Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1623: Bị đuổi đi




Bọn họ là thế lực lớn nhất trong yếu tắc, tính tình tự phụ, khi nhìn người luôn có cảm giác mắt cao hơn trán.
Trong đó có mấy người tỏ vẻ khó chịu với sự gia nhập của hai người Lăng Tiếu.
Bọn hắn cho rằng hai người này sẽ biến thành rườm rà của bọn họ, nhưng đứng trước mặt Duẫn Tuyết lại không ai dám biểu hiện ra ngoài.
Nhưng sau khi Duẫn Tuyết đưa tiễn họ rời đi, vừa đến Thông Thiên thành, những người này đã khẩn cấp muốn đuổi Lăng Tiếu cùng Phong Thanh Duyên ra khỏi đoàn thể.
- Ta mặc kệ các ngươi có quan hệ thế nào với Duẫn Tuyết sư muội, chúng ta không rảnh đi chiếu cố hai ngươi, nếu biết điều thì tự mình rời khỏi đi!
Một nữ tử trung niên mặt ngựa vẻ mặt khó chịu trừng mắt nhìn Lăng Tiếu cùng Phong Thanh Duyên nói.
Nữ tử trung niên mặt ngựa là một thánh hoàng đê giai, tên Lưu Thúy Vân, trong Vạn Kiếm tông xem như là nhân viên thiên kiêu, hơn nữa dã tâm không nhỏ, trải qua nhiều năm chuẩn bị dự tính đến Thiên Vực lăn lộn một phen.
Nhưng tâm nhãn của nữ nhân này không nhỏ, hơn nữa luôn khó chịu với nữ tử xinh đẹp hơn mình, có thể nói chính là đố kỵ.
Duẫn Tuyết dặn họ chiếu cố Lăng Tiếu cùng Phong Thanh Duyên, người Vạn Kiếm tông lại cho rằng thực lực hai người không ra gì.
Mà trên thực tế bề ngoài chính là như thế, Lăng Tiếu thu liễm nội tức, người bình thường không cảm nhận được thực lực sâu cạn của hắn, nhưng khuôn mặt quá mức trẻ tuổi của hắn luôn làm người ta cảm thấy hắn là một thanh niên có chút thiên phú mà thôi, phỏng chừng không có thực lực gì, mà Phong Thanh Duyên chỉ có thực lực thánh giả cao giai, thật dễ dàng cảm ứng được.
Lưu Thúy Vân cho rằng thực lực của mình cao hơn hai người, cho nên mở miệng xua đuổi, bày ra dáng vẻ mình vô cùng ưu việt.
- Thúy Vân, đây là Duẫn Tuyết tiểu thư phân phó chúng ta chiếu cố họ, cho họ đi theo đi, dù sao khi đăng Thông Thiên trận cũng chỉ nhờ vào bổn sự thân mình.
Một thánh hoàng đê giai nhìn Lưu Thúy Vân nói.
- Không được, cho bọn hắn đi theo chỉ làm nhục danh hào Vạn Kiếm tông chúng ta!
Lưu Thúy Vân quả quyết cự tuyệt.
Mấy người còn lại không nhận thức Lăng Tiếu cùng Phong Thanh Duyên, bọn hắn đều muốn đến Thiên Vực, ngày sau chỉ sợ rất khó tiếp tục quay về yếu tắc, cho nên trong lòng cũng không bận tâm mặt mũi của Duẫn Tuyết, không tham dự cuộc nói chuyện.
Nhưng lại có một người cho Phong Thanh Duyên lưu lại, nói hắn có thể bảo vệ bà, điều kiện là bà phải làm tu lữ của hắn.
Người này tên Nguyên Dần Tử, thực lực thánh hoàng đê giai, vẻ mặt dâm dãng hiện lên rõ ràng.
Phong Thanh Duyên không nghĩ tới những người của Vạn Kiếm tông vừa rời khỏi tông môn lập tức biến thành lạnh lùng vô tình như vậy, trong lòng từng nghĩ đến Duẫn Tuyết có nhắc qua trong tông môn có không ít vấn đề, có lẽ những người này tự cho mình quá cao, không muốn lưu lại yếu tắc mà thôi.
- Thanh Duyên cô nương, ngươi cảm thấy thế nào, lấy thực lực của ta muốn bảo vệ ngươi vào trăm danh đầu không thành vấn đề!
Nguyên Dần Tử đeo một thanh trọng kiếm, khóe môi còn có hai hàng râu mép, híp mắt hỏi han.
- Ngươi vô sỉ!
Phong Thanh Duyên tức giận mắng.
- Ha ha, Thanh Duyên cô nương nói sai rồi, cao thủ tuyệt thế xông Thông Thiên trận đông như kiến cỏ, chỉ bằng ngươi cùng hắn sẽ vứt bỏ tính mạng, chỉ cần ngươi theo ta, đến Thiên Vực ta bảo hộ ngươi, làm việc phương tiện lắm đâu.
Nguyên Dần Tử thong dong nói.
Phong Thanh Duyên xoay người kéo Lăng Tiếu nói:
- Tiếu nhi, chúng ta đi thôi!
Lăng Tiếu thản nhiên đáp:
- Sư nương đừng nóng vội.
