Thần Khống Thiên Hạ

Chương 15: Mua Binh Khí (1)




Lăng Tiếu nói truyền liền truyền, cũng không có nói nhảm, dù sao hắn đã quyết định muốn quên đi quá khứ, toàn tâm toàn ý đi hiếu kính cha mẹ hắn, ở dị giới làm chính mình hoàn toàn mới.
Lăng Chiến cũng không thuộc làu ba loại nội công Thiên Sương khí, Bài Vân kình, Phong Thần công như Lăng Tiếu, cho nên ghi nhớ những khẩu quyết này có chút phí sức, cho đến lần thứ năm Lăng Tiếu nói xong mới đem toàn bộ nhớ kỹ, sau đó lại đem tinh yếu của Tam Phân Quy Nguyên Khí cho Lăng Chiến, sau này phải dựa vào tự mình hắn tu luyện rồi.
Lăng Tiếu nhìn Lăng Chiến đã toàn thân vùi đầu vào trong tu luyện, cũng không nói gì thêm nữa, trực tiếp thối lui ra khỏi thư phòng.
Lăng Tiếu trước tiên trở lại gian phòng của mình, lại thấy nha đầu Bạch Vũ Tích này đang đứng trước cửa, không khỏi cười khổ, nha đầu này thật là quyết tâm làm thị nữ của hắn rồi. nguồn TruyệnFULL.vn
- Thiếu gia đã trở lại, nô tỳ đã đem nước tắm chuẩn bị tốt rồi, nô tỳ liền hầu hạ thiếu gia tắm rửa thay quần áo.
Bạch Vũ Tích khẽ trì lễ nói.
Lăng Tiếu thấy nàng cố chấp như thế cũng bỏ đi ý niệm để nàng rời đi, nếu nàng muốn báo ân liền tùy nàng đi, thử nghĩ xem sau này bên cạnh mình có một tỳ nữ tươi đẹp kiều diễm như vậy cũng là một chuyện tình cực kỳ có mặt mũi.
Lăng Tiếu gật đầu, sau khi mở cửa, quả nhiên thấy trong thùng gỗ đã chứa đầy nước ấm.
- Nô tỳ giúp thiếu gia thay quần áo!
Bạch Vũ Tích tiến lên có chút tay chân vụng về giúp Lăng Tiếu cởi quần áo.
Lăng Tiếu nhìn khuôn mặt của nàng hiện ra nộn hồng, hóa ra đã làm tốt chuẩn bị tâm tư rồi, cho dù là Lăng Tiếu muốn nàng, nàng cũng sẽ không phản kháng. Bất quá Lăng Tiếu tuyệt sẽ không hiếp ân cầu sắc, cho dù hắn muốn Bạch Vũ Tích cũng là ở mọi người cam tâm tình nguyện, không có xen lẫn những liên quan khác ở bên trong mới được.
- Được rồi, sau này ngươi liền đem nước để ở trong thùng là được rồi, ta có thói quen một mình tắm rửa, ngươi đi về nghĩ ngơi đi.
Lăng Tiếu sau khi đem áo ngoài cởi xuống, hướng về Bạch Vũ Tích nói.
- Đây, đây không được, nô tỳ…
Bạch Vũ Tích vội vàng nói.
Nàng còn chưa nói hết, Lăng Tiếu liền cắt đứt lời nói của nàng:
- Ngươi có phải hay không là muốn làm trái với mệnh lệnh của ta?
Bạch Vũ Tích lập tức hoảng sợ nói:
- Nô tỳ không dám!
- Một khi đã không dám thì liền theo như phân phó của ta mà làm.
Lăng Tiếu trầm giọng nói.
- Vâng, thiếu gia!
Bạch Vũ Tích phức tạp nhìn Lăng Tiếu một cái, sau khi thi lễ liền thối lui ra khỏi cửa phòng.
- Nha đầu này, xem ra phải hảo hảo điều giáo một chút mới được.
Lăng Tiếu cởi hết nhảy vào trong thùng nước lẩm bẩm.
Thời gian đảo mắt lại trôi qua mười ngày.
Lăng Tiếu đi tới thế giới này đã được một tháng, vốn là theo dự tính dễ dàng xông phá thập nhị chính kinh, đáng tiếc mấy đạo kinh mạch cuối cùng xông phá dị thường khó khăn, đến nay hắn chỉ là đả thông được mười đạo kinh mạch.
Tối nay, hắn lại đang chuẩn bị trùng kích đạo kinh mạch thứ mười một.
Huyền lực tụ kình đã lâu, tạo thành một đoàn nhiệt lưu mãnh liệt, một đường không trở ngại đi về phía trước, cho đến thời điểm gặp được quan khẩu.
- Ầm!
Toàn thân năng lượng trùng kích lên kinh mạch bị bế tắc.
