Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1350: Linh hồn chi chiến (2)




Mà Lăng Tiếu không sợ thụ thương, còn rất vui thích dùng linh hồn chiến đấu đấy, đây chẳng khác gì đồ điên cả.
Đáng thương Sử Nhất Đao, đường đường một đời Thánh giả