Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1730: Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu




- Được rồi, thần tinh có thể cho ngươi mượn, bất quá... Còn có điều kiện.
Liệt Như Ngọc lộ vẻ giảo hoạt nói.
Lăng Tiếu lập tức vỗ ngực nói:
- Tốt, ngoại trừ lấy thân báo đáp, cái gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi!
- Phi, ai muốn ngươi lấy thân báo đáp, không được nói bừa.
Vẻ mặt Liệt Như Ngọc đỏ lên, khinh thường nói, nhưng trong lòng có chút khó chịu.
Nói thế nào nàng cũng là thiên kiêu chi nữ, người theo đuổi nàng so sánh với Thiên Hà cuồn cuộn còn dài hơn, vậy mà gia hỏa trước mắt lại có thể nói ra lời ghê tởm đến vậy.
Mấy người dạo một vòng quanh các quầy hàng thêm một lát,Lăng Tiếu tìm được thêm không ít linh thảo.
Bên trong khu giao dịch tự do này, Lăng Tiếu đã cảm thấy thu hoạch vô cùng phong phú rồi, về phần các vật phẩm bán ở hội đấu giá, hắn cũng không muốn cùng những Thần Vương kia tranh đoạt thần vật. Hắn nói mượn thần tinh của Liệt Như Ngọc, cũng chỉ là dự phòng mà thôi, may mắn gặp được kỳ vật mình muốn, hắn cũng muốn tranh đoạt một phen.
Buổi chiều, rốt cuộc hội đấu giá được bắt đầu.
Muốn đi vào sảnh đấu giá rộng rãi ở chính giữa kia, nhất định phải nộp phí vào cửa, hơn nữa phí vào cửa này còn không hề rẻ.
Những người thực lực không tới Thần Vương, lại không có thần tinh, đều không được vào trong.
Trong này mới thật sự là nơi mua bán của người có tiền, chỉ cần ngươi đủ thần tinh, muốn cái gì cũng đều có.
Lăng Tiếu, Liệt Như Ngọc cùng với đám người Liệt Tịch chọn vị trí ngồi phía trước, mà Liệt Tịch cùng với một gã Thần Vương ngồi xen lẫn bên cạnh những người khác.
Mục đích của lần này là tỏa định đám người thị huyết lưu khấu, chỉ có như vậy mới có thể tìm được tung tích của bọn hắn.
Hội bán đấu giá bắt đầu, đấu giá sư là một thiếu phụ ăn mặc cực kỳ mát mẻ.
Toàn thân nàng chỉ có ba chỗ hiểm yếu được da thú che phủ, những phần da thịt khác hoàn toàn lộ ra, nhìn thoáng qua giống như Xà mỹ nữ, khêu gợi người khác thú huyết sôi trào.
Tại đây có nhiều người ở thế lực phụ cận, xen lẫn là lưu khấu Hỗn Loạn chi Lĩnh, tán tu cùng dong binh. Bọn họ nhìn thấy nữ nhân như vây, lập tức không nhịn được mà kêu lên.
- Thật là quá ghê tởm rồi, sao lại có thể mặc ít như vây.
Liệt Như Ngọc chán ghét nhìn thiếu phụ trên đài cao nói.
- Ngươi cảm thấy ghê tởm, bởi vì ngươi là nữ nhân, ngươi không thấy chung quanh bao nhiêu người phải hét lên sao, người ta gọi đây là mị lực.
Lăng Tiếu nhìn vài lần trên người nữ nhân kia nói.
Nữ nhân này tràn đầy dã tính, thực có thể làm nam nhân điên cuồng.
Chỉ là vừa nhìn cũng biết là hoa tàn bại liễu, Lăng Tiếu cũng không có hứng thú quá lớn, chẳng qua muốn xem để bổ mắt thôi.
- Quạ đen trong thiên hạ đều giống nhau.
Liệt Như Ngọc tức giận nói.
Không ngờ Lăng Tiếu lại nói câu nữa làm nàng vui mừng hớn hở.
- Nữ nhân này mặc dù có vài phần tư sắc, nhưng ở trước mặt Đại tiểu thư nàng chính là thiên nga cùng vịt con so sánh, một trời một vực cách nhau quá xa rồi.
Lăng Tiếu vẻ mặt nịnh bợ nói.
Không có cách nào a, hậu trường người ta mạnh, nếu không nịnh hót cô bé này, thần tinh của hắn liền không có rồi.
- Ngươi... Ngươi nói thật.
Liệt Như Ngọc ngượng ngùng nói.
- Đương nhiên là như vậy, chân kim bạch ngân còn không thật như vậy,
Lăng Tiếu khẳng định.
Sự thật cũng đúng là như vậy. Liệt Như Ngọc xinh đẹp tuyệt đối có thể gọi là quốc sắc thiên hương, ít ai có thể so sánh được, chỉ là tính cách còn phải cần dạy dỗ thêm.
