Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1542: Ngươi làm nô lệ cho ta




Vô số cát quét qua, hạt cát hình thành từng lưỡi đao sắc bén bắn thẳng về phía Long Mã.
Chỉ tiếc hắn chém trúng chỉ là tàn ảnh của Long Mã, chân thân của Long Mã đã ở trên đầu đạp xuống.
Bang bang!
Tên Huyền Đế kia trực tiếp bị đá bay thật xa, trên vai có hai móng ngựa.
Long Mã cũng không có thừa thắng xông lên, nó nhìn qua tên Huyền Đế và nói cái gì đó mà Lăng Tiếu nghe không hiểu.
Rất rõ ràng là cảnh cáo tên Huyền Đế, hoặc là thả tên Huyền Đế đi xem như trả nợ mấy ngày qua.
Tuy tên Huyền Đế câm phẫn nhưng biết người trước mặt không thể chọc, đành phải mắng vài câu và rời đi.
Lăng Tiếu do dự nhưng không có ra tay.
Tiêu diệt đám người này hắn không có chỗ tốt gì, cũng chỉ làm dơ tay mà thôi.
- Điện hạ, nhân loại kia từng tha cho ta một lần, ta hiện tại cũng tha cho hắn một lần, hiện tại xem như không nợ gì nhau, ta nguyện ý đi theo tùy tùng điện hạ.
Long Mã quay lại bên người Lăng Tiếu.
Long Mã là linh thú cao ngạo, đối với nhân loại hoặc là linh thú bình thường sẽ không ngó tới, thế nhưng mà đối đãi Lăng Tiếu thì khác, bởi vì nó có thể từ trên người Lăng Tiếu cảm nhận được khí tức bổn nguyên thân thiết.
Lăng Tiếu gật gật đầu đáp.
- Ân, vậy bỏ qua chúng đi, không biết chúng là người nào?
- Bọn chúng là một đám mã tặc, thường xuyên qua lại vùng này, cướp bóc đồ của nhân loại khác.
Long Mã nói.
- Mã tặc? Vậy bọn họ bình thường sinh hoạt ở nơi nào?
Lăng Tiếu hỏi tiếp.
Hắn rõ ràng cảm giác được bên này có không ít khí tức nhân loại, có thể khẳng định nơi này nhất định có nhân loại ở lại.
Quả nhiên từ trong miệng Long Mã biết được, tại cách đây không xa có một thành thị nhân loại là "Tháp Sa Thành".
Mà đám người Tháp Sa Thành từ lời lẽ bản thổ nói Lăng Tiếu nghe được không hiểu.
Bởi vì Long Mã sinh tồn ở đây, cũng học được ngôn ngữ bản thổ.
- Đi bảy tám tháng cuối cũng cũng gặp được thành trì nhân loại, tiến vào thành tắm rửa rồi nói sau!
Lăng Tiếu than nhẹ một tiếng, xoay người lên người Long Mã.
- Mang ta đi Tháp Sa Thành!
Nếu người bình thường cưỡi lên lưng Long Mã chắc chắn sẽ ngã sấp xuống, nhưng mà Lăng Tiếu thì khác.
Long Mã mừng rỡ hí dài, nó lưu lại tàn ảnh lướt qua phía trước.
Lăng Tiếu thình lình phát hiện Long Mã thất giai thấp giai tốc độ không kém gì linh thú thất giai cao giai, nếu nó cấp bậc cao thì Thánh giả cũng không đuổi kịp.
Long Mã có thiên phú này nên Lăng Tiếu không ngại đem bồi dưỡng nó, tiềm lực của nó không kém hơn tiểu kim đâu.
Trong nháy mắt bảy ngày trôi qua, Long Mã rốt cục mang theo Lăng Tiếu đi tới bên ngoài Tháp Sa Thành.
Nhìn qua tường thành màu vàng chắc chắn, nhìn thấy phòng ở đơn sơ, nhìn qua bình dân trần truồng đi lại.
Lăng Tiếu mới biết được dường như Tháp Sa Thành tựa này không có phồn vinh hưng thịnh như tưởng tượng, có thể nói so với Thành Vẫn Thạch mà hắn sống kém hơn không ít.
- Có lẽ là do hoàn cảnh bức bách.
Lăng Tiếu thở dài trong lòng.
Thành trì này bão cát đầy trời, điền kiện sinh hoạt rất ác liệt, thành trì tự nhiên không thể hưng thịnh được.
Lăng Tiếu mang theo Long Mã vào thành khiến nhiều người chú ý, mỗi một người đều kinh ngạc nhìn qua.
Bởi vì bọn họ chú ý không phải Lăng Tiếu, mà là Long Mã thần tuấn.
Tại Tháp Sa Thành, đại bộ phận võ giả đều dùng ngựa làm tọa kỵ, đây là phong tục tập quán của bọn họ
Bọn họ nhìn thấy đủ loại ngựa tốt, nhưng mà như Long Mã chỉ có trong truyền thuyế mà thôi.
