Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1381: Tin tức đã lâu




Hiện tại còn chưa đi vào lăng mộ đều nhân tài tốt nhất của Lăng gia, theo lý mà nói họ hẳn là những người đầu tiên nhất định cần đi vào mới đúng.
Lăng Tiếu cười nói:
- Nếu đã tiếp nhận truyền thừa tuy rằng thực lực có thể tiến giai không gặp cổ bình, nhưng một khi đạt tới thực lực của người truyền thừa muốn tiếp tục tiến thêm thật khó khăn, ngoại trừ có được thể chất hoàn mỹ, cháu không muốn để tam thúc các vị chỉ đạt tới tu vi địa hoàng hoặc thiên tôn thì ngừng lại, vẫn còn có tu vi cường đại hơn tồn tại đó thôi!
Lăng Tiếu ý vị thâm trường nói, ý tứ của hắn đã vô cùng rõ ràng.
Chính là không muốn nhóm nhân tài của Lăng gia bị hạn chế thực lực sau khi nhận truyền thừa trong lăng mộ, họ phải lấy tiêu chuẩn càng cao hơn mà tu luyện mới tốt nhất.
Nghe xong lời nói của Lăng Tiếu, ánh mắt mọi người đều phát sáng.
- Hảo tiểu tử, ta chỉ biết ngươi sẽ không bạc đãi tam thúc đâu.
Lăng Thao thật hưng phấn vỗ vai Lăng Tiếu nói.
Lăng Thương cười nói:
- Tiếu nhi, nếu đã có quyết định như vậy thì chúng ta cũng không cần lo lắng!
Lăng Tiếu nhìn bọn họ nói:
- Khi đến Trung Vực cháu sẽ rèn luyện thể chất của mọi người lại một lần, như vậy khi tu luyện càng nhanh hơn không ít, thực lực mọi người hiện tại còn quá kém, đến bên Trung Vực chỉ là võ giả bình thường mà thôi!
Lăng Hà chen lời nói:
- Không sai, nhớ ngày đó khi ta đột phá vương cấp đã cảm thấy trong thiên địa này có thể tùy ý tung hoành, không nghĩ tới sau khi đến Trung Vực mới phát hiện mình là ếch ngồi đáy giếng, chút thực lực ấy căn bản không đáng nhắc tới, chỉ xuất hiện một người đã đủ đem ta giết chết!
- Mọi người không cần quá lo lắng, ở Trung Vực cháu vẫn còn vài phần nhân tình, mọi người qua đó không cần lo lắng bị người khi dễ, hết thảy có Tiếu nhi gánh vác.
Lăng Tiếu bình tĩnh nói.
Bằng danh khí hiện tại của hắn cùng thế lực Tiếu Ngạo cung, cũng không có mấy thế lực dám trêu chọc, điểm này Lăng Tiếu phi thường tự tin.
Lăng Hà cười nói:
- Ha ha, Tiếu nhi, ngươi chỉ khiêm tốn mà thôi!
Người khác không biết tình huống của Lăng Tiếu, nhưng Lăng Hà lại biết, trên đường về luôn nghe Bạch Vũ Tích kể về sự tích của Lăng Tiếu, trong lòng hắn luôn cảm thấy kiêu ngạo cùng tự hào.
Một thanh thiếu niên mười mấy năm trước vẫn chỉ là một võ giả đê cấp, hiện tại đã trở thành một đời thiên kiêu ở khu vực cường giả như mây.
Ngẫm lại không làm người ta cảm thấy là kỳ tích sinh ra sao?
Tìm kiếm cơ duyên nhận truyền thừa, chừng trăm người đi vào có người vui có người buồn.
Vui đương nhiên là người lấy được truyền thừa, buồn là những kẻ vô duyên không may mắn kia.
Đối với kết quả này đã nằm trong dự liệu của Lăng Tiếu.
Hắn chỉ an ủi vài câu, sau đó dẫn mọi người rời khỏi Trấn Thiên tông.
Lăng Tiếu cũng không biết chờ sau khi đoàn người bọn họ rời đi không bao lâu, ở nơi này lại nhấc lên một cuồng triều tìm vận khí.
Thật nhiều tông môn tại tây bắc đã biết cấm chế trong bí cảnh bị người phá vỡ, vĩnh viễn biến mất.
Không ngừng có người chạy đến, có người nhặt được tiện nghi, có người nhận được truyền thừa, trở thành một đời cường giả đỉnh cấp tại tây bắc.
Liên tục di chuyển suốt mấy tháng, Lăng Tiếu mang theo mọi người về tới Phong Vân thành.
Bởi vì thực lực chỉnh thể của người trong Lăng gia còn thật yếu, cho nên Lăng Tiếu an bài họ sinh hoạt bên trong thành.
Đồng thời Lăng Tiếu đưa lão thái gia, gia gia, cha mẹ, Mộc Hòe, Mộc Ân, Cát Đồ, Tân Lập, Tôn Tiểu Nam cùng hơn mười mấy nhân tài kiệt xuất của Lăng gia đi vào trong không gian cơ địa Tiếu Ngạo cung tu luyện.
