Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1688: Khảo nghiệp nhập minh! (1)




Bất quá Lăng Tiếu lại là cảm ứng đến bên trong viện này có vài cỗ khí tức đáng sợ, cư nhiên cũng không thua kém Liệt Tán, thậm chí có một ít tồn tại để cho hắn căn bản khó có thể phán đoán.
- Quả nhiên là chỗ ngọa hổ tàng long, cũng không biết trong tổng bộ của thương minh lại sẽ là một phen cục diện như thế nào!
Lăng Tiếu âm thầm kinh hãi nói.
Lăng Tiếu tạm thời được an trí ở trong một chỗ lâu các, Liệt Tán nói cho hắn biết tạm thời không nên đi loạn, tránh cho chọc phải phiền toái không cần thiết.
Sau đó Liệt Tán liền đi ra khỏi lâu các hướng về phía thương hội quán mà đi.
Thương hội quán là tồn tại giống như phủ thành chủ, nhưng mà ở trong Liệt Viêm thành lại là không có thiết kế phủ thành chủ, Thương hội quan này chính là cơ cấu phát hành bất kỳ cái chỉ lệnh gì của thượng tầng.
Có thể nói sinh ý lớn nhất mà Liệt Viêm thương minh sở hữu đều là từ Thương hội quán xuất ra, chỗ này coi như là chỗ tổng bộ của Liệt Viêm thương minh.
Liệt Viêm thương minh hết thảy lấy lợi ích làm đầu, những người đa mưu túc trí kinh thương xuất sắc kia trên cơ bản đều sẽ ở trong thương hội, mà không gian trong Liệt Viêm sơn mạch thì là chỗ dựa an toàn nhất của thương hội.
Lăng Tiếu trước phải qua được một quan là Thương hội quán này mới có cơ hội vào chỗ tu luyện của thương minh.
Thời gian lần đi này của Liệt Tán không ngắn, Lăng Tiếu ở trong phòng tĩnh tọa, mỗi khi đến bữa cơm đều sẽ có người đúng lúc đưa tới.
Một ngày sau, Liệt Tán rốt cuộc là hết sức cao hứng mà trở về.
- Lăng Tiếu mau đi theo ta, hôm nay Phó quán trưởng tiếp kiến ngươi, có thể vào được thương hội của chúng ta hay không liề xem ngươi có được Phó quán trưởng thưởng thức hay không rồi!
Liệt Tán kéo lấy tay của Lăng Tiếu liền đi ra ngoài.
Lăng Tiếu đi tới chỗ anyf đã là làm xong chuẩn bị tùy ý Liệt Tán an bài, thuận theo hắn ra khỏi tòa nhà đi đến Thương hội quán ở trong thành.
THương hội quán chiếm diện tích cực kỳ lớn, hơn nữa còn có mấy tòa lâu các cao vút cư nhiên cao tới ba mươi tầng, là kiến trúc cao nhất, hùng vĩ nhất ở trong thành.
Bên cạnh phát tán ra trận văn dao động nồng đạm, cho người ta có một loại cảm giác áp bức cực lớn.
Chỉ sợ lấy thực lực của Lăng Tiếu đi tới địa phương có danh khí nhất ở bên trong Thiên Long địa vực cũng cảm thấy thực lực của chính mình thực sự quá nhỏ bé, hắn cho dù lấy lực lượng thần hồn, lại mượn dùng Kim Long Thương chỉ sợ cũng không cách nào đem phòng ngự của Thương hội quán này phá hoại một chút.
Chỉ là Lăng Tiếu chấn kinh còn không chỉ như thế, đến chỗ cửa ra vào của Thương hội quán, lại có mười mấy tên võ giả Bán Thần Vương ở chỗ này canh giữ cửa khẩu, đây để cho hắn chặc lưỡi không dứt.
Bán Thần Vương là cái thực lực gì?
Ở chỗ này lại chỉ có thể là người coi cửa, đây để cho hắn đều không sờ tới được.
Thần thái của Lăng Tiếu thoáng cái trở nên cung kính hơn rất nhiều.
Dĩ vãng hắn cảm thấy thiên phú của chính mình vượt qua người khác, dựa vào thiên phú cùng kỳ ngộ của mình mà tốc độ tiến giai nhanh chóng tuyệt luân, để cho hắn ẩn ẩn dưỡng thành cá tính tự đại ngạo thị người trong thiên hạ, cảm thấy chính mình sẽ có một ngày có thể thành tựu Thần Vương, đạt tới tồn tại võ đạ đỉnh phong.
Nhưng mà hắn bây giờ mới hiểu được, không quản mình thiên phú xuất sắc hay là thời gian tu luyện còn ngắn, còn chưa tới lúc hắn kiêu ngạo tự đại.
