉ có thể giang tay nói:
- Có tin hay không là tùy ngươi, tóm lại ta nghĩ ta hẳn có thể trở thành thần dược sư!
Lăng Thần nghe Lăng Tiếu nói hắn có thể trở thành thần dược sư, càng thêm không thể tin.
Lăng Tiếu cũng không giải thích, đành phải đổi đề tài, hỏi thăm tin tức quan hệ với Tiêu Linh.
Lăng Thần là đại dượng của Tiêu Linh, hắn đương nhiên biết quan hệ giữa Tiêu Linh cùng Tiêu Trân Thái.
Thông qua lời nói của Lăng Thần, Lăng Tiếu biết phụ mẫu của Tiêu Linh mấy tháng trước đã đến đón con mình về Thiên Huyền địa vực, mà Tiêu Trân Thái nhàn rỗi vô sự cũng đi theo về Tiêu gia thăm người thân.
Lăng Tiếu nghe xong tin tức này cũng yên lòng.
Rời khỏi đại điện, hắn lập tức quay về trong trang viện của mình. Nhưng trong trang viện của hắn lại xuất hiện thêm một khách nhân ngoài ý liệu.
- Sao ngươi lại ở đây?
Lăng Tiếu kinh ngạc nhìn người kia hỏi.
Người nọ chính là một trong những đệ tử chân truyền xuất sắc nhất tông môn tên Thường Hạo Hữu.
Lúc này hắn đã đột phá cảnh giới thần vương như Lăng Tiếu.
Hắn nhìn thấy Lăng Tiếu trở về, lập tức đứng lên, kinh ngạc nhìn Lăng Tiếu, sau đó khom người chân thành nói:
- Đa tạ ân cứu mạng của Lăng sư đệ!
Lăng Tiếu không nghĩ đến Thường Hạo Hữu lại có hành động này, nhanh chóng bước tới kéo hắn đứng thẳng lên nói:
- Thường huynh, ngươi làm gì vậy?
Thường Hạo Hữu nhận chân nói:
- Nếu không có Lăng Tiếu sư đệ, ta đã chết trong U Hồn Thần Đàm, càng không khả năng tiếp tục tiến một bước, Thường Hạo Hữu này bất tài, nguyện ý đi theo sư đệ, giúp sư đệ chia sẻ bất cứ chuyện gì!
Ban đầu lúc ở U Hồn Thần Đàm, Thường Hạo Hữu đối chiến với Việt Dũng, bị Việt Dũng dùng độc khí bổn nguyên gây thương tích, vốn đã phải chết, nhưng Lăng Tiếu lại giúp hắn đối chiến công kích của Khương Hoa Hổ, lấy được thuốc giải độc giúp hắn chữa trị.
Lăng Tiếu xem như là ân nhân của hắn.
Thường Hạo Hữu là một người trọng tình trọng nghĩa, Lăng Tiếu bị hắn hiểu lầm nhưng vẫn cứu hắn một mạng, cho nên hắn quyết định ngày sau phải đi theo Lăng Tiếu.
Tuy nói hai người là đồng môn, đều là đệ tử xuất sắc, nhưng luôn có quyền lựa chọn đi theo người mình cho rằng thêm cường đại.
Tựa như bên cạnh Lôi Chính Dương cũng có vài người đồng môn theo hầu, đều nghe theo lệnh Lôi Chính Dương.
- Thường huynh ngồi xuống rồi hãy nói.
Lăng Tiếu mời hắn ngồi xuống, lại nói tiếp:
- Thường huynh, ta và ngươi là đồng môn, trợ giúp lẫn nhau là đương nhiên, sao ngươi lại nói ra lời này, ngươi chẳng phải gãy sát ta sao? Huống hồ lấy thiên phú cùng thực lực của Thường huynh, rất nhanh sẽ trở thành lương đống trong tông môn, ngươi đi theo ta chỉ sợ lầm ngươi, huống hồ sư phụ của ngươi khẳng định sẽ không đồng ý, ngươi đừng hành động theo cảm tính!
Từ khi Lăng Tiếu xuất đạo tới nay, người đi theo hắn không ít, nhưng hắn chưa hề miễn cưỡng bất luận người nào đi theo hắn.
Huống hồ yêu nghiệt như Thường Hạo Hữu, ở trong Thiên Long môn có mấy ai có thể so sánh.
Người như vậy đi theo Lăng Tiếu, Lăng Tiếu không thể không cẩn trọng, bằng không sư phụ của Thường Hạo Hữu sẽ đến tận cửa đòi công đạo thì rắc rối.
- Sư đệ có thể yên tâm, việc này ta đã nói với sư phụ của ta, nếu ngày sau…tốc độ tiến giai của ngươi chậm hơn ta, ta sẽ rời đi ngươi, nhưng từ giờ trở đi ta sẽ đi theo bên cạnh ngươi, bồi hoàn ân tình của ngươi đối với ta!
Thường Hạo Hữu phi thường nghiêm túc nói.
Theo vẻ mặt của hắn nhìn ra được hắn đã hạ quyết tâm.
Lăng Tiếu do dự một thoáng nói:
- Một khi đã như vậy thì sư huynh đi cùng với ta, chúng ta cũng đừng nói ai đi theo ai, ngươi có sự tình gì cần đi làm thì tùy thời đều có thể đi, ngươi có tự do của ngươi, chúng ta vẫn là sư huynh đệ thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.