Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1740: Thần Hồn thảo




Đang ở lúc Lăng Tiếu muốn đem Ngọc Nhu Phỉ cùng Sát Thiên triệu hồi ra, Phó đường chủ kia lại dừng công kích.
Lúc này Tiêu Linh lại là gian nan chạy tới trước người Lăng Tiếu khóc lóc nói:
- Lăng Tiếu ca ca ngươi làm sao rồi? Ta đến giúp ngươi khôi phục thương thế!
Không Linh chi thể của Tiêu Linh nhưng là Thủy Mộc song thuộc tính, nàng còn có ưu thế mà người khác khó có thể bì kịp, đó chính là có thể nhanh chóng chữa khỏi thương thế của người khác.
Lúc trước Lăng Tiếu ở Thao Thiên hà được cứu, những ngoại thương có thể khỏi hẳn kia có không ít công lao đều là thuộc về Tiêu Linh.
- Cô nàng, chớ quên ngươi là tù binh của ta!
Phó đường chủ phát ra tiếng cười nói, tiếp theo hắn nói với những người khác:
- Hôm nay Đường chủ liền cho các ngươi xem một trò vui kim thương không ngã, để tiểu bì nương này viết chỗ "vĩ đại" của bổn đường chủ!
Vừa nói Đường chủ kia vừa hướng lấy Tiêu Linh ôm tới, muốn trực tiếp đem nàng đạt ở chỗ kín sủng hạnh ngay tại chỗ.
Lăng Tiếu là không kịp triệu hồi Ngọc Nhu Phỉ cùng Sát Thiên, hắn gắng sức đứng lên, đem Tiêu Linh đẩy ra, hai chân mang theo lực lượng đáng sợ xuất ra.
Tay đoạn nhưng chân không đoạn, sự bá đạo của Phong Thần Thối như cũ có lực sát thương vô cùng cường đại.
Đáng tiếc hắn đối mặt chính là Thánh Hoàng đỉnh phong, chú định rằng hắn liều chết mà đánh cũng là không làm được gì.
Hắn lại một lần nữa bị oanh bay, mà Phó đường chủ kia lại là sát khí lẫm nhiên quát lên:
- Vốn định để cho ngươi xem trò hay một chút, sau đó mới để cho ngươi chết, ngươi đã không thức thời vậy thì ngươi liền trước đi chết đi!
Phó đường chủ này là muốn trước tiên giết chết Lăng Tiếu rồi, trường kiếm trong tay của hắn trực hướng chỗ yếu hại của Lăng Tiếu mà đi.
Nhưng mà Lăng Tiếu lại trước một bước ngăn ở trước mặt Lăng Tiếu nói:
- Muốn giết hắn, trước giết ta!
Phó đường chủ kia không ngờ tới Tiêu Linh lại lấy tính mệnh ra kháng cự, muốn thu chiêu lại đã không kịp rồi, bởi vì cự ly giữa hai người thật sự quá gần.
- Linh nhi!
Đầu óc Lăng Tiếu trống rỗng, hai mắt giận nhìn trừng trừng lên, muốn ngăn căn đã là không kịp rồi.
Nhưng mà ở một khắc này, một cỗ khí thế không hiểu từ trên trời hạ xuống, đem Phó đường chủ kia trực tiếp đánh bay ra ngoài.
Phó đường chủ kia giống như là chó chết nặng nề đập lên trên mặt đất, cũng không bò lên nữa.
Một màn đột nhiên mà đến này khiến cho người ở tại tràng sợ đến ngây người!
Một gã nam tử từ trên trời hạ xuống, hắn ăn mặc mộc mạc, nhìn như rất bình thường, cũng không có phát tán bao nhiêu khí thế, nhưng mà lại để cho người ta cảm thấy hắn chính là chúa tể ở chỗ này, để cho người ta có một loại vọng động cúng bái.
- Gia gia!
Tiêu Linh nhìn thấy người đến kinh hỉ kêu lên.
Mấy người ở bên kia từng người mặt như tro tàn, nghĩ cũng không nghĩ lập tức muốn chia ra chạy trốn.
Chỉ là bọn họ còn không kịp chạy trối chết, một cỗ khí thế đáng sợ đột nhiên áp xuống, để cho bọn họ căn bản không di chuyển được.
Ngay lập tức, gia gia của Tiêu Linh rất tùy ý mà vung tay một cái nói:
- Toàn bộ đi tìm chết!
Lực lượng đáng sợ để cho người ta khó có thể chạy trốn, trực tiếp đem từng tên Thánh Hoàng cùng linh thú áp đến thân thể biến dạng mà chết, từng đạo tiếng kêu thảm gào thét truyền ra khắp nơi, từng bãi huyết tương để người ta cảm thấy ghê tởm muốn ói.
Chỉ đối mặt một cái, tất cả Thánh Hoàng lập tức bị gia gia của Tiêu Linh áp bách mà chết.
Đây là thực lực bực nào, uy phong bực nào!
