Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1749: Ta không phải là người tham lam!




Tên còn lại nói:
- Đúng vậy, Thất thiếu gia chúng ta có thể vừa ý nàng là phúc phần của nàng, cho ngươi 1000 vạn cực phẩm huyền tinh, ngươi lập tức rời đi, bằng không Liệt Viêm Thành sẽ không có chỗ cho ngươi dung thân đâu!
- Ha ha, 1000 vạn nghe thật nhiều!
Lăng Tiếu cuồng tiếu nói, tiếp theo hắn trừng mắt với hai người nói:
- Hai con chó các ngươi lập tức cút cho ta, bằng không đừng trách bản thiếu gia không khách khí.
- Làm càn!
Hai người đồng thời sợ hãi rống nói.
Bọn hắn rất muốn động thủ, nhưng Liệt Ngân Xuân còn không lên tiếng, bọn hắn cũng không dám lỗ mãng.
Liệt Ngân Xuân cuối cùng không nhịn được nói
- Bắt hắn đến hoang lĩnh cho sói hoang ăn, ngay cả 1000 vạn cũng khong có đâu!
Liệt Ngân Xuân ở Liệt Viêm Thành lộng hành đã quen, chỉ cần không làm ra động tĩnh quá lớn, hộ vệ trong thành cũng sẽ không lý đến, đây cũng là do hắn là người Liệt gia.
Theo thanh âm của hắn rơi xuống, hai gã cao giai Thánh Hoàng kia lộ ra dáng cười dữ tợn, chụp về phía Lăng Tiếu.
Tay của bọn hắn còn chư rơi xuống cánh tay Lăng Tiếu đã bị Lăng Tiếu sớm một bước bắt được cổ tay
- Chó ngoan không cản đường, cút ngay cho ta!
Lăng Tiếu lười biếng nói một tiếng, hai tay dùng sức, trực tiếp vặn gãy cổ tay bọn họ.
Răng rắc!
Ah ah!
Võ giả cảnh giới Thánh Hoàng bất kể là da thịt hay cốt cách đều tương đối cứng cỏi rồi.
Thế nhưng lại cứ như vậy bị Lăng Tiếu vặn gảy, hai người đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị cắt tiết.
Lăng Tiếu không khách khí với bọn họ, liên kích hai chân, lại đá cho hai người này bay đi thật xa.
Hai người kia lại hét thảm một tiếng, máu tươi điên cuồng phun ra, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi nữa.
Liệt Ngân Xuân không nghĩ tới Lăng Tiếu rõ ràng dám động tay, lại không hề lưu tình như vậy.
- Dâm xuân huynh, hai con chó này của ngươi sủa bậy, không ngại ta phế bọn họ chứ?
Lăng Tiếu nhìn Liệt Ngân Xuân hỏi
Liệt Ngân Xuân sắc mặt khẽ biến, hắn cố nén trấn định nói:
- Tốt, hẳn là ngươi không biết nơi này là địa bàn của Liệt gia chúng ta, ngươi dám ở chỗ này sinh sự, thật sự là chán sống rồi.
- Thật sao? Ta thật là chán sống rồi!
Lăng Tiếu cười lạnh một tiếng, thân thể tiến tới trước Liệt Ngân Xuân.
Liệt Ngân Xuân bị dọa đến liên tiếp lui về phía sau:
- Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn dám đụng tới ta sao, ngươi có biết hay không...
Hắn còn chưa hết lời, Lăng Tiếu đã túm lấy ngực hắn, bàn tay không chút lưu tình tát vào Liệt Ngân Xuân
Ba!
Cái tát vang dội khiến Liệt Ngân Xuân phát ra tiếng kêu thảm thiết, khóe miệng cũng lộ ra vết máu, trên mặt nhiều hơn năm dấu tay đỏ bừng.
Nhưng Lăng Tiếu còn không dừng tay, bàn tay liên tục, mặt Liệt Ngân Xuân bị đánh thành đầu heo, răng cửa cũng rơi xuống mấy cái, đau đến khiến Liệt Ngân Xuân một mực không ngừng kêu thảm thiết.
Lúc này hộ vệ thủ thành rốt cục chạy tới.
Tổng cộng có hơn mười người, cầm đầu chính là một gã đỉnh phong Thánh Hoàng, hắn trông thấy Lăng Tiếu hành hung liền quát:
- Dừng tay cho ta!
Lăng Tiếu dừng tay, cũng thả Liệt Ngân Xuân ra.
Liệt Ngân Xuân giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, chạy về phía tên hộ vệ thủ lĩnh kia kêu to:
- Thái Nghĩa thống lĩnh nhanh... Mau đưa cái này tạp. Chủng (trồng) bắt lại cho ta, hắn rõ ràng dám ra tay làm tổn thương ta! ".
Thái Nghĩa nhìn thoáng qua Liệt Ngân Xuân, sắc mặt lộ ra vài phần khinh bỉ chán ghét, nhưng hắn vẫn hơi cung kính cúi người nói:
- Thì ra là Thất thiếu gia, yên tâm đi, việc này ta sẽ xử lý công bằng.
