Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1392: Thật sự chết không gì đáng tiếc!




Từ sau ngày gặp phải sóng thần, bọn họ đã di chuyển quanh hải vực hơn nửa tháng, vẫn không tìm được tung tích của Âm Hà.
Trong lòng Lăng Tiếu buồn bực không thôi, hắn đã bắt đầu hoài nghi Hậu Minh đã lừa gạt hắn.
- Ai, xem ra là đi một chuyến uổng công!
Lăng Tiếu thất vọng thở dài nói.
La Mỹ Anh an ủi:
- Tiếu, đừng như vậy, Mộng Kỳ sư muội cát nhân thiên tướng, nàng nhất định sẽ không có chuyện gì.
- Ha ha, muội không cần an ủi ta.
Lăng Tiếu tự giễu nói.
Hắn đương nhiên hi vọng Vân Mộng Kỳ không xảy ra chuyên gì, nhưng đã hơn mười năm trôi qua, hắn tiêu diệt cả Minh Thủy môn, đem danh tiếng của mình truyền khắp Trung Vực, treo giải thưởng khắp các đại thành trì tìm kiếm tung tích của nàng, nhưng không hề có chút hồi âm.
Mà nay đột nhiên nghe được tin tức quan hệ tới nàng, trong lòng hắn vô cùng hi vọng, nhưng bây giờ manh mối chặt đứt, làm hắn vô cùng thất vọng.
Hắn hối hận bản thân mình làm việc quá dây dưa, nếu hắn sớm một bước khống chế đám người Hậu Minh, sẽ biết tin tức về Âm Hà có chân thật hay không.
La Mỹ Anh không biết làm sao an ủi hắn, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn, âm thầm làm bạn hắn.
Đột nhiên Long Nữ nói:
- Lão đại, ở phía trước không xa có không ít khí tức nhân loại!
Đi trên hải vực nhiều ngày như thế, gặp không ít nhân loại, Lăng Tiếu cũng không còn hưng phấn, hắn không cho rằng lần này mình có thể nhìn thấy Âm Hà, nhưng hắn cũng không tiện gióng trống khua chiêng xuất hiện trước mặt người khác.
- Long Nữ, ngươi biến thành hình dạng nhân loại đi, miễn hù dọa người khác!
Lăng Tiếu nói.
Ngay sau đó hắn cùng La Mỹ Anh bay ra ngoài, để lam sắc chân long biến thành hình người.
Mỗi lần chứng kiến dung mạo tuyệt mỹ của Long Nữ, cùng dáng người hoàn mỹ của nàng, La Mỹ Anh đều cảm thấy thật tự ti, duy nhất để nàng kiêu ngạo chỉ có bờ mông cùng bộ ngực càng đầy đặn uyển chuyển hơn Long Nữ một chút mà thôi.
Nhóm “tiểu đệ” đi theo sau bọn họ đều bị Long Nữ hạ lệnh tiềm nhập vào trong biển.
Ba người hướng Hồng Nham đảo bay tới.
Càng đến gần Hồng Nham đảo, Lăng Tiếu lập tức cảm ứng được nhiều khí tức khác nhau trên đảo, trong đó còn có vài cỗ khí tức phi thường hùng hậu, làm cho hắn có chút cảm giác uy hiếp, không cần đoán đã biết mấy người kia là huyền đế cấp.
Trong lòng Lăng Tiếu dấy lên vài phần hi vọng nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ thật có hi vọng?
Huyền đế cấp cũng không phải linh thảo đê giai, tùy tiện nơi nào cũng có.
Ở trên hải vực có huyền đế tồn tại, ngoại trừ thượng đại trưởng lão của Đông Phương gia tộc, chỉ sợ là đoàn trưởng dong binh đoàn mới có thực lực này.
Lăng Tiếu đè nén kích động, mang theo hai nữ nhân chuẩn bị lên đảo.
- Người tới là ai, nơi này đã bị chúng ta chiếm lĩnh, cút nhanh lên!
Hơn mười võ giả nháy mắt xuất hiện trước mặt ba người Lăng Tiếu, trong đó một gã thiên tôn cao giai quát lớn.
Nhưng thanh âm của hắn vừa hạ xuống, ánh mắt nhìn thấy La Mỹ Anh cùng Long Nữ, lập tức nóng lên.
Lăng Tiếu chắp tay nói:
- Chư vị đại nhân xin hãy châm chước một chút, mấy người chúng tôi lạc đường trên biển, không biết đường về, thuyền đã bị đắm, muốn mượn nơi này nghỉ ngơi một chút, nếu chư vị đại nhân về lục địa có thể cho chúng tôi quá giang, chúng tôi tất nhiên sẽ hậu tạ!
Lăng Tiếu không biết rõ những người này có liên quan đến Âm Hà hay không, đương nhiên không thể vừa thấy mặt liền giết người.
Thiên tôn cao giai dẫn đầu chớp mắt, ngữ khí không còn vẻ lãnh đạm:
- Nếu là như thế các ngươi lên đảo trước đi, nhưng tuyệt đối không thể đi loạn, bằng không…ta cũng không bảo đảm được các ngươi!
