Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1792: Lăng Tiếu đối chiến Khương Hoa Hổ! (2)




Hổ Khiếu Thiên Hạ!
Một đạo âm ba không kém Long Ngâm trùng kích mà đi, một đầu tuyệt thế hung hổ xuất thế uy chấn thiên hạ, bách thú thần phục!
Hổ uy đáng sợ nếu so với bất luận một chiêu nào trước đó hắn đánh ra tuyệt đối phải cường đại hơn gấp hai, ba lần, lực lượng trực áp đê cấp Thần Vương đỉnh phong.
Trong một phương thiên địa này đều bị chấn đến giống như hải khiếu cuồng tập mà đến, hung hổ khổng lồ kia mang theo huyết sát chi khí nồng đạm, để cho người đảm hàn tâm kinh!
Lăng Tiếu bất ngờ không kịp đề phòng, bị chấn đến động tác hơi ngốc trệ một chút, ngay laapjt ức đã bị đầu tuyệt thế hung hổ này cắn nuốt.
Oanh long oanh long!
Hung hổ đang không ngừng tàn sát bừa bãi tứ phương, đem không gian chỗ này đều chấn đến đảo ngược mấy lần.
- Thúc công!
Người của Kim tộc nhìn lực phá hoại đáng sợ như vậy cũng nhịn không được mà kinh hô lên.
Có mấy người càng muốn tiến lên cứu giúp Lăng Tiếu, nhưng mà lại bị Lăng Mộ Hâm ngăn lại.
- Các ngươi đứng lo lắng, thúc công còn chưa có tận hết toàn lực đâu!
Lăng Mộ Hâm nói.
Lăng Mộ Hâm nói như vậy, mọi người mới nhớ tới Lăng Tiếu đến nay còn chưa đánh ra Cổ Hoàng thần công, lúc này tâm lý mới ổn định không ít.
Thường Hạo Hữu ở bên cạnh đạm người Lăng Mộ Hâm nghe bọn họ gọi Lăng Tiếu là "thúc công", cả người đều kinh ngạc, hắn không nghĩ đến bối phận của Lăng Tiếu ở Kim tộc lại cao như vậy, nhưng mà niên kỷ của Lăng Tiếu còn nhỏ a!
- Xem ra Lăng Tiếu là yêu nghiệt mà Kim tộc giấu diếm rồi!
Thường Hạo Hữu thầm nghĩ ở trong lòng.
Liệt Như Ngọc cùng Chu Chỉ Tĩnh ở không xa tâm cũng đều nhấc đến cổ họng rồi.
Trên mặt nhị nữ tràn đầy vẻ lo lắng, hận không được lập tức xông tới trợ giúp Lăng Tiếu, nhưng mà nhị nữ lại là biết vọng động như vậy là không làm được gì.
- Nếu như Lăng Tiếu có chuyện gì, ta.... Liệt Như Ngọc ta chung quy có một ngày sẽ bình định Ma Hổ tộc!
Liệt Như Ngọc cắn nát đôi môi phát thệ nói.
Nàng là Hỏa Thần chi thể, chỉ cần nàng chịu cố gắng, thực lực ngày sau khẳng định có thể trở thành chí tôn, nàng phạt hạ trọng thệ như vậy cũng tuyệt đối sẽ không phải là ăn nói lung tung.
Những người khác cũng đều cho là Lăng Tiếu chỉ sợ thật phải chết rồi.
Công kích đáng sợ như vậy, người ở tràng cho dù mặc lấy thần giáp cũng không có tự tin có thể chạy trốn a!
Chỉ là ở lúc này lại có một đạo âm ba đáng sợ xông tới, ngay lập tức một con kim sắc tuyệt thế Chân Long uy vũ trùng thiên mà lên.
Long thân kia dài mấy trăm thước, đôi long mục uy vũ to như chuông đồng, một thân tử kim long khí để cho người ta có một loại thần uy đáng sợ khó có thể rung chuyển, từng cỗ khí tức quấn quanh kia đem thân thể của những người khác đều bức giảm không ít.
Bọn họ đều có một loại cảm giác thần tử gặp quân vương, muốn khuất phục mà quỳ xuống.
- Đây... Đây là Cổ Hoàng thần công của Kim tộc mới có thể tạo thành động tĩnh như thế!
- Chẳng lẽ người nọ thật là người của Kim tộc, nhưng mà vừa mới rồi hắn đánh ra nhưng là Băng Hỏa thuộc tính a, chẳng lẽ hắn còn tiềm ẩn Kim thuộc tính sao?
- Tuyệt đối sẽ không sai, Kim Long này so với hai vị Kim tộc mới vừa rồi đánh ra còn phải kinh khủng hơn nhiều lắm, người này là cái yêu nghiệt gì, khí thế này thật là đáng sợ!
- Xem ra một trận chiến này là Thiên Long địa vực chúng ta còn có thể thắng, chỉ cần bắt được lãnh tụ của Ma Hổ tộc này, tin tưởng những người khác cũng không dám làm loạn!