Liệt Ngân Xuân tức giận nói:
- Tên tạp chủng này lật trời rồi, biết rõ đây là địa bàn của Liệt gia chúng ta còn dám đánh bản thiếu gia, ta nhất định phải khiến hắn chết không yên lành.
Lăng Tiếu móc móc lỗ tai nói:
- Ta chỉ biết đây là địa bàn của Liệt Viêm Thương Minh, lúc nào lại trở thành địa bàn của Liệt gia các ngươi thế?
- Liệt Viêm Thương Minh cũng là của Liệt gia chúng ta, nơi này đương nhiên cũng là của chúng ta rồi!
Liệt Ngân Xuân thuận miệng nói.
- Ha ha, thì ra Liệt Viêm Thương Minh là của Liệt gia các ngươi, không biết vị thống lĩnh này có đồng ý với lời này không?
Lăng Tiếu hướng phía Thái Nghĩa hỏi.
Thái Nghĩa nhíu mày nói:
- Bây giờ không phải là lúc thảo luận những chuyện này, trong thành nghiêm cấm tư đấu, ngươi xuât thủ đả thương người trước, hiện giờ phải tiếp nhận sự trừng phạt của chúng ta!
- Không biết Thái Nhân là gì của ngươi?
Lăng Tiếu không để ý tới hắn, ngược lại hỏi một vấn đề không rõ đầu đuôi.
Thái Nghĩa sửng sốt một chút nói:
- Hắn là ca ca ta.
Chợt hắn lại nói:
- Cho dù ngươi biết ca ta, việc này ta cũng sẽ không bao che ngươi đâu!
Liệt Ngân Xuân ở một bên thúc giục nói:
- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, ta muốn chặt hai tay hắn, xé miệng của hắn.
- Nếu Thái Nhân đã là ca của ngươi vậy dễ làm rồi, ta sẽ không khiến người khó xử, ngươi nhìn xem đây là cái gì?
Lăng Tiếu nói một tiếng, trong tay nhiều ra một tấm lệnh bài.
Thái Nghĩa thấy được lệnh bài trong tay Lăng Tiếu, thần sắc biến đổi, lúc này quì xuống nói:
- Tham kiến trưởng lão.
Mấy tên thủ vệ còn lại cũng đều quỳ xuống hành lễ
Liệt Ngân Xuân có chút trợn tròn mắt, hắn không biết sao tiểu tử này lại là trưởng lão được.
Hắn nghẹn ngào kêu lên:
- Không có khả năng, hắn sao có thể là trưởng lão được, ta đến giờ chưa bao giờ thấy hắn, Thái Nghĩa ngươi đừng nhận lầm người, hắn nhất định là tên giả mạo.
Bất kể là ngoại môn trưởng lão hay là nội môn trưởng lão, có thể dùng "Trưởng lão" để xưng hô, trong Liệt Viêm Thương Minh ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới Thần Vương, dù là Bán Thần Vương cũng không có tư cách này.
Mà Lăng Tiếu thoạt nhìn còn trẻ vậy sao có thể là trưởng lão được, cho nên Liệt Ngân Xuân không hề tin tưởng.
Nếu người ta thật sự là trưởng lão, vậy hắn hôm nay xui xẻo rồi.
Thái Nghĩa ở bên bất vi sở động, hắn đã đoán được người này là ai rồi.
Một trưởng lão trẻ tuổi có thể nhận thức ca hắn, khẳng định chính là vị khách khanh mà giờ ca hắn phải bảo hộ rồi, nghe nói vào mấy ngày trước đã được thăng làm trưởng lão.
- Hắn có phải là giả mạo hay không ta ngược lại có thể thay hắn làm chứng, hắn quả thực là khách khanh trưởng lão của Liệt Viêm Thương Minh chúng ta, mà không phải khách khanh trưởng lão của Liệt gia các ngươi!
Một thanh âm thanh thúy từ không xa truyền tới.
Chỉ thấy hai gã cô gái tuyệt sắc kết bạn mà đến, ở sau lưng các nàng còn không ít hộ vệ, giống như công chúa xuất hành vậy, khiến người phải chú ý.
Hai nữ là không phải là Liệt Như Ngọc và Chu Chỉ Tĩnh thì có thể là ai nữa, mà nói chuyện đúng là Liệt Như Ngọc.
Bọn người Thái Nghĩa thấy rõ người tới, lập tức lại cung kính kêu to nói:
- Bái kiến tiểu thư!
Cặp dâm nhãn của Liệt Ngân Xuân lại bắt đầu hiện quang, nhưng lần này không phải là háo sắc, mà là lộ ra vài phần sợ hãi.
- Thì ra... Thì ra là tiểu muội ah!
Liệt Ngân Xuân hô.
- Phi, ai là tiểu muội của ngươi, ngươi nếu lại dám nói lung tung, có tin ta sai người cắt lấy đầu lưỡi ngươi không!
Liệt Như Ngọc trừng mắt nói với Liệt Ngân Xuân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.