Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1732: Đại tiểu thư xuất thủ, ai dám tranh phong! (2)




- Cực kỳ đúng đắn, Đại tiểu thư xuất thủ, ai có thể tranh phong.
Lăng Tiếu giơ ngón tay cái lên nói.
Trong lòng hắn thầm nghĩ “ Ta mới là Đại thiếu gia, như thế nào danh tiếng đều bị nàng đoạt cả rồi”.
Liệt Như Ngọc vui vẻ nói:
- Hắc hắc, ngươi nói như vậy quá đúng..., nhưng mà ta cũng không phải Đại tiểu thư, ta còn có tỷ tỷ, sau này phải gọi tên ta.
- Ừ, là Đại tiểu thư, sau này ta không gọi ngươi là Đại tiểu thư nữa.
Lăng Tiếu rất biết điều nói.
Một bên thần sắc Liệt Vĩnh càng phát xanh rồi, hắn hoài nghi chính mình để Lăng Tiếu dụ dỗ Liệt Như Ngọc như vậy có phải là một quyết định chính xác không, tại sao lại cứ cảm thấy Như Ngọc bị tiểu tử này lừa rồi.
- Tốt, Thượng Cổ xà noãn được vị thiếu gia này dùng tám trăm vạn thần tinh mua được, kế tiếp bán đấu giá là một cuốn thần công, đào được từ một ngôi mộ cổ, bất quá cuốn thần công này có cấm chế cường đại, ngay cả Đỉnh cấp Thần Vương cũng không có biện pháp mở cấm chế kia, có thể tưởng tượng được sẽ là một cuốn thần công đoạt thiên tạo hóa như thế nào. Bắt đầu đấu giá từ một ngàn vạn thần tinh, mỗi lẫn tăng giá không được thấp hợn một trăm vạn.
Đấu giá sư khêu gợi vuốt lấy bộ ngực tuyệt hảo nói.
Sau khi đấu giá sư nói xong, tất cả mọi người đã đỏ mắt, đều là một bộ dạng tham lam.
Đỉnh cấp Thần Vương cũng không có cách nào mở cấm chế thần quyển này, có thể nghĩ đến cường đại như thế nào.
Tất cả mọi người nghĩ tới “ Thủy thần”, cấp bậc khác của chung cực cường giả.
Có thể đạt tới cảnh giới này đều là tồn tại cường đại nhất, không ai có thể nghi vấn thần năng đoạt thiên tạo hóa của họ, cấm chế của họ tuyệt đối không phải Thần Vương có thể phá được.
Nếu là một vị thủy thần lưu lại thần quyển, giá trị thực không thể đo lường được.
Một ngàn vạn thần tinh này tuyệt đối đáng giá.
Thuận theo người đầu tiên gọi giá, tất cả mọi người bắt đầu trở nên điên cuồng rồi.
Giá cả của vật phẩm đấu giá liên tục tăng lên, đạt đến độ cao từ trước tới nay chưa từng có.
Ở góc hẻo lánh giữa sảnh, một tên Mã Ưng khấu thủ cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ “ Tranh nhau đi, hảo hảo mà tranh, kết quả đồng dạng trở về tay của ta mà thôi!”.
- Chúng ta có đấu giá cái này không?
Liệt Như Ngọc xoa tay xoa chân hỏi Lăng Tiếu, rất hiển nhiên nàng muốn cùng người khác đấu giá một phen.
- Cái này đương nhiên....
Lăng Tiếu đang muốn trả lời, nhưng Liệt Vĩnh ở một bên ho nhẹ một tiếng, cắt đứt lời Lăng Tiếu nói.
Lăng Tiếu không phải kẻ ngu, tự nhiên biết Liệt Vĩnh ám chỉ điều gì, lúc này cười khan nói:
- Đương nhiên không thể đấu giá rồi, đồ chơi này quá quý giá, mua rồi cũng không biết có thể dùng không, để người khác tranh đến đầu rơi máu chảy đi.
- Ngươi nói vậy cũng có lý, bất quá... Người ta tranh nhau lợi hại như vậy, nhất định là bảo bối tốt, không mua được không phải rất đáng tiếc sao?
Liệt Như Ngọc là người ngây thơ nhưng cũng không phải là kẻ ngu.
Liệt Vĩnh ở một bên nói:
- Tiểu thư, loại vật này rất có thể là gạt người, cho dù mở được cấm chế nói không chừng bên trong chỉ là một quyển trục bình thường chúng ta không cần dùng mà thôi.
Liệt Vĩnh đã mở miệng, Liệt Như Ngọc tự nhiên không có ý muốn đấu giá nữa.
Sau khi trải qua cuộc đấu giá kịch liệt, cuối cùng được một tên Đỉnh phong Thần Vương lấy ba ngàn năm trăm vạn thần tinh mua được quyển thần công này.
