Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1626: Đăng thiên sát lục




Đây đều là những cao thủ khổ tu lánh đời, mọi người đều có bổn sự vượt cấp khiêu chiến, bày ra đủ loại bài tẩy cũng làm người cảm thấy da đầu run lên không thôi.
Lúc này một thanh niên anh tuấn áo trắng mạnh mẽ lăng không đi tới.
Nhìn hắn phong thần tuấn lãng, phiêu dật tiêu sái, phong tư tuyệt đại, cho người ta cảm giác khí phách khác thường, nhưng không cảm giác được khí tức của hắn bại lộ, không ai đoán được hắn cường hãn bao nhiêu.
Hắn xem thường tất cả chiến cuộc, thật quỷ dị đi lên trước thang trời.
Người đó không phải Lăng Tiếu hay sao?
Hắn đã thu Phong Thanh Duyên vào dược đỉnh bảo hộ an toàn.
Trước đó hắn đã quan sát, cuối cùng hiểu được sự tàn nhẫn của con đường thông thiên này.
Gần vạn người muốn thông thiên, nhưng cuối cùng chỉ lưu lại một phần ngàn, mà những người khác phải gặp kết cục bị giết chết.
Đương nhiên có không ít người lâm thời thay đổi chủ ý, không tiếp tục đi lên thang trời.
Lăng Tiếu không muốn giao thủ với bất luận kẻ nào, bằng thực lực của hắn muốn tranh đoạt vị trí thật không khó chút nào.
Hắn chỉ muốn cảm thụ một chút lực lượng ẩn chứa trong thang trời, mỗi một bậc thang đều cảm giác được một loại lực lượng “thế” vây nhiễu chung quanh hắn, mà thần hồn trong thức hải rõ ràng có cảm ứng, cùng lực lượng thang trời sản sinh cảm giác cộng hưởng.
Lăng Tiếu có thể khẳng định thang trời này là do thần minh ra tay ngưng tụ mà thành, không phải thang trời do đất đá thật sự tạo thành.
Loại lực lượng vĩ đại này làm Lăng Tiếu càng thêm hướng tới thần cảnh.
- Từ sau khi linh hồn của ta biến thành thần hồn, ta giống như có một loại năng lượng đặc thù, giống như có thể vận dụng hết thảy lực lượng, thay đổi thật nhiều sự vật, có lẽ lực lượng thang trời là một loại diễn biến của thần minh đi!
Trong lòng Lăng Tiếu nhủ thầm.
Hắn dùng tâm thần đi hiểu rõ cảm giác này, thần hồn càng thêm tinh luyện, một loại huyền diệu vây quanh, trong lúc nhất thời hắn lại không bắt giữ được loại cảm giác đó, lĩnh ngộ chưa đến lực lượng kia tồn tại.
Chỉ tiếc có người không muốn cho hắn an tâm cảm thụ cảm giác kỳ diệu kia, một tiếng cười khinh thường sau lưng truyền đến:
- Phế vật vô dụng chậm rì rì, cút xuống cho lão tử!
Theo thanh âm truyền đến, một đạo lực lượng bén nhọn từ sau lưng đánh tới.
Lăng Tiếu cũng không quay đầu lại, thân ảnh nhẹ nhàng tránh qua chiêu đánh lén kia.
Người nọ vẫn không cam lòng quát:
- Giả thần giả quỷ, đi chết đi!
Người kia đột nhiên tăng lớn thế cong, từng đạo thủy long hướng Lăng Tiếu rít gào bổ nhào tới.
Thực lực người này không thấp, cảnh giới thánh giả cao giai, nhưng có thể phát huy ra chiến lực bán hoàng.
Lăng Tiếu không nói một lời, hai chân giẫm nhẹ, một cỗ phong nhận mang theo tử khí dày đặc phát ra, đánh thẳng vào trên thương ảnh.
Thủy long bị vặn tán, phong nhận trực tiếp quấn quanh thánh giả cao giai kia, tử khí nháy mắt ăn mòn sinh cơ của hắn, đem thân thể hắn cắn nuốt không chút dư thừa.
Thánh giả cao giai kêu lên một tiếng thảm thiết, cuối cùng lộ ra bộ dáng sợ hãi biến mất trong phiến thiên địa nơi này.
Lăng Tiếu chậm rãi đi lên một ngàn bậc thang trời, lại có vài đạo lực lượng bá đạo oanh tới.
Lăng Tiếu lách mình tránh né, chỉ thấy vài người cưỡi trên linh thú chia thành mấy phương vị kết hợp cùng một chỗ, nhìn qua như một loại trận pháp công kích loại nhỏ, uy lực đánh ra có chút không tầm thường, cơ hồ có thể đối phó với hai thánh hoàng đê giai đỉnh.
- Mau mau tránh ra, bằng không lấy mạng của ngươi!
Một thánh giả hướng Lăng Tiếu giận dữ hét.
Chỉ cần giảm bớt một đối thủ, bọn hắn sẽ có cơ hội lên thông thiên đàn nhiều hơn.
