Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1786: Ma Hổ tộc cuồng vọng (1)




Một gã nam nhân đầu trọc đứng lên đi ra, thân thể kia của hắn giống như thiết tháp tràn đầy tính bạo tạc, song trên cánh tay quấn lấy thiết chuy thô to, một đầu cửu giai đỉnh phong Hoàng Cương Hổ xuất hiện ở bên cạnh hắn gầm thét không ngừng.
Khương Thái Hổ, thiên tài kiệt xuất của bàng chi Ma Hổ tộc, lực lượng Thổ thuộc tính, thực lực gần với Khương Hoa Hổ nhất.
- Tốt, đảm bảo để cho hắn chết đến không thể chết được nữa!
Khương Thái Hổ liếm liếm đầu lưỡi nhìn Lăng Mộ Hâm nói.
Lúc này hai đội nhân mã đều thối lui ra, đi ra khỏi vị trí nhường hai ngời đối chiến.
Người của Thiên Long địa vực tạm thời không có tuyển chọn, nếu là bây giờ cùng người của Thiên Hổ địa vực liều mạng, bị thua chỉ là bọn họ, nếu như có thể đem mười người này áp xuống nói không chừng còn có chuyển cơ.
Lăng Mộ Hâm không nghĩ đến Khương Hoa Hổ lại không xuất tràng, mà là phải người khác đối chiến với hắn, trong lòng hết sức không sảng khoái!
- Chiến đi, ta sẽ để cho các ngươi biết Kim tộc chúng ta vĩnh viễn là cường đại nhất!
Lăng Mộ Hâm hét lên một tiếng, mang theo Kim Thương cùng với hộ thân Giao Long của hắn hướng về phía Khương Thái Hổ giết qua.
Khương Thái Hổ phát ra thanh âm giống như hổ khiếu nói:
- Toàn những lời chó má, nhìn ta giết ngươi như thế nào!
Hai người hai thú đồng thời đụng vào nhau, phát ra thanh âm chiến đấu kinh thiên động địa.
Hai người mới bắt đầu liền dùng hết toàn lực, mỗi một chiêu mỗi một thức đều là dùng hết toàn lực, long hình hổ ảnh càng không ngừng ở trên không trung phiên đằng không nghỉ, lực lượng lại càng không ngừng bắn tung tóe ra.
Hai loại lực lượng bất đồng càng không ngừng đụng vào nhau, từng đạo lực lượng đủ để hủy thiên diệt địa chấn hám nhân tâm.
Nhân mã của hai phương đều nhìn đến chăm chú, hai người này đều là người có thực lực đứng đầu nhất trong bọn họ, chiến đấu của hai người kịch liệt dị thường.
Bất quá tâm thái của hai phương nhân mã đều không giống nhau, người của Thiên Long địa vực thì là hi vọng Lăng Mộ Hâm nhất định phải thắng được một tràng sinh tử chiến này; mà người của Thiên Hổ địa vực nhìn đến một chút cũng không lo lắng thắng bại, bởi vì quyền chủ động một mực nắm giữ bởi bọn họ.
Lăng Mộ Hâm còn thật không nghĩ đế phòng ngự của người ở trước mắt này lại cường hãn như thế, cư nhiên ngay cả hắn trong lúc nhất thời cũng không công phá được, mà lực chiến đấu của đối phương cũng là tương đối bất phàm, để cho hắn cảm thấy từng tia áp lực.
Trong lúc nhất thời hai người chiến đến không phân cao thấp, người nào cũng không làm gì được đối phương.
Nhưng mà đây không có nghĩa là Lăng Mộ Hâm nhận thấy Khương Thái Hổ có thực lực có thể kích bại hắn, một trận chiến này hắn chỉ có thể thắng không thể thua!
Thực lực của Lăng Mộ Hâm lại tăng lên một lần nữa, một phiến kim quang càng không ngừng lóe lên chói mắt, một con tuyệt thế Chân Long gầm thét không ngừng, nhìn lại hết sức uy vũ bất phàm.
- Ngươi không có tư cách gọi nhịp với ta!
Chiến lực của Lăng Mộ Hâm tăng lên tới cực hạn, kim mang hóa thành từng đạo Chân Long hư ảnh hướng về phía Khương Thái Hổ gầm thét mà đi.
Bách Long Cộng Minh!
Lực lượng của Lăng Mộ Hâm tăng lên gấp bội, đã xa xa vượt qua lực lượng của Bán Thần Vương rồi.
Khương Thái Hổ biết chiêu này không dễ ứng phó, trong miệng gào thét một tiếng, từng đoàn hoàng cương ở trên người hắn chợt hiện, lực lượng phòng ngự của hắn không ngừng tăng trưởng, đồng thời thần khí trong tay trảm ra.
Hổ Cương Hình Sát!
Oanh long oanh long!
