Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1451: Số mạng bất tử




- Thánh Giả thì đã sao, Lăng Tiếu ta cũng có thể đánh một trận!.
Cho dù thế nào, Lăng Tiếu đều không muốn để cho người ta đè nén áp bức. Cho dù chết hắn cũng phải đánh một trận.
Lăng Tiếu không đợi Âu Dương Hưng xông lại đây. Hắn trực tiếp bay lên không trung, nhằm hướng Âu Dương Hưng mà dốc toàn lực nện thẳng về phía trước.
Âu Dương Hưng vừa mới giết được Thi Ma thì cường chiêu của Lăng Tiếu đã nện ầm ầm lại đây.
Chiến lực đã tăng lên gấp ba mươi lăm lần lại dùng đến Bán Thần Khí để xuất ra. Uy lực của một kích này đã là lực lượng một kích tối cao của Lăng Tiếu.
Trên trời cao như có một con Chân Long tuyệt thế dài vài trăm thước rít gào lao ra với cái đầu kiêu ngạo, long thân uy vũ, long trảo sắc bén... Nó bí mật mang theo khí thế hủy thiên diệt địa bay thẳng đến công kích Âu Dương Hưng.
Âu Dương Hưng khẽ nhíu mày, lão lại cảm giác được một kích này mang đến cho mình một chút uy hiếp.
- Đây là công pháp gì mà lại có uy thế dường này!
Âu Dương Hưng ở trong lòng âm thầm kêu lên một tiếng, khí thế bắt đầu phát động, song chưởng đồng thời giơ lên. Hai đám Không Gian Chi Lực tạo thành bàn tay liền vồ về hướng Chân Long tuyệt thế.
Chân Long tuyệt thế có thể hủy diệt tất cả kia, lại miễn cưỡng bị hai bàn tay ngăn chặn.
- Cho dù là Chân Long, ngươi cũng là một con rồng còn không đủ sức. Dám đấu cùng lão phu, lão phu hôm nay liền giết con Tiểu Trùng nhà ngươi này!
Âu Dương Hưng hào khí bừng bừng, quát lớn một tiếng, lực lượng song chưởng bắt đầu khởi động.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Hai bàn tay Không Gian Chi Lực kia lại trực tiếp xé xác con Chân Long tuyệt thế đáng sợ kia thành hai nửa.
Ở giữa đám núi non trùng điệp, những tên dong binh hoặc Linh Thú từ thật xa nhìn thấy một màn như vậy đều là bị dọa liền có sức đến đâu thì chạy xa tới đó, sợ bị hại theo như cá trong chậu.
Lăng Tiếu cũng không bởi vậy mà nhụt chí. Hắn quát to một tiếng, thân hình múa lượn, Kim Long Thương vẽ ra những quỹ tích khác nhau, từng đạo năng lượng vàng rực tụ thành những con Chân Long tuyệt thế lại nện ầm ầm về hướng tới Âu Dương Hưng.
Lăng Tiếu đã là liều mạng ra chiêu. Đương nhiên hắn biết có thể vô phương đả thương được Âu Dương Hưng, nhưng mà vẫn đang dốc hết sức lực đánh cược một lần.
Cùng lúc đó, trên người hắn bắt đầu xuất hiện những đám Tử khí sẫm màu cực kì nguy hiểm. Những Tử khí chí nguy này lặng lẽ tràn ngập bốn phía, ăn mòn tất cả chung quanh.
Đó cũng là Lăng Tiếu làm phép vạn bất đắc dĩ, hắn hy vọng có thể làm cho Âu Dương Hưng ra chiêu không cẩn thận, khiến cho hắn có cơ hội có thể lợi dụng.
- Giãy dụa lúc sắp chết, lực lượng của ngươi còn kém xa lắm!
Đối mặt với những công kích này Âu Dương Hưng lộ ra thái độ cực kì khinh thường. Hai tay càng không ngừng múa may, tung ra những khối không gian lực lượng để đánh bay sang một bên những cường chiêu của Lăng Tiếu đang ầm ầm đánh tới.
Âu Dương Hưng không có hứng thú tiếp tục dây dưa cùng Lăng Tiếu. Một bàn tay cường đại lại lần nữa vỗ cho Lăng Tiếu bay đi ra ngoài.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
Lăng Tiếu lại lần nữa giống như con ruồi bị bay xuống.
Đúng lúc Âu Dương Hưng cho là Lăng Tiếu không có khả năng đứng lên lần thứ hai, Lăng Tiếu cũng lại như kỳ tích mà một lần nữa bay lên từ mặt đất.
Âu Dương Hưng trợn mắt thật lớn nhìn Lăng Tiếu mà hỏi
- Làm sao ngươi có thể không có việc gì?.
