Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1383: Ra biển (1)




Đạt tới thiên tôn ít nhất cũng làm đội trưởng hoặc là đoàn trưởng.
Những dong binh nhìn thấy La Mỹ Anh đều không nhịn được huýt sáo ầm ĩ.
La Mỹ Anh có chút không vui nói bên tai Lăng Tiếu:
- Những người này thật đáng ghét!
Đối mặt ánh mắt trần trụi như vậy, bất kỳ nữ nhân nào cũng sẽ không thoải mái.
Lăng Tiếu cũng rất muốn giúp nàng trút giận, nhưng không thể đem toàn bộ dong binh đều xử lý đi!
Hắn lôi kéo La Mỹ Anh đi tới quầy tiếp đãi, đưa một trang giấy cho thị nữ nói:
- Ta muốn tìm người liên lạc nhiệm vụ này.
- Mời hai vị chờ một chút, ta điều tra cho các vị.
Thị nữ lên tiếng, lại đi ra sau kết nối nhiệm vụ.
Lúc này các dong binh đang xì xào bàn tán về hai người Lăng Tiếu.
- Lão Điền, ngươi nhìn nữ nhân kia, thật sự là cực kỳ xinh đẹp, thân hình thật đầy đặn, nhấn một cái không biết thích bao nhiêu ah!
- Còn không phải sao, nhìn tiểu bạch kiểm đi chung với nàng, làm sao thỏa mãn được dã mã như nàng đây, quả nhiên là phung phí của trời!
- Hắc hắc, ai bảo người ta bộ dạng tuấn tú đâu, hay là chúng ta có cơ hội vui vẻ một phen?
- Việc này…ở trong thành không tiện động thủ, trước chờ xem tình huống, ha ha!

Bọn hắn nói chuyện không hề kiêng kỵ, vì vậy Lăng Tiếu cùng La Mỹ Anh đều nghe được.
La Mỹ Anh tức giận đếu run rẩy toàn thân.
- Mỹ Anh, vì người như vậy tức giận không đáng, ta trút giận cho muội!
Lăng Tiếu an ủi nàng một tiếng, tiếp theo nhìn thoáng qua mấy gã dong binh không chút kiêng nể kia.
- Hừ, mao còn chưa mọc đông đủ đâu, còn muốn sung anh hùng trước mặt mỹ nữ, ta phi, có bản lĩnh lên lôi đài đánh vài chiêu, xem bổn đại gia đánh ngươi thành tôn tử.
- Còn không phải sao, mỹ nữ không bằng đi theo ta, tiểu tử kia có gì tốt, chỉ sợ ở trên giường không thỏa mãn được ngươi đâu!
- Ha ha, tuổi không lớn khẩu khí không nhỏ, cũng không nhìn xem đây là địa phương nào.