Lăng Tiếu lạnh lẽo nói:
- Đừng đến trêu chọc ta!
Dứt lời hắn tiếp tục đi lên thang trời.
Nhưng mấy người kia không muốn cho hắn đi lên, đồng loạt phát động tấn công, muốn diệt sát hắn.
Oanh long!
Khói bụi mù mịt, một thánh giả đỉnh lạnh lùng cười nói:
- Thật sự không biết sống chết…
Hắn còn chưa dứt lời, một cước ảnh đã giẫm lên miệng của hắn, sức của cước ảnh như núi cao sụp xuống, uy lực đáng sợ đến cực điểm.
Miệng hắn chẳng những bị giẫm nát, ngay khuôn mặt đều lõm vào phân nửa, máu tươi đầm đìa, tử khí xâm nhập đem toàn thân hắn hoàn toàn ăn mòn.
Mấy người khác kinh hãi, thúc giục linh thú công tới.
Đáng tiếc Lăng Tiếu không còn muốn tiếp tục lưu tình, từng đạo cước ảnh mang theo tử khí đem mạng của bọn hắn hoàn toàn gặt hái.
- Đã nói đừng đến chọc ta, còn muốn khiêu khích lực nhẫn nại của ta!
Lăng Tiếu khinh thường nói một câu, tăng nhanh tốc độ đi lên thang, hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa, cuối cùng sẽ làm trễ nãi canh giờ.
Dùng tốc độ nhanh nhất lên đỉnh không cần dùng bao nhiêu thời gian, mà nhiều người đều tập trung lực chú ý lên thiên đàn, khi đi lên đỉnh cũng không nhiều người ngăn trở.
Khi Lăng Tiếu đi lên tới đỉnh, cuộc hỗn chiến nơi này càng thêm dữ dội.
Vài chục người đạt tới thánh hoàng trung giai, vẻ mặt đều như đang xem diễn kịch, lộ ra ý tứ vui vẻ khi thấy người gặp họa.
Lăng Tiếu phát hiện trong đoàn người Vạn Kiếm tông đã có mười lăm thánh hoàng chiếm vị trí, không ai dám đi tìm bọn hắn gây phiền phức.
Đây là cỗ thế lực chiếm vị trí nhiều nhất trong việc tranh đoạt một trăm danh đầu, thể hiện được nội tình mạnh mẽ nhất của Vạn Kiếm tông.
- Tiểu tử cút ngay cho ta!
Một đại hán khôi ngô quát một tiếng, đại đao hướng Lăng Tiếu chém tới.
Đao mang chém xuống, chỉ chém tàn ảnh của Lăng Tiếu thành hai nửa, hắn đã đi ra sau lưng người nọ, một tay không chút lưu tình đặt lên sau lưng người kia, một đoàn thiên hỏa đột nhiên bộc phát đem người nọ trực tiếp đốt thành tro bụi.
Một màn này rơi xuống trong mắt không ít người, mọi người không khỏi hít một hơi lạnh.
Phải biết rằng người kia là một bán thánh hoàng, nhưng không chống nổi một chiêu của thanh niên kia đã tan thành mây khói, có thể thấy được thực lực của thanh niên kia đáng sợ bao nhiêu.
Lăng Tiếu nhìn những vị trí chung quanh, rõ ràng phát hiện trong số những người của Vạn Kiếm tông có mặt cả Lưu Thúy Vân lẫn Nguyên Dần Tử.
Lúc hai người kia cảm giác được ánh mắt Lăng Tiếu phóng tới, đều cảm giác da đầu có chút run lên, thầm cầu nguyện Lăng Tiếu đừng đến tìm bọn hắn gây phiền toái.
Đáng tiếc bọn hắn càng cầu nguyện, Lăng Tiếu càng hướng chỗ bọn hắn đi tới.
- Cút đi xuống tha các ngươi một mạng!
Lăng Tiếu lạnh lùng nhìn Lưu Thúy Vân cùng Nguyên Dần Tử quát.
- Lăng Tiếu ngươi chớ khinh người quá đáng, trước đây là chúng ta không đúng có thể giải thích với ngươi, bên kia có vị trí sao ngươi không đi đoạt, vì sao phải trở ngại với chúng ta!
Lưu Thúy Vân mang theo vài phần khiếp ý nhìn Lăng Tiếu nói.
Nguyên Dần Tử cũng kêu lên phụ họa:
- Đúng vậy, sư thúc ta tha cho ngươi một mạng, ngươi đừng không biết phân biệt!
Lăng Tiếu không muốn vô nghĩa với hai người kia, hướng hai người ra tay.
Thánh hoàng đỉnh từng giao thủ với Lăng Tiếu mở miệng nói:
- Lăng Tiếu, ngươi cần gì phải trách người như thế đâu, ngươi muốn vị trí ta có thể bảo họ tặng cho ngươi, nhưng ngươi đuổi họ đi xuống thật sự là quá mức!
Gã thánh hoàng đỉnh này chính là người giành được vị trí đầu tiên, thực lực tuyệt đối là một trong những người đỉnh cấp nhất nơi này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.