Trong lòng hắn đã đánh xong chủ ý, tuyệt đối không thể để đoàn trưởng chứng kiến hai nữ nhân này, hắn muốn là người đầu tiên nếm thử mới mẻ rồi tính sau, bằng không sẽ không có phần của hắn.
Ngay sau đó gã kia mang theo nhân mã của mình cùng ba người Lăng Tiếu lên đảo bằng phương hướng khác.
Bọn hắn không trực tiếp bay lên đảo, mà lúc gần đến giảm lại tốc độ, từ biên duyên đi lên.
Đồng bạn đi chung với hắn đều gấp đến đỏ mắt!
Một gã thiên tôn trung giai truyền âm cho gã dẫn đầu nói:
- Đội trưởng, ngươi cũng không thể độc hưởng, tốt xấu cũng cấp cho huynh đệ chút lộc ăn!
- Ngươi gấp cái gì, mau chuẩn bị một lều trại, tuyệt đối không để đoàn trưởng chứng kiến, bằng không ta và ngươi cũng không có phần!
Tên thiên tôn cao giai trừng mắt truyền âm nói.
Đoàn người đi tới một khu loạn thạch, cách xa khu đóng quân của dong binh đoàn bọn hắn.
Vừa đến, tên thiên tôn trung giai lấy ra một lều trại.
Tên thiên tôn cao giai lộ dáng tươi cười đắc ý nói:
- Các ngươi tạm thời ở lại đây nghỉ ngơi, chờ chúng ta trở về sẽ cho các ngươi quá giang, không được chạy loạn.
Lăng Tiếu giả vờ giả vịt nói:
- Đại nhân thật sự là người tốt, sau khi trở về ta tuyệt đối sẽ tạ ân các vị.
- Vậy thì không cần, ngươi đi cùng chúng ta một chút, có một số việc cần nói rõ ràng với ngươi trước.
Tên kia hiện lên thần sắc âm tàn nói.
Muốn hưởng thụ hai mỹ nữ thượng hạng kia, đương nhiên đầu tiên phải xử lý nam tử trẻ tuổi này.
- Có lời gì nói thẳng là được rồi, chỉ cần yêu cầu không quá phận chúng tôi đều đáp ứng chư vị đại nhân.
Lăng Tiếu đáp.
- Ha ha, thật không, chúng ta cần hai nữ nhân bên cạnh ngươi, yêu cầu này hẳn không quá phận đi?
Tên thiên tôn cao giai còn chưa mở miệng, tên trung giai đã khẩn cấp dâm đãng cười nói, ánh mắt nhìn chằm chằm hai mỹ nữ, như muốn chảy cả nước bọt.
- Vị đại nhân này thật biết nói đùa!
Lăng Tiếu cười nhạt đáp.
- Ai nói đùa với ngươi, không muốn chết thì cho hai nàng bồi đại gia vui vẻ, có lẽ sẽ tha cho ngươi một mạng, đến lúc đó cũng có thể mang theo ngươi trở về, nếu…nếu không muốn, vậy ngươi đi chết đi!
Tên cao giai trở mặt nói.
Hắn không nghĩ ba người Lăng Tiếu có gì cường đại, muốn bắt giữ bọn họ chỉ là chuyện dễ dàng.
- Tiếu, bọn hắn thật đáng ghét!
La Mỹ Anh khó chịu nói.
- Ah, ánh mắt của muội tử ngươi thật không tốt, ngươi xem đám người chúng ta có ai mà không cường đại hơn tiểu tử này, ngươi xem đi!
Tên trung giai thập phần bỉ ổi hếch nửa thân dưới cười nói.
- Thật không thể thương lượng sao?
Trong mắt Lăng Tiếu hiện lên lệ mang nói.
- Đừng nói nhảm, giết hắn cho ta!
Tên cao giai mất kiên nhẫn quát.
Thanh âm của hắn hạ xuống, một tên thiên tôn đê giai đột nhiên ra tay với Lăng Tiếu, nắm tay thẳng chỗ trái tim, có thể nói tàn nhẫn đến cực điểm.
- Các ngươi tự chuốc lấy, vậy chẳng thể trách ta!
Lăng Tiếu nháy mắt chộp lấy nắm tay tên kia, dưới chân nhanh chóng đá ra một cước.
Phanh!
Tên đê giai nhất thời bị đá bay ra xa hơn mười thước, nện xuống loạn thạch chết tại chỗ.
- Thật can đảm, còn dám phản kháng, cùng nhau làm thịt hắn!
Tên cao giai quát.
Lăng Tiếu đã tức giận, không đợi đối phương ra tay trước, trong tay đã hiện ra Băng Hỏa kiếm, thân ảnh lướt động, cắt ngang cổ họng mười mấy người.
Lăng Tiếu không muốn kinh động người trên đảo quá sớm, tranh thủ dùng tốc độ nhanh nhất giết chết nhóm người kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.