- Gia gia, ngươi mau cứu Lăng Tiếu ca ca, hắn vì cứu ta mà bị trọng thương!
Tiêu Linh lên tiếng khóc nói.
Người nọ từ trên trời hạ xuống, thân hình có chút phiêu dật hiên ngang, tướng mạo của hắn nhìn lại bất quá là tráng niên nam tử hơn ba mươi tuổi, một điểm cũng không hiển lộ ra vẻ già nua.
Không cần nói, gia gia của Tiêu Linh cũng là một tồn tại đáng sợ, cũng từng là thiên chi kiêu tử một phương.
- Nha đầu ngốc, gia gia không phải là cho ngươi thánh dịch sao, ngươi không cần lấy lực lượng của mình đi khôi phục cho hắn, trực tiếp cho hắn uống thánh dịch là được rồi!
Gia gia của Tiêu Linh cười mỉm nói.
Tiêu Linh mới tỉnh ngộ lại, vỗ vỗ trán của mình nói:
- Linh nhi thật là ngốc chết rồi, ta đây liền trị liệu cho Lăng Tiếu ca ca!
Lăng Tiếu phục dụng thánh dịch của Tiêu Linh, thân thể thong thả khôi phục lại như cũ.
Bởi vì hắn không cách nào vận chuyển được thần công, tốc độ khôi phục tự nhiên là vô cùng chậm.
- Gia gia, Lăng Tiếu ca ca khôi phục rất chậm a, ta muốn giúp hắn một chút!
Tiêu Linh đau lòng mà nói một tiếng, trên song chưởng hiện lên trận trận lực lượng sinh cơ bừng bừng quán thâu đến trên người Lăng Tiếu.
Vết thương trên thân thể của Lăng Tiếu lại dần dần bắt đầu khép lại, mà thần sắc của Tiêu Linh lại là dần dần tái nhợt đi không ít.
- Đủ rồi Linh nhi, còn lại giao cho gia gia đi!
Gia gia của Tiêu Linh ngăn cản nàng tiếp tục quán thâu lực lượng cho Lăng Tiếu.
- Không, gia gia, ta còn có thể chịu được!
Tiêu Linh kiên trì nói.
Nhưng mà gia gia của Tiêu Linh lại là cường hành đem nàng kéo ra.
- Yên tâm đi Linh nhi, gia gia sẽ không để tiểu tử này có chuyện gì, ngươi trước tránh ra một chút!
Gia gia của Tiêu Linh nói.
Tiêu Linh biết bản lĩnh của gia gia nàng nên cũng không tiếp tục miễn cưỡng, chỉ là lo lắng nhìn thoáng qua Lăng Tiếu liền lui ra.
Gia gia của Tiêu Linh đi tới trước mặt Lăng Tiếu, nhìn Lăng Tiếu nói:
- Ngươi dù là có thực lực Thánh Hoàng nhưng mà thần hồn bị thương, không có cách nào khôi phục trạng thái vốn có, bất quá ngươi có thể qua được khảo nghiệm của ta, cũng là vận khí của ngươi, đây là Thần Hồn thảo, có thể để cho ngươi khôi phục như lúc ban đầu!
Trạng thái của Lăng Tiếu vốn hư nhược, đả đánh lên vài phần tinh thần.
Thần Hồn thảo nhưng là linh thảo tu phục thần hồn đỉnh cấp, giá trị của nó nhưng so với thần thảo cùng giai phải trân quý hơn nhiều lắm, bởi vì nó thật sự là quá khó gặp, hơn nữa ở phụ cận nó sẽ có thập giai linh thú công kích thần hồn thủ hộ, thường nhân căn bản khó có thể đi tới gần.
Lăng Tiếu thật không nghĩ đến gia gia của Tiêu Linh lại có thể lấy được Thần Hồn thảo.
Có nó, hắn chắc chắn sẽ khôi phục trạng thái trăm phần trăm.
Gia gia của Tiêu Linh cường hành đem linh thảo đút vào trong miệng của Lăng Tiếu, tiếp theo lạnh nhạt nói:
- Ngươi liền ở chỗ này khôi phục đi, sẽ không có bất kỳ người cùng linh thú nào đến quấy nhiễu.
Tiếp theo hắn xoay người đi đến bên cạnh Tiêu Linh nói:
- Linh nhi đừng quấy nhiễu hắn khôi phục, chúng ta trước trở về thôn trang đi!
Tiêu Linh nhìn thoáng qua Lăng Tiếu, tiếp theo liền nghe lời đi theo gia gia nàng trở về, chỉ là nàng bước năm bước lại quay đầu một lần, trên khuôn mặt đều là vẻ lo lắng hết sức.
- Yên tâm đi Linh nhi, tiểu tử này không phải là người bình thường, hắn rất nhanh liền có thể khôi phục lại như cũ rồi!
Gia gia của Tiêu Linh an ủi nàng nói.
Hai người rất nhanh liền biến mất ở chỗ này, trở lại trong thôn trang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.