Vốn Lăng Tiếu cũng đưa Lăng Viễn cùng Lăng Thao cùng nhau đi vào, nhưng hắn lo lắng trong Lăng gia không có người trấn thủ thì không được, vì thế làm cho bọn họ tạm thời lưu lại hướng dẫn chủ trì tộc nhân sinh tồn một thời gian, để tộc nhân thích ứng được cuộc sống nơi này rồi tính sau.
Bọn họ chưa từng đến Trung Vực, mới đến Phong Vân thành liền bị tòa thành trì khổng lồ làm chấn kinh không thốt nên lời, nhìn thấy võ giả khí thế cường đại lui tới, cảm giác mình chẳng khác gì dân chúng bình thường không đáng giá nhắc tới, trong lòng cảm thấy vô cùng tự ti.
Ngay ban đầu bọn họ cũng không dám dễ dàng rời khỏi nhà nửa bước, chỉ sợ mình không cẩn thận trêu chọc phải cường giả bị giết chết cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi họ biết được tòa thành trì này do Lăng Tiếu chưởng khống, còn có hộ vệ thực lực cường đại tùy tùng, mới hiểu được nguyên nhân vì sao Lăng Tiếu từ xa xôi ngàn dặm đưa họ đến nơi này sinh sống.
Sau đó bọn họ biết được đủ loại chiến tích của Lăng Tiếu trong Trung Vực, kinh ngạc không thôi, càng thêm sùng bái ngưỡng mộ hắn.
Sau khi Lăng Tiếu dẫn người trở về, lập tức gọi Huyền Diệu cùng Diệp Vân Phong đến, muốn biết tin tức cùng tình huống của Tiếu Ngạo cung trong một năm nay.
Trải qua hiểu biết, các ngọn núi các phân đường đã tuyển nhận xong đệ tử, sau khi chọn lựa nhóm đệ tử nội môn đầu tiên đã có hơn ba trăm người, đệ tử ngoại môn hơn ba ngàn người, đây xem như nhóm nhân lực đầu tiên của Tiếu Ngạo cung, cũng là lương đống trong tương lai.
Đồng thời Lăng Tiếu hỏi thăm động tĩnh của Hắc Ma môn, Cổ gia cùng tổ chức Sát Thiên, đều phát hiện không gặp tình huống nhắm vào Tiếu Ngạo cung, như vậy hắn mới được an tâm.
Kế tiếp Lăng Tiếu tranh thủ thời gian chỉ dạy cho La Mỹ Anh hiểu được thế giới lực, để nàng nhanh chóng nắm giữ lực lượng trên người mình.
Đương nhiên nhân cơ hội lần này hắn cũng đã tiếp thu La Mỹ Anh.
Trong khoảng thời gian đó đương nhiên là thời gian hạnh phúc nhất của La Mỹ Anh.
Tuy nói nàng đã chết qua một lần, nhưng sau khi khởi tử hồi sinh, gặp lại người yêu, cùng nhau tu luyện luận võ đương nhiên là cuộc sống tuyệt vời nhất mà nàng luôn hướng tới.
Những nữ nhân khác cũng không có ý kiến gì về việc này, dù sao ai cũng biết La Mỹ Anh từng tử vong vì đã cứu nam nhân của bọn họ.
Vừa chỉ dẫn cho La Mỹ Anh, Lăng Tiếu cũng không quên chỉ điểm cho Tân Lập cùng Phượng Lăng Thiên.
Kinh nghiệm chiến đấu của Lăng Tiếu thật phong phú, để hắn chỉ dạy ba người làm cho họ đều thu hoạch không ít, mà Phượng Lăng Thiên luôn không có dịp đi theo bên cạnh phụ thân rốt cục đã nảy sinh lòng sùng bái hắn, chờ mong trong tương lai có một ngày có thể trở thành nhân vật anh hùng như phụ thân của mình.
Tâm tư của Lăng Tiếu không chỉ giới hạn trong Trung Vực mà thôi, hắn còn hướng tới Thiên Vực mà chỉ có thánh giả mới đặt chân đến, nhìn xem cuộc sống bất đồng giữa hai khu vực, đồng thời đi tìm kiếm sư phụ Tà Đế.
Một năm này hắn bồi bên cạnh người thân của mình, là vì chuẩn bị cho thêm một lần đi xa.

- Mỹ Anh, áo nghĩa cơ bản muội đã hiểu gần như hoàn toàn, muội cần chậm rãi thể hội, tin tưởng qua không bao lâu nữa muội có thể lĩnh ngộ!
Lăng Tiếu nói với La Mỹ Anh đang nằm trong lòng mình.
La Mỹ Anh mang theo vẻ xấu hổ nói:
- Tiếu, huynh nói có phải muội quá ngu ngốc hay không, đã một năm vẫn chưa lĩnh ngộ được thế giới lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.