Bình dân nhìn thấy Long Mã đều sùng kính, mà võ giả nhìn thấy Long Mã thì đầy tham lam.
Nhưng mà tạm thời không có người nào tiến lên đánh chủ ý vào Long Mã.
Lăng Tiếu tìm được quán rượu kiến tạo không tệ lắm và đi vào.
Hắn không hiểu trao đổi với người ở đây, phải cho Long Mã truyền đạt ý của hắn.
Hắn hiện tại đang tìm nơi tắm rửa.
Thế nhưng mà khi biết được người nơi này không cung cấp nước tắm, Lăng Tiếu phát cuồng.
Nhưng mà nghĩ đến hoàn cảnh nơi đây, nước là thứ quý giá nhất, Lăng Tiếu đành phải bất đắc dĩ đi ra khỏi quán rượu.
Nhưng vừa đi ra ngoài quán rượu thì thấy nhiều người đang vây quanh Long Mã.
Thấy ánh mắt bọn họ nhìn Long Mã đầy tinh quang, đã biết rõ bọn họ đang đánh chủ ý lên Long Mã.
- Xem ra ngươi bị người ta xem là bánh trái thơm ngon rồi.
Lăng Tiếu vỗ nhẹ thân ngựa cười nói.
Cho dù những người này thực lực không kém, thế nhưng mà trong mắt Lăng Tiếu thì chưa đủ nhìn.
Hừm hừm!
Long Mã ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, chân trước nâng cao, khí thế bắn ra, hai tên võ giả ngã xuống.
Bang bang!
Lực lượng cường đại khiến mật đất chấn đông, trăm mét trước mặt nó xuất hiện cái hố to.
Những người kia bị dọa sợ bay vút lên cao.
Lăng Tiếu trở mình lên ngựa, hóa thành hào quang biến mất.
Nhưng mà trong thành có không ít khí tức đuổi theo.
Qua một hòi chạy như bay chỉ có ba đạo khí tức là đuổi theo tới.
Thực lực của ba người này là Huyền Đế cao giai trở lên.
Hai người trong đó nói ngôn ngữ bản thổ, Lăng Tiếu căn bản không nghe hiểu.
Tên còn lại nói tiếng thông dụng nhưng không lưu loát.
- Tiểu huynh đài xin dừng bước, ta là thành chủ Tháp Sa Thành Sa Hô, muốn mời tiểu huynh đệ tới phủ thành chủ làm khách.
- Ngốc à? Cái tên thật đặc biệt!
Lăng Tiếu tự nói một tiếng, vỗ nhẹ lưng Long Mã dừng lại.
Ba người đằng sau đuổi tới.
Ba người ăn mặc quần áo và trang sức bản thổ, hai lão giả và một trung niên, đều có tu vị Huyền Đế cao giai, trong đó một lão giả là Huyền Đế đỉnh phong.
Lăng Tiếu không ngờ trong tòa thành như vậy lại có tới ba Huyền Đế cao giai đấy, điểm này khiến hắn bất ngờ.
Thực lực đạt tới Huyền Đế bình thường đều là thái thượng trưởng lão của thế lực lớn, rất ít khi ngây ngốc trong thành trì tu luyện.
- Chắc đây là điểm đặc sắc so với bên ngoài.
Lăng Tiếu nghĩ thầm trong lòng.
- Không biết ba vị có chuyện gì?
Lăng Tiếu nhìn qua ba người và hỏi.
- Tiểu huynh đài không cần khẩn trương, ta biết rõ huynh đệ không phải phàm nhân, ta muốn mời ngươi đến quý phủ làm khách, tận tình hữu nghị địa chủ mà thôi.
Trung niên nhân kia mở miệng nói.
Hắn nói thì hay lắm, nhưng mà ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Long Mã.
Hai tên Huyền Đế khác cũng có bộ dáng tham lam, rõ ràng tách ra vây Lăng Tiếu vào giữa, ý nghĩa không cần nói cũng biết..
Lăng Tiếu cười lạnh nói:
- Chỉ cần các ngươi có năng lực, ta đi nhiên sẽ đi tới làm khách.
Đột nhiên Lăng Tiếu đánh chủ ý hàng phục tên trung niên này, hỏi một chút hắn biết chỗ Thánh Dương Giáo hay không.
Những người này quen thuộc sa mạc hơn người ngoài như hắn nhiều lần, nói không chừng những người này biết di chỉ Thánh Dương Giáo nằm ở đâu.
- Hắc hắc, tiểu huynh đệ không đi thì đừng trách chúng ta.
Tên trung niên cười lạnh, liếc qua hai người kia, chuẩn bị đồng thời ra tay giam cầm Lăng Tiếu và Long Mã.
Ba đạo lực lượng cường đại bao phủ Lăng Tiếu cùng Long Mã vào trong.
Tuy tốc độ của Long Mã vô song, nhưng mà nó nhìn thấy Lăng Tiếu không có trốn, nó cũng không có trốn, lập tức bị ba lực lượng này bao phủ, nó xì dài, hiển nhiên là không dễ chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.