Tên Đỉnh phong Thần Vương này lập tức thành cái đích mà mọi người ngắm đến, một khi hắn rời khỏi chỗ này, chắc chắn sẽ bị rất nhiều Thần Vương khác nhìn chằm chằm, bởi bọn họ càng muốn không công mà hưởng.
Chẳng qua tên Đỉnh phong Thần Vương này đã có đảm lượng mua xuống, người ta tất có tự tin đem thần công này mang đi.
- Tốt lắm, tiếp tục chính là trò hay cuối cùng.
Đấu giá sư vỗ tay một cái nói.
Ngay lập tức, mười tên nam nhân đồng thời vào sảnh, trong tay mỗi người cầm một kiện binh phí, tản ra quang huy chói mắt trong thạch thất rộng lớn.
Tất cả mọi người không nhịn được ồ lên một tiếng.
Nhãn thần Liệt Vĩnh cũng tỏ ra kích động.
“ Thật to gan a, dám đem Thương Minh thần khí của chúng ta bán đấu giá rồi” Liệt Vĩnh trong lòng thầm mắng.
- Chỗ này tổng cộng mười kiện thần khí khác nhau, bất quá sẽ không đấu giá từng kiện, mà là bán một lần duy nhất cả mười kiện, giá khởi điểm là năm ngàn vạn thần tinh, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn trăm vạn.
Đấu giá sư nói.
Nhất thời, mọi người lại ồ lên lần nữa.
- Mười kiện thần khí a, thật là đại thủ bút, không biêt người bán rốt cuộc là ai sao có thể bán đi như vậy.
- Thật đáng tiếc, nếu có thể bán đấu giá riêng từng kiện thì tốt, bán đấu giá gộp lại thế này không phải để người ta không mua nổi sao, năm ngàn vạn thần tinh, ai có thể lấy ra nhẹ nhàng được.
- Ngươi nói không chính xác a, ở đây có không ít phiệt chủ, bọn họ khẳng định có thể mua xuống.
- Mười kiện thần khí, dù chỉ là đê giai, đối với bất kỳ thế lực nào cũng có thể tăng chiến lực lên, nếu ta có thần tinh ta cũng muốn mua xuống.
Năm ngàn vạn thần tinh xác thực không phải một người tùy tiện có thể lấy ra.
Không có hậu đài vững chắc đằng sau làm chỗ dựa, muốn kiếm nhiều thần tinh như vậy không hề dễ dàng.
Cho nên tham dự đấu giá cũng chỉ có vài thế lực mà thôi.
Mà lần này, Liệt Vĩnh cũng không phải không để Liệt Như Ngọc tham gia đấu giá.
Bởi vì những thứ này đúng là những Thần khí mà bọn họ mất hôm trước, hôm nay bị người ta bán đấu giá ở đây đúng là mất hết mặt mũi rồi.
Phần mặt mũi này không chỉ muốn tìm về, còn phải hoàn trả lại gấp bội.
Liệt Như Ngọc cũng biết việc này có liên quan đến mặt mũi Thương Minh của nàng, lúc này trịnh trọng nói:
- Bất kể giá bao nhiêu ta nhất định sẽ đấu giá xuống.
Nghe được một câu nói này, Liệt Vĩnh cũng có chút bất đắc dĩ nói:
- Nếu vượt qua một ức thần tinh, vậy coi như quên đi.
Lúc trước Thương Minh bọn họ từ thần phủ giúp bán xuống mười kiện thần khí giá cũng chỉ tám ngàn vạn thần tinh, mà bọn họ đưa vào hoạt động buôn bán, có thể lãi gấp đôi.
Chỉ là ở chỗ này bán đấu giá vật phẩm của mình, nếu giá cả cao quá bình thường thì không được rồi.
Huống hồ Liệt Vĩnh mang theo có một ức thần tinh, nếu Liệt Như Ngọc đột nhiên gọi hai ức thần tinh, hắn sợ phải bán mình ở chỗ này rồi.
- Được rồi, một ức thì một ức, dù ít một chút nhưng chắc là cũng đủ.
Liệt Như Ngọc không hài lòng nói.
Mười kiện thần khí được bán cùng một chỗ có lực hấp dẫn rất lớn, từ năm ngàn vạn thần tinh lên rất nhanh tới bảy ngàn vạn thần tinh.
Đến lúc này giá tiền đã dọa lui không ít người rồi.
Ngoại trừ Liệt Như Ngọc, còn có Xà Nghĩa môn cùng hai thế lực khác theo vào gọi giá.
Bất quá Liệt Vĩnh phát hiện trong đó một gã gọi giá là người của Thị Huyết lưu khấu, người này chỉ muốn đem giá lên cao mà thôi, căn bản sẽ không mua xuống.
- Ta ra giá một ức.
Cuối cùng Liệt Như Ngọc thập phần rộng rãi quát lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.