Đến chính Lăng Tiếu cũng muốn biết đây là xảy ra chuyện gì. Lần đầu tiên sau khi bị Âu Dương Hưng chụp đâm xuống đất, Lăng Tiếu đều cảm giác toàn thân rã rời, nội thương rất nặng. Thế nhưng hiện nay thì lần này đây lại giống như là người không có việc gì. Mặc dù bị nện một cái khiến cho gục ngã, thế nhưng không có bất cứ đau đớn gì, điều này làm cho hắn cảm giác khó có thể tin nổi.
Lúc này, hắn cúi đầu nhìn về phía trước ngực mình, chỉ thấy một khối long lân ( vẩy rồng) thẫm màu to bằng bàn tay hiện lên rành rành. Mà ở quanh thân hắn đều lóe ra tầng tầng long lân màu lam.
Những long lân này thực sự không phải là mọc ra từ lớp long lân vàng rực như lúc đầu, mà là cô đọng lại xuất hiện. Nó bao trùm trên lớp long lân vàng rực, giống như hình thành hai tầng phòng ngự vậy.
Có điều là tầng long lân màu lam chỉ bảo vệ một hồi rồi lại tự động biến mất không thấy tăm tích đâu nữa. Mà một mảnh long lân kia ở trước ngực hắn đã đồng thời biến mất trong nháy mắt, tựa hồ biến mất vào trong cơ thể hắn.
- Đúng rồi, đây là món quà mà lão Long vương đưa!
Lăng Tiếu trong nháy mắt rõ ràng đây là xảy ra chuyện gì.
Ngày đó lúc ở tại Long Cung, lão Long vương mời mọc Lăng Tiếu làm Long Cung Thái Tử của bọn hắn. Lăng Tiếu cự tuyệt, nhưng mà lão Long vương lại vẫn tặng một món lễ vật cho hắn.
Lúc ấy hắn không biết là cái gì, chỉ là bị hành hạ đến chết đi sống lại.
Hiện tại cuối cùng hắn đã hiểu lễ vật của lão Long vương rốt cuộc là cái gì. Hoá ra là một mảnh long lân, nhưng lại không phải long lân bình thường, hẳn là long lân của chính bản thân lão Long vương. Bằng không làm sao có thể chắn được một kích của Âu Dương Hưng mà không gây tổn thương gì.
Có điều là phòng ngự của long lân này chẳng lẽ chỉ có thể sử dụng một lần sao?
Sau một khắc, Lăng Tiếu đã biết rõ long lân này có chỉ có thể sử dụng một lần hay nhiều lần.
Âu Dương Hưng bị Lăng Tiếu coi thường nên đã khơi dậy lửa giận. Một bàn tay lần thứ hai đánh tới từ trên không trung. Lần này lão sử dụng lực lượng mờ mờ ảo ảo, nếu so với lần trước thì càng tăng lên vài phần.
Lăng Tiếu lại một lần nữa bị nện ầm ầm xuống dưới mặt đất, cả người nện vào chỗ sâu trong lòng đất.
Âu Dương Hưng thấy Lăng Tiếu cũng không lại bay lên lần nữa giống như mới vừa rồi, lúc này mới cười nói
- Xem ra chỉ là bảo vật bí mật có thể sử dụng một lần. Còn tưởng rằng nó nghịch thiên đến đâu!
Chính là lúc lão vừa mới dứt lời, Lăng Tiếu xuất hiện lần thứ ba.
- Cái này... Điều này sao có thể?
Âu Dương Hưng giống như quái đản mà kinh ngạc quát lên.
Lăng Tiếu hiện tại cũng là thở phào một hơi. Thì ra phiến long lân này chỉ vào lúc hắn gặp phải lực lượng cao hơn bản thân có thể chống cự thì mới sẽ tự động xuất hiện để bảo vệ chủ.
- Lễ vật này của lão Long vương quả thật không bình thường a!
Lăng Tiếu đắc ý thầm hô.
- Tiểu tử thúi, cho dù ngươi có cái gì, ta nhất định phải đánh cho ngươi thành thịt vụn!
Âu Dương Hưng giống như đã mất đi lý trí. Lão mắng to một tiếng, song chưởng càng không ngừng nghịch đảo. Những khối không gian lực lượng càng không ngừng nện ầm ầm về hướng tới Lăng Tiếu.
Mỗi một chưởng có lực lượng là khủng bố cỡ nào. Nhiều chưởng ấn như vậy chất chồng chung một chỗ, cho dù là Đê Giai Thánh Giả đều phải bị chụp thành thịt vụn.
Âu Dương Hưng cũng không tin như vậy đều không thể hành hạ làm chết Lăng Tiếu được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.