Cường chiêu đối tuyệt phát ra tiếng kinh thiên bạo hưởng, Kim Long gầm thét, Hoàng Hổ thị sát!
Một long một hổ hung hãn giao chiến, từng trận hoàng sắc quang mang chói mắt chí cực.
Cuối cùng tuyệt thế Chân Long kia ở trên lực lượng vẫn áp Hoàng Hổ kia một bậc, hung hăng đem Hoàng Hổ kia cắn xuống.
Hai người tạm thời phân ra, trên người Lăng Mộ Hâm nhiều ra sắc thái, kim sắc không ngừng chảy xuôi, khí tức lộ ra dồn dập hơi loạn, tốt ở hắn có trợ giúp của Cổ Hoàng thần công, những miệng vết tương kia dần dần khôi phục lại.
Thương thế của Khương Thái Hổ so sánh với Lăng Mộ Hâm thì nặng hơn nhiều lắm, trên người bị xuyên thủng không ít lỗ máu, trong đó còn có một cái tay bị phế rớt, rất nhiều tiên huyết chảy xuống đầm đìa.
Người của Thiên Long địa vực thấy một màn này đều là không nhịn được mà kinh hô lên, phảng phất giống như là bọn họ đánh thắng trận này.
Bất quá Khương Thái Hổ trọng thương lại là không lộ ra hình dạng khiếp đảm gì, ngược lại hai mắt hung hồng trở lên, một cỗ sát ý đằng đằng càng không ngừng tiêu thăng lên.
Hổ Sát chi khí!
Đây là pháp môn đề thăng chiến lực độc hữu của Ma Hổ tộc, có thể để bất kỳ một người của Ma Hổ tộc nào tiến vào cảnh giới thị sát điên cuồng, có thể phát huy ra lực chiến đấu siêu cường!
Chỉ thấy Khương Thái Hổ giống như nhập ma, thần khí trong tay càng không ngừng hướng về phái Lăng Mộ Hâm oanh đi, một cỗ Hổ Sát chi khí vô hình để cho người ta cảm thấy đảm hàn tâm kinh, lực lượng giảm mạnh!
Đổi lại là Bán Thần Vương bình thường đều phải bị dọa đến vỡ mật rồi!
Nhưng mà Lăng Mộ Hâm thân là người của Kim tộc, đối với Ma Hổ tộc cũng có hiểu rõ không ít, hơn nữa bọn họ có rất nhiều tiền bối đều cùng với người của Ma Hổ tộc thế bất lưỡng lập, tự nhiên không sợ những Hổ Sát chi khí này, chỉ là ứng phó thì so với lúc trước cố sức nhiều lắm.
- Phế vật của Kim tộc, muốn đánh bại ta là không thể nào!
Khương Thái Hổ kích phát tất cả sát khí, cả người trở nên giống như không cần mạng nữa, hắn đánh ra một chiêu cường đại nhất chuẩn bị cùng Lăng Mộ Hâm quyết sinh tử.
Lăng Mộ Hâm cũng cảm ứng được sự đáng sợ của một chiêu này, cũng không quản được nhiều nữa, đem chiến lực một lần nữa đề thăng tới đỉnh phong, thề phải đem Khương Thái Hổ đâm xuống dưới thương.
Sinh tử trong một chiêu!
Tất cả mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm một khắc này, ai cũng không hi vọng người của một phương chính mình bại trận.
Oanh long oanh long!
Hai chiêu cường hoàng đụng vào nhau, lại một lần nữa nhấc lên một phiến hoàng sắc khí lãng.
Mọi người đều cho là chiêu này sẽ kéo dài ra một lúc sau mới có thể phân ra thắng bại.
Chỉ là ở lúc đối oanh, lực lượng của Kim Long kia trong nháy mắt liền lực áp lực lượng của Hoàng Hổ.
Hoàng Hổ hung mãnh tự hồ ở trong nháy mắt biến thành mèo bệnh, bị Kim Long trực tiếp cắn nuốt mà chết.
Cả người Khương Thái Hổ đã bị xuyên thủng vài cái động lớn, nội tạng ở bên trong toàn bộ tan nát hết, từng bãi máu bắn tung tóe ra, ánh mắt vô thần kia mở ra thật lớn, tựa hồ mang theo không cam lòng nồng đậm.
Lăng Mộ Hâm thở ra gấp gáp, chiến lực cũng trở nên hư nhược không ít, nhưng àm trong lòng hắn lại là nghi ngờ Khương Thái Hổ vừa mới rồi vì sao bất thình lình xuất hiện dấu hiệu tạm dừng, để hắn một chiêu đắc thủ.
- Chẳng lẽ hắn đã sớm là nỏ mạnh hết đà rồi?
Trong lòng Lăng Mộ Hâm nghi ngờ nói.
Một trận chiến này lấy Lăng Mộ Hâm chiến thắng!
Người của Thiên Hổ địa vực thần sắc nhìn không ra bất kỳ vẻ mặt buồn bã nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.