Sau đó hắn liếc qua Lưu Thúy Vân, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Nguyên Dần Tử:
- Xin lỗi sư nương của ta, ta có thể tha thứ ngươi một lần!
Lăng Tiếu nói chuyện thật bình thản, giống như thật tùy ý, nhưng ẩn chứa thái độ khẳng định đáng tin.
Nguyên Dần Tử còn chưa nói chuyện, Lưu Thúy Vân cười khẩy nói:
- Nguyên sư huynh, xem ra mặt mũi của ngươi cũng sử dụng không tốt đâu!
Nguyên Dần Tử sờ sờ râu, trừng mắt nói:
- Tiểu tử chưa ráo máu đầu, biết điều mau cút, Nguyên gia không muốn gặp lại ngươi, bằng không…ngươi đừng mong tiến vào Thông Thiên trận!
- Ta nói lại lần nữa, ta cho ngươi thời gian ba lần hô hấp!
Lăng Tiếu thản nhiên nói.
Phong Thanh Duyên vội vàng giữ chặt tay Lăng Tiếu:
- Tiếu nhi đi thôi, đừng xúc động!
Vạn Kiếm tông có vài chục người, hơn nữa có hai mươi thánh hoàng, bà không nghĩ Lăng Tiếu có thể chiếm được ưu đãi.
- Tiểu nhi đừng có mà cấp mặt không biết xấu hổ, nếu không nể tình sư muội, hiện tại ta đã xử lý ngươi!
Nguyên Dần Tử bị một tiểu tử uy hiếp ngay trước mặt nhiều người như vậy, cơn tức dâng lên.
- Xem ra ngươi không muốn xin lỗi!
Lăng Tiếu híp mắt nói, ngay sau đó khí tức của hắn đột nhiên biến đổi, hướng Nguyên Dần Tử quát lớn:
- Quỳ xuống cho ta!
Long ngâm rít gào, thần uy hạo đãng!
Một tiếng quát của Lăng Tiếu chủ yếu tập trung vào Nguyên Dần Tử, với thực lực hôm nay của hắn, một tiếng long ngâm vô cùng đáng sợ, mà khoảng cách giữa hắn cùng Nguyên Dần Tử thật gần.
Chẳng những hắn đem màng tai của Nguyên Dần Tử trực tiếp phá vỡ, còn có một cỗ khí thế vô hình đặt lên trên người hắn, đem thân thể hắn trực tiếp ép quỳ xuống đất.
Cho dù tiếng quát của Lăng Tiếu chỉ nhắm vào Nguyên Dần Tử, nhưng Lưu Thúy Vân đứng gần cũng bị chấn lui mấy bước, màng tai cùng khóe miệng đều trào ra vết máu.
Những người khác cảm thấy màng nhĩ ông ông không ngừng, vô cùng khó chịu.
Một thánh hoàng cao giai giận quát:
- Càn rỡ!
Dứt lời hắn hướng Lăng Tiếu đánh tới một chưởng, còn vận dụng chín tầng lực lượng, ra vẻ muốn giết chết hắn dưới chưởng.
- Đây là đạo đãi khách của Vạn Kiếm tông các ngươi, chúng ta chỉ đi cùng đường với các ngươi mà thôi, không cần các ngươi bảo vệ, còn dám ô nhục sư nương của ta, đừng cho rằng ta sợ các ngươi!
Lăng Tiếu hừ lạnh nói một câu, đón lấy một chưởng của thánh hoàng cao giai kia không hề tránh né.
Phanh!
Một thanh âm trầm đục vang lên.
Mọi người đều bị chấn ngược ra xa.
Người của Vạn Kiếm tông vốn tưởng rằng Lăng Tiếu sẽ bị thánh hoàng cao giai của tông môn đánh chết.
Nhưng người bị đánh bay ngược lại là tên thánh hoàng kia, mà thân ảnh Lăng Tiếu vẫn đứng sừng sững tại chỗ không chút sứt mẻ, chỉ có tay áo bay phất phơ mà thôi.
Một quyền của Lăng Tiếu sử dụng vô địch quyền ý, trong khi thánh hoàng cao giai lại chỉ dùng chín tầng lực lượng, hắn vốn tưởng rằng đủ sức thắng Lăng Tiếu, nhưng bản thân bị đánh bay, trong lòng kinh hãi thực lực thanh niên trước mắt lại cường hãn như vậy.
- Tiểu tặc, dám nhục người của Vạn Kiếm tông chúng ta, lưu ngươi không được!
Tên thánh hoàng cao giai thẹn quá hóa giận, quát to, muốn vận dụng thánh khí chiến đấu với Lăng Tiếu.
- Đến ah, cho là ta sợ ngươi sao!
Lăng Tiếu thập phần khó chịu quát.
Trong lòng hắn có chút bất mãn với Duẫn Tuyết, vốn tưởng rằng đi cùng người của Vạn Kiếm tông đến Thiên Vực xem như có thể chiếu ứng lẫn nhau, hiện tại trái ngược, còn bị những người nào khơi mào chiến tranh.
- Dừng tay cho ta!
Một thánh hoàng đỉnh rốt cục không nhịn được mở miệng.
Khí tức của hắn nháy mắt tập trung tên thánh hoàng cao giai cùng Lăng Tiếu, một khi ai ra tay, liền hạ thủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.