Không sai, Lăng Tiếu một mực đều chưa sử xuất ra toàn lực, xác thực mà nói hắn chỉ bất quá là đánh ra bảy thành lực lượng mà thôi.
Ý cảnh của hắn, chiến lực của hắn, lá bài tẩy của hắn đều chưa chân chính đánh ra.
Hiện tại Lăng Tiếu cường thế đem cường chiêu của Khương Hoa Hổ đánh tan, cả người lăng không mà lên, kim mang lóe ra, long ảnh gầm thét đặc biệt lộ ra vẻ uy vũ bất phàm.
Lúc này Băng Hỏa kiếm trong tay hắn đã không còn, trong tay lại đã mặc lên một bộ Kim Thủ Sáo.
- Hắc hắc, tới đi, hiện tại ta để cho ngươi kiến thức chiến lực của ta một chút!
Lăng Tiếu cười lạnh một tiếng, thân hình lập tức biến mất ở chỗ cũ.
Khi Khương Hoa Hổ muốn cảm ứng đến Lăng Tiếu, thì Lăng Tiếu đã đến bên người hắn rồi.
Phanh phanh!
Lăng Tiếu không chút lưu tình mà đối với thân thể của Khương Hoa Hổ cuồng phách đi, lực lượng của Hàng Long Chưởng há có thể đơn giản, trực tiếp đem thần giáp trên người Khương Hoa Hổ đều đánh đến nứt ra.
Khương Hoa Hổ chịu không nổi lực oanh kích đáng sợ kia, trực tiếp phun ra một ngụm tiên huyết.
Lúc Khương Hoa Hổ muốn trọng tổ trận thế, chưởng ảnh của Lăng Tiếu đã là phô thiên cái địa vỗ tới.
Khương Hoa Hổ căn bản không có thời gian phản ứng lập tức bị những chưởng ảnh này bao phủ rồi.
Lúc này người của Thiên Hổ địa vực rốt cuộc là động dung lên.
Khương Hoa Hổ ở trong lòng bọn hắn là tồn tại cường đại nhất, bây giờ cơ nhiên bị nhân gia áp đánh, đầu óc bọn họ đều không còn năng lực suy nghĩ rồi.
- Đáng chết, Ma Hổ lại đây!
Khương Hoa Hổ chỉ cảm thấy bị đánh đến đau đớn không thôi, tạng phủ đã là bị chấn đến lệch vị trí, lại tiếp tục như vậy nữa chỉ sợ sẽ phải chết, chỉ có thể lợi dụng ý thức đem hộ thân linh thú của mình triệu hồi lại, trước thở ra một hơi lại trọng tổ trận thế.
Hắc Ma Hổ một mực đứng ở không xa cuối cùng là bắt đầu xuất động rồi.
Nó gầm thét một tiếng, thanh chấn vạn dặm, nó hóa thành một đoàn hắc ảnh hướng về phái Lăng Tiếu cắn tới.
Tốc độ của thập giai linh thú cực kỳ kinh người, nháy mắt liền đến trên đầu Lăng Tiếu, miệng lớn đáng sợ đã hướng về phía Lăng Tiếu bao phủ xuống.
Hắc Ma Hổ hung mãnh vô cùng, sát khí trên người nó bắn ra lại càng khiến cho lông tơ người khác dựng đứng.
Miệng máu âm sâu kia thấu ra vẻ thị huyết nồng đậm, răng nanh dài dài kia lại càng khiến cho lòng người lạnh ngắt.
Người bình thường đối mặt với thánh thú dáng sợ như vậy đều muốn bị dọa cho mềm chân rồi.
Chỉ là Lăng Tiếu sẽ mềm chân sao?
Đây đơn giản là chuyện cười, người hắn nhìn thì không được tính là loại thô tráng, nhưng mà gan nếu so sánh với thường nhân tuyệt đối phải lớn hơn nhiều lắm.
Lăng Tiếu vốn định để thần hồn đi đối phó với Hắc Ma Hổ, bất quá suy nghĩ một chút vẫn là quyết định tiếp tục tiềm ẩn một lát, nói không chừng Khương Hoa Hổ này còn có hậu chiêu gì.
Thân hình Lăng Tiếu chớp động, tránh qua được công kích của Hắc Ma Hổ.
Hắc Ma Hổ cũng không có lập tức truy kích, mà là ở lại bên cạnh Khương Hoa Hổ phòng ngừa người khác đánh lén.
Dáng vẻ của Khương Hoa Hổ có chút thảm, một thân thần giáp đã vỡ nát đến bảy tám phần, từng cái chưởng ấm bao trùm ở phía trên lộ ra vẻ chật vật dị thường không chịu nổi, đầu tóc hắn lộn xộn, khóe miệng hiện ra vết máu, đôi hắc sí kia đều bị đánh gãy rồi, không có nửa phần bộ dạng cuồng vọng bá đạo như lúc trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.