Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1376: Tình huống tội nhân (1)




- Tiếu nhi nói vậy cũng đúng, đây là căn cơ của Lăng gia, là cố thổ của chúng ta, nếu lưu lại ở đây hưởng phúc, lão đầu ta còn muốn nhìn nó phát triển đấy.
Lăng Thương cười nói.
Lăng Tiếu không có dây dưa vấn đề này, chuyển vấn đề khác.
- Gia gia, ta muốn đi thăm nhị trưởng lão và ngũ trưởng lão, có lẽ bọn họ cầm quyền Lăng gia là không tệ đâu.
Âm mưu của bọn họ không thành công, ngược lại còn khiến Lý gia thừa dịp hư mà vào, thiếu chút nữa hủy đi Lăng gia.
May mắn tới chỗ mấu chốt sau đó Lăng Mạc đứng ra bảo vệ lợi ích của Lăng gia, hắn ăn linh đan sau đó tăng thực lực lên Vương giai ngăn cản đại quân Lý gia, cũng giúp Lăng gia giữ vững cơ nghiệp.
Nhưng mà như thế Lăng Mạc tu vị cũng không tiến thêm, hơn nữa thọ nguyên cũng giảm mười năm.
Về phần bào đệ Lăng Ngôn của hắn cũng tham gia vào loạn đảng, hắn bị phạt diện bích mười năm, bị trục xuất khỏi hàng đệ tử trực hệ của Lăng gia.
Có thể nói năm ấy đám người Lăng Mạc cùng Lăng Ngôn làm loạn, mà thuận theo đó đám người Lăng Thương, Lăng Viễn cùng Lăng Chiến nổi lên, Lăng gia đạt được phát triển nhiều hơn, bọn họ bị lãng quên.
Hôm nay Lăng Tiếu đột nhiên nhắc tới việc này, ngược lại khiến Lăng Thương có chút ngoài ý muốn, càng ngoài ý muốn là nghe Lăng Tiếu nói dường như muốn cho hai người này chưởng quản Lăng gia.
- Tiếu nhi, ngươi thật sự có ý định làm như vậy sao?
Lăng Thương lúc này ngoài ý muốn hỏi Lăng Tiếu.
Người phía sau hắn nghi hoặc nhìn qua Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu giải thích:
- Nhị trưởng lão cùng ngũ trưởng lão cũng là người Lăng gia chúng ta, dù có phạm lỗi, nhưng mà việc quá khứ chắc hẳn bọn họ đã ăn năn hối lỗi, muốn chúng ta rời khỏi, không bằng cho bọn họ cầm quyền Lăng gia, những trưởng lão khác chắc cũng không phản đối.
Sở dĩ Lăng Tiếu làm như vậy, không phải bởi vì tâm của hắn quá mềm, mà là Lăng Mạc bảo trì cơ nghiệp của Lăng gia nên ăn Phần Linh Đan, từ đó có thể thấy hắn có tình cảm sâu nặng với Lăng gia.
Hôm nay Lăng Tiếu muốn mang theo người rời khỏi gia tộc, những trưởng lão trong tộc không ai không nghĩ làm tộc trưởng, đến lúc đó chắc chắn sinh ra nội đấu, Lăng Tiếu lúc này trước khi đi chọn Lăng Mạc làm tộc trưởng là chuyện tốt.
Đương nhiên Lăng Mạc phải có đủ thủ đoạn, Lăng gia đã tới lúc huy hoàng rồi.
Lăng Thương vui mừng cười nói:
- Tiếu nhi, xem ra ngươi đã thành thục rồi, có một số việc, nhưng mà ngươi cân nhắc tốt hơn những lão gia hỏa như ta, tốt, chúng ta đi gặp nhị trưởng lão a, việc năm đó bọn họ đủ khổ rồi.
Nghĩ tới lúc đó Lăng Thương cùng Lăng Mạc cũng là hảo huynh đệ, lúc này trở mặt thành thù với tộc trưởng.
Lăng Thương vẫn là lão tộc trưởng, mà Lăng Mạc là huynh đệ của hắn, nhưng bây giờ lại bị ghẻ lạnh, Lăng Thương cũng cảm thấy áy náy với Lăng Mạc.
Bây giờ Lăng Tiếu chủ động yêu cầu trọng dụng đám người Lăng Mạc cùng Lăng Ngôn, Lăng Thương sẽ không phản đối, ngược lại cảm thấy có thể thực hiện, trong nội tâm chút áy náy cũng biến mất theo gió.
Phía bắc Vẫn Thạch Thành, trong một gian nhà tranh sơ sài.
Chỗ này ít người lui tới, không có cái gì đáng nói.
Trong nhà tranh có hai lão nhân chừng lục tuần đang nói chuyện với nhau.
Một người không ngừng ho khan, trên gương mặt trắng bệch bệnh hoạn, mà lão giả bên cạnh thỉnh thoảng nhíu mày, dáng vẻ tịch mịch nói không nên lời.
Hai lão giả này chính là huynh đệ Lăng Ngôn, Lăng Mạc của Lăng gia.