Chỉ là Bán Thần Vương mà hắn nhìn thấy ở chỗ này, nhân gia bất kỳ một người một tay là có thể đem hắn dễ dàng bóp chết rồi.
Hắn phát hiện Liệt Tán ở trong Thạch Thiên thành được người tôn sùng khi ở chỗ này cũng trở nên vô cùng cẩn thận lên, không có bộ dáng đạm mạc cao ngạo như trước đây.
Liệt Tán để người vào thông báo, cùng Lăng Tiếu đều chỉ có thể ngoãn ngoãn đứng ở bên ngoài mà đợi.
Một lúc sau, người thông báo đi tới, mới cho Liệt Tán cùng Lăng Tiếu đi vào.
Vừa mới đi vào bên trong cửa, Lăng Tiếu lập tức cảm giác được vô số thần niệm hạ xuống trên người mình, cảm thấy chính mình tựa hồ bị người khác nhìn đến không còn một chỗ nào, không có bất kỳ bí mật nào có thể nói.
Lăng Tiếu thuận theo Liệt Tán đến trước một chỗ lâu các.
Liệt Tán khom người đối với bên trong lâu các lên tiếng nói:
- Phó quanschur, Lăng Tiếu đã mang đến rồi!
Một lúc lâu sau, bên trong truyền đến một tiếng hô nhẹ nói:
- Ừ, ta biết rồi, để cho hắn tiến vào đi!
Thuận theo lời này vừa dứt, cửa phòng của lâu các tự động mở ra.
Liệt Tán hướng về phía Lăng Tiếu nhìn thoáng qua, tựa hồ đang nói:
- Hết thảy dựa vào một mình ngươi rồi!
Lăng Tiếu hướng về phía Liệt Tán gật gật đầu, liền ngẩng đầu lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà bước thẳng vào.
Hắn vừa mới đi vào bên trong lâu các, cửa lớn lại một lần nữa đóng lại.
Bỗng nhiên ánh mắt của Lăng Tiếu nhảy lên, lòng hắn sinh ra cảnh giác, thân thể nhanh chóng hướng về phía một bên lướt qua.
Một đạo quang mang giống như lưu tinh ở bên cạnh Lăng Tiếu đánh qua, tốc độ kia nhanh đến cực điểm, nếu không phải Lăng Tiếu tránh được nhanh, nhất định là bị phanh thây rồi.
Song, đối phương tựa hồ không chịu buông tha, cư nhiên thay đổi phương hướng hướng về phái Lăng Tiếu trảm xuống.
Nhất khí bát đao, nhanh chóng vô cùng, lực lượng bá đạo cương mãnh dị thường, tựa hồ một điểm cũng không thèm để ý đến sẽ khiến cho lâu các này bị phá hủy.
Lăng Tiếu không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng mà đối phương xuất chiêu quá mức đột nhiên, hơn nữa đao pháp cực kỳ ác liệt, để cho hắn không thể nào tránh được.
Hắn có thể khẳng định thực lực của đối phương tuyệt đối cũng không phải đơn giản là cảnh giới cao cấp Thánh Hoàng, mà là tồn tại Thánh Hoàng đỉnh phong!
Không gian trong lâu các chật hẹp, căn bả không có cách nào tránh ra xa, đao mang đã là hướng vè phía Lăng Tiếu tập quyển mà đến.
Thân thể của Lăng Tiếu đến trước vách tường, xoay người lại một chân dẫm ở trên đó, trong miệng hống lớn một tiếng, một đạo long ngâm chi âm trùng thiên mà ra chấn đến người đánh lén kia lâm vào trong thất thần chốc lát.
Lăng Tiếu bắt được cơ hội, không khách khí chút nào xuất thủ với người nọ, đem người nọ đá bay ra ngoài.
Lăng Tiếu xuất thủ cực kỳ có phân tấc, cũng không có giết đi người nọ, chỉ là đem hắn đánh thành trọng thương mất đi chiến lực mà thôi.
Hắn lạnh lùng nhìn người nọ ở trên mặt đất, không rõ đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
- Đệ nhất quan đã qua, có thể lên lầu hai, liên tục đi qua ba quan là có thể gặp Phó quán chủ!
Một đạo thanh âm ở trong lâu các hồi đãng lên.
Lăng Tiếu mới biết được, nguyên lai người đánh lén này là một loại khảo nghiệm đối với hắn, cư nhiên ngay cả Liệt Tán cũng không biết, bằng không Liệt Tán chắc chắn sẽ sớm nhắc nhở hắn.
Lăng Tiếu cười khổ, lúc đó hắn thân là người đứng đầu một cung, cao cao tại thượng, hôm nay phảng phất trở lại thời đại mới đi ra giang hồ, lại cần phải đi làm khảo nghiệm, tùy ý người khác khảo hạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.