Không ít người nghe được lời nói của mấy dong binh cùng Lăng Tiếu, đều đang chờ xem vở kịch hay, nhưng bên trong nội thành, người bình thường không cho động võ, trừ phi lên lôi đài mới được cho phép.
Tinh thần chú ngữ cao giai vô hình nháy mắt tràn ra khỏi thức hải Lăng Tiếu, phù văn huyền ảo hướng thức hải mấy tên dong binh vọt đi vào.
Vẻ mặt mấy tên dong binh lập tức cứng ngắc, giống như vừa bị trúng tà, không tiếp tục khiêu khích.
- Các ngươi lại đây!
Thanh âm của Lăng Tiếu như có ma lực, mấy tên dong binh liền nghe theo mệnh lệnh của hắn đi tới.
- Quỳ xuống, vả miệng!
Lăng Tiếu nói tiếp.
Phác thông!
Mấy tên dong binh đồng thời quỳ xuống, bắt đầu dùng sức đánh vào miệng mình, giống như không hề biết đau đớn, đánh đến bật máu, gãy cả hàm răng.
- Tiếu, bỏ đi, cho bọn hắn đi thôi, nhìn thật ghê tởm!
La Mỹ Anh quay mặt sang nơi khác nói.
Lăng Tiếu gật gật đầu, nói:
- Cút!
Sau đó mấy tên dong binh lập tức lăn ra khỏi dong binh công hội.
Mọi người chung quanh đều ngây dại.
Ánh mắt nhìn Lăng Tiếu biến thành hoảng sợ.
Vừa rồi bọn hắn phi thường khinh rẻ nam tử trẻ tuổi kia, nhưng bây giờ không dám đối diện ánh mắt người ta, có không ít người xám xịt chạy ra ngoài, chỉ sợ rước họa vào thân.
Đối với những dong binh kia Lăng Tiếu chỉ có chút khiển trách, ai bảo bọn họ miệng tiện dám trêu chọc nữ nhân của hắn, không lấy mạng bọn họ đã xem như họ gặp may mắn.
Nhìn những dong binh hoảng sợ bỏ chạy, La Mỹ Anh vô cùng đắc ý tự hào, nhưng nàng không biết Lăng Tiếu đã làm gì, hỏi:
- Tiếu, sao bọn hắn nghe theo sự chỉ huy của huynh vậy?
Lăng Tiếu cười cười nói:
- Sau này sẽ nói cho muội biết!
Lúc này thị nữ đã đối chiếu xong, hướng Lăng Tiếu nói:
- Hai vị, nhiệm vụ của hai vị tuyên bố đã có người thành công tiếp nhận, chúng tôi lập tức phái người tìm người kia đến, ngày mai hai vị đến thì tốt hơn.
Lăng Tiếu đã sớm hiểu trình tự, gật đầu dẫn La Mỹ Anh rời đi.
Ngay khi hai người mới bước ra khỏi dong binh công hội, một tráng hán ngăn cản trước mặt họ.
- Hai vị xin dừng bước, tại hạ là đội trưởng phân đội Hậu Minh trong Thiết Thủy dong binh đoàn, không biết hai vị có gì cần cống hiến sức lực hay không? Thiết Thủy dong binh đoàn chúng tôi có thể giúp hai vị phân ưu giải nạn.
Tráng hán bộ dạng thô lỗ nhưng nói chuyện thật lanh lợi.
Lăng Tiếu nhìn hán tử trung niên kia, phát hiện bộ dáng hắn thật thà phúc hậu, nhưng trong ánh mắt không ngừng lưu chuyển cũng biết người này không giống như vẻ bề ngoài, hơn nữa hắn cũng biết vừa rồi ở bên trong công hội người này đã biết mình không dễ chọc ghẹo mà vẫn đến tìm hỏi thăm công việc làm, điều này không khỏi làm Lăng Tiếu phải nghiền ngẫm tâm tư của hắn.
- Dong binh đoàn của các ngươi có thể làm được gì cho ta?
Lăng Tiếu cười nhạt hỏi.
- Bất kể là giết người phóng hỏa, tìm kiếm linh vật, lên trời xuống biển, chúng tôi đều có thể giúp hai vị cống hiến sức lực!
Hán tử rất biết quảng cáo đáp.
- Tốt, lưu lại phương thức liên lạc đi, mấy ngày nữa thật sự cần rời bến một chuyến!
Lăng Tiếu đáp.
Hán tử kia vui vẻ, nói cho Lăng Tiếu biết địa chỉ liên hệ, sau đó vội vàng rời đi, nhưng khi hắn vừa quay lưng về phía Lăng Tiếu thì trên mặt lộ ra tia cười lạnh khó hiểu.
- Tiếu, chúng ta thật phải rời bến sao?
La Mỹ Anh hỏi.
Lăng Tiếu gật đầu nói:
- Muội tu luyện thủy hệ, muốn nhanh chóng lĩnh ngộ thế giới lực thì phải ra Đông Hải một chuyến lịch lãm, như vậy có chỗ thật tốt cho muội, nói không chừng có thể giúp muội thành công lĩnh ngộ đâu.
Vô luận hán tử dong binh kia là cố ý hay vô tình, Lăng Tiếu mới đi vào Đông Hải nhất định phải ra biển một chuyến, đừng nói dưới đáy biển có đồ vật làm người đỏ mắt, hơn nữa còn vì sự lĩnh ngộ của La Mỹ Anh hắn nhất định cũng phải ra biển một lần.
Lăng Tiếu cùng La Mỹ Anh tìm một khách điếm ở lại.
Một ngày trôi qua thật nhanh, Lăng Tiếu cùng La Mỹ Anh đi tới dong binh công hội.
Công hội giới thiệu hai người gặp mặt một người, không nghĩ tới người nọ lại chính là Hậu Minh hôm qua.
- Không nghĩ tới lại cùng hai vị gặp mặt, thật sự là có duyên ah!
Hậu Minh phát ra tiếng cười nói sang sảng.
Lăng Tiếu vẫn thản nhiên, hiện tại hắn đã biết vì sao hôm qua người này cản đường của hắn.
- Nói vậy ngươi hẳn là nhận ra được bổn cung chủ, mau mang ta đi tìm người đi!
Lăng Tiếu cười nhạt nói, đôi mắt bắn ra ý khó hiểu.
Ngày hôm qua người này ngăn đường Lăng Tiếu, hiện tại Lăng Tiếu mới biết người này là gã dong binh biết tung tích của Âm Hà, Lăng Tiếu có thể khẳng định người kia biết thân phận của mình, bằng không sự tình không khả năng đúng lúc như thế.
Nhưng Lăng Tiếu chỉ là không rõ Hậu Minh có chủ ý gì mà thôi.
Hậu Minh có chút bất an, sau đó đáp:
- Ngài yên tâm, nếu ta đã lĩnh nhiệm vụ, đương nhiên sẽ hoàn thành, nhưng mà…chúng ta nhất định phải rời bến một chuyến, hiện tại bà ấy đã ra biển! Nếu…hai vị không muốn ra biển thì phải chờ bà ta trở lại, nhưng thật không biết sẽ đến khi nào.
- Được, cứ làm theo lời ngươi nói, chỉ cần tìm được người thì trả tiền đầy đủ cho ngươi.
Lăng Tiếu lập tức đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.