Đụng chạm cự liệt khiến cho Lăng Tiếu lại một lần này bị đau đến trùy tâm, để cho hắn kêu thảm thiết không dứt. Mồ hôi to như hạt đậu càng không ngừng chảy đầm đìa, toàn thân đã ướt đẫm rồi, gân xanh trên người hiện ra dữ dội, lỗ chân lông trong lúc mơ hồ có từng điểm huyết quang, cả người lộ ra vẻ cực kỳ dữ tợn đáng sợ.
Hắn hiện tại đã là thất bại lần thứ mười lăm rồi.
- Mẹ kiếp, lão tử cũng không tin không xông phá được.
Lăng Tiếu cắn răng, lại một lần nữa tụ lực, lại một lần nữa phát động trùng kích.
- Ầm!
- Phốc!
Lần này Lăng Tiếu cũng không thể thành công, ngược lại bị năng lượng cắn trả, chấn thành nội thương, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra ngoài.
- Ta dựa vào, thiếu chút nữa muốn mạng nhỏ của lão tử rồi!
Lăng Tiếu một đầu lúc này mới ngã xuống đất, toàn thân trở nên suy yếu vô lực.
Cứ bộ dạng như vyaja, Lăng Tiếu híp mắt lẳng lặng nằm một đêm.
Ngày thứ hai khi hắn tỉnh lại, tinh thần lại trở nên chấn hưng lên, phảng phất giống như chưa từng bị thương, đây là may mắn có công năng chữa thương của Tam Phân Quy Nguyên Khí.
Lăng Tiếu vừa mới ra khỏi phòng, lập tức phát hiện Bạch Vũ Tích đã sớm chuẩn bị nước rửa mặt chờ ở ngoài cửa rồi.
Lăng Tiếu đã thành thói quen có sự hầu hạ của nàng, đối với nàng cười cười nói:
- Vũ Tích, ngươi thức dậy thật sớm, cực khổ ngươi.
Lăng Tiếu nói xong, một bên cầm khăn lông lên rửa mặt.
Bạch Vũ Tích cười nở rộ động lòng người nói:
- Nô tỳ hầu hạ thiếu gia là thiên kinh địa nghĩa, không có gì mà khổ cực cả.
Lăng Tiếu vừa lúc nhìn thấy nụ cười này của nàng, không khỏi có chút ngây người!
Bạch Vũ Tích trước sau như một khuôn mặt trắng thuần, không có một tia son phấn trang điểm, trời sinh da thịt mềm mịn tinh tế, mị nhãn cong cong như nguyệt nha, cái miệng ảnh đào nhỏ nhắn lại mượt mà mỏng hồng, bên cạnh có hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt, rất dễ khiến cho người ta luân hãm vào trong đó.
Bạch Vũ Tích bị Lăng Tiếu chăm chú nhìn như vậy, trong lòng 'bang bang' nhảy rất nhanh, trái tim không khỏi dâng lên một cỗ ý nghĩ ngọt ngào, khuôn mặt nhẹ nhàng dâng lên màu đỏ hồng càng lộ ra vẻ thẹn thùng động lòng người.
- Thật… Thật xin lỗi.
Lăng Tiếu nói một tiếng xin lỗi, đem khăn lông buông xuống, chạy tới đình viện bắt đầu một ngày luyện công.
Lăng Tiếu một bên đạp Vân Tung Mị Ảnh, một bên thầm mắng mình vô sỉ, mới vừa rồi thời điểm nhìn Bạch Vũ Tích lại có phản ứng.
Bạch Vũ Tích nhìn bộ pháp kỳ dị của Lăng Tiếu, bỗng nhiên lần nữa nở ra nụ cười như hoa, để cho hết thảy cảnh sắc quanh thân đều muốn ảm đạm thất sắc.
Cũng không laai lắm, ở trong một gian phòng truyền đến một trận tiếng cười sảng khoái:
- Ha ha, ta thành công!
- Chiến ca, ngươi làm sao vậy?
Theo đó liền nghe thấy thanh âm của Mộng Tích Vân.
Lăng Tiếu vừa mới dừng bước, phụ thân của hắn liền từ trong nhà chạy ra.
Lăng Chiến lúc này giống như một hài tử vừa được một cái kẹo mà hưng phấn, hướng về phía Lăng Tiếu nói:
- Nhi tử, cha đã thành công, ta thành công rồi!
Lăng Tiếu vui mừng:
- Cha, ngươi đã đả thông toàn bộ kinh mạch rồi?
Lời này của Lăng Tiếu lập tức khiến cho Lăng Chiến cười xấu hổ:
- Nào có nhanh như vậy, ta chỉ là… Chỉ là đả thông đạo kinh mạch thứ nhất, cố gắng của mười ngày rốt cục có hiệu quả, ta tin tưởng không đến nửa năm nữa ta nhất định lại có thể tiếp tục tu luyện, ha ha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.