Trừ bọn họ ra, con cháu của bọn họ cũng sinh hoạt ở nơi này, không cách nào quay về nội viện Lăng gia.
Con cháu của bọn họ đều có bổn sự, không muốn ở lại chỗ này nhận hết chế nhạo, vì vậy có không ít người rời khỏi hai lão nhân, rời khỏi Vẫn Thạch Thành ra ngoài sinh hoạt, còn một ít người ở lại nơi đây.
- Nhị ca, ta nghe tiểu tử Lăng Tinh nói thái thượng trưởng lão cùng Lăng Tiếu trở về rồi.
Lăng Ngôn nhìn qua Lăng Mạc nói.
Lăng Mạc than nhẹ một tiếng, lão trong mắt mang theo vài phần ưu thương.
- Ân, Lăng gia có ngày hôm nay là công lao của bọn họ, chúng ta... Khục khục, phải cảm thấy cao hứng mới đúng.
Hồi tưởng lại tất cả năm ấy không dễ dàng, trong nội tâm của hắn đầy hối hận.
Nếu như năm ấy hắn không làm như vậy, hôm nay Lăng gia cũng có phần vinh dự của bọn họ.
Nhưng mà bây giờ không còn cách nào quay đầu lại, cũng không cách nào làm được gì.
- Năm ấy lúc phụ thân lâm chung giao chức tộc trưởng cho Lăng Thương đại ca đảm nhiệm, là chúng ta hiểu lầm phụ thân.
Lăng Ngôn nói, thần sắc của hắn đầy phức tạp.
Lăng Mạc nói:
- Ân, trể thì đã trể, tội của chúng ta không cách nào rửa sạch được, chúng ta chỉ nhìn thấy Lăng gia cường đại lên, ta cũng rất vui mừng, nhưng mà... Đáng tiếc Lăng Tinh đứa bé kia...
Lăng Tinh, đứa cháu duy nhất của Lăng Mạc còn lưu lại đây.
Thiên phú của hắn không kém, mặc dù việc này năm đó rời khỏi Lăng gia, hắn hiện tại vẫn dựa vào thực lực của mình đạt tới Linh Sư thấp giai.
Đi tới bước này mà không có gia tộc bồi dưỡng, không có cơ duyên tốt và chỗ dựa tốt tiến giai quá khó khăn.
Thân là gia gia của Lăng Tinh, Lăng Mạc tự nhiên không muốn Lăng Tinh chôn vùi như vậy, trong lòng của hắn cũng hy vọng Lăng Tinh có thể trở về Lăng gia!
- Lăng Tinh tính tình trẻ con kiên định, hắn tự nhiên hướng về phía mình, đại ca ngươi không cần suy nghĩ nhiều.
Lăng Ngôn an ủi.
Lăng Mạc lại muốn nói cái gì sau đó, hắn liên tục ho khan, hắn cũng ho ra máu.
Lăng Ngôn cả kinh nói:
- Đại ca, ta vịn ngươi vào phòng nghỉ ngơi, không nên nói quá nhiều.
- Không... Không có bao nhiêu chuyện đâu, ta sống cũng đủ lắm rồi, trong nội tâm của ta không bỏ được Lăng Tinh, ta nghĩ... Ta nghĩ nên quay về trong tộc trong một chuyến, cho dù cầu Lăng Thương cho Lăng Tinh trở về Lăng gia cũng được!
Lăng Mạc lúc này nói ra.
- Đại ca, ngươi... Không bằng ta đi thôi, thể cốt của ngươi không tốt!
Lăng Ngôn nói.
Lăng Ngôn biết rõ đại ca của hắn là người trọng mặt mũi, hôm nay dù biến thành như vậy thì chuyện năm đó ở Lăng gia cũng như vậy, hôm nay vì cháu mà hạ mình hắn cũng khó làm được.
- Không... Không cần nhiều nói, dù sao ta là người bước nửa bước vào quan tài rồi, da mặt của ta không coi là cái gì cả!
Lăng Mạc nói ra.
Ngay sau đó một nam tử chừng ba mươi tuổi bước tới.
- Hai vị gia gia, các ngươi không cần đi đâu, ta cảm thấy bây giờ cũng rất tốt!
Nam tử này thần sắc kiên nghị nói với Lăng Mạc tôn tử Lăng Tinh, trên người của hắn mang theo dã trư thực lực Linh Sư cao giai.
Hôm nay Lăng Tinh cũng đã khác vài năm trước, ngạo khí không thấy, có chỉ là trầm ổn và tự tin.
Hắn từ thiếu gia Lăng gia cao cao tại thượng biến thành thiếu gia chán nản, mới bắt đầu hắn còn không chịu nổi.
Nhưng mà trải qua thời gian mài mòn, tư tưởng của hắn từ từ biến chuyển.
Nhân sinh thay đổi rất nhanh, chỉ có như vậy mới thấy rõ bản tính con người.
Hắn vốn hận Lăng Thương thấu xương, hận Lăng gia bây giờ, thế nhưng mà mỗi lần hắn nghe hai gia gia nói chuyện đó, cũng hiểu Lăng gia cũng không có đối đãi không công bằng với bọn họ, ngược lại là bọn họ có lỗi trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.