- Coi như ngươi tinh mắt.
Liệt Như Ngọc liếc giận nhìn Lăng Tiếu, thẹn thùng quay mặt ra chỗ khác, trái tim đập loạn nhịp.
Lúc này, kiện bán đấu giá thứ nhất rốt cuộc đã được đưa lên.
- Đê giai Cửu cấp Thiên Nguyệt đằng, giá khởi điểm mười lăm vạn thần tinh, mỗi lần đấu giá không được thấp hơn một vạn.
Thiếu phụ liếm đầu lưỡi khêu gợi một chút, mị nhãn phóng ra, khẽ mở cặp môi đỏ mọng nói.
Thanh âm của nàng vừa mới phát ra, lập tức đã có người tranh báo giá:
- Mười sáu vạn.
Sau một phen tranh đoạt, Thiên Nguyệt đằng được bán ra với giá hai mươi lăm vạn.
Lăng Tiếu nuốt một ngụm nước bọt nói:
- Con mẹ nó, nếu bây giờ bổn cung có thần tinh, chắc chắn sẽ mua được.
Lăng Tiếu là luyện dược sư, sớm muộn cũng tiến vào hàng ngũ Thần Vương, những thần thảo này đều là thần vật hiếm có, hắn đều cần dùng đến.
Không khí hội bán đấu giá rất kịch liệt, chỗ này không giống như bên trong thành trì. Hội bán đấu giá cung cấp sương phòng, tất cả mọi người đều ở trong sương phòng của mình, rất dễ dàng có thể thấy được tướng mạo cùng thực lực đối phương, vậy nên ít người có thể thừa cơ lấy thế đè người.
Tất nhiên không ai muốn giá cả càng lúc càng cao.
Mỗi lần hò hét cùng nâng giá đã đem không khí cao trào của hội đấu giá đẩy lên rất cao.
Lăng Tiếu tạm thời ra tay ba lần, một lần vì một gốc thần thảo Quang đặc tính Nguyệt Tịch hoa, một lần mua một gốc thần thảo Thổ đặc tính Hoàng Nghiệt trúc, lần nữa là một thanh thần khí Phong đặc tính có tên “ Phong Toa “.
Nguyệt Tịch hoa hấp thụ tinh hoa của ánh trăng, nhìn cực kỳ xinh đẹp, chỉ ở địa phương tiếp cận ánh trăng nhất mới có thể sinh trưởng, đối với võ giả tu Quang thuộc tính mà nói, là thần thảo cực kỳ khó tìm.
Hoàng Nghiệt trúc là thần vật sinh trưởng trong huyệt của Nghiệt long. Nghiệt long thiếu một bước có thể xưng là thần thú. Hoàng Nghiệt trúc sinh trưởng cùng với nó có thể hấp thu vô thượng nghiệt khí, có thể gia tăng thần uy độn thổ tạo sát thương.
Phong Toa là một kiện thần khí tập sát, hình dáng giống như bàn tròn bình thường, viền ngoài có răng cưa sắc nhọn, một khi tỏa định được đối thủ, có thể lấy tốc độ thiểm điện tập sát đối thủ, cho dù là Thần vương cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Nguyệt Tịch hoa không cần phải nói, Lăng Tiếu thu thập sau này dùng cho Ngọc Nhu Phỉ, Hoàng Nghiệt trúc tại thời điểm đột phá cảnh giới Thần Vương sử dụng, còn Phong Toa hắn dùng để bảo vệ tính mạng, ngày sau có thể cho sư nương cũng được.
Ba kiện vật phẩm này cũng không rẻ, tổng cộng mất bốn trăm năm mươi vạn thần tinh mới có thể mua được, trong đó Phong toa là đắt nhất, hắn dùng đến ba trăm tám mươi vạn thần tinh.
Giá tiền này không phải là nhỏ, đối với bất kỳ gã Thần Vương nào cũng không thể dễ dàng xuất ra.
Nhưng Lăng Tiếu bên cạnh có một tiểu phú bà bao dưỡng, cho nên giá đó cũng vô cùng thoải mái, không lo không có thần tinh.
- Nguyên lai hội đấu giá lại vui như vậy, lần sau để ta gọi giá, ta muốn để bọn họ biết bổn tiểu thư lợi hại.
Liệt Như Ngọc hưng phấn nói.
Bất tri bất giác nàng thích cái không khí ồn ào náo nhiệt này, bởi đây là lần đầu có cơ hội đi tới nơi này, làm nàng cảm thấy rất mới lạ, tò mò, nhất là lúc gọi giá, càng làm nàng kích động không thôi.
- Không vấn đề gì, Đại tiểu thư thích cái gì cứ gọi giá, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Lăng Tiếu đáp, trong lòng hắn còn lẩm bẩm một câu “ Mua được cái gì đưa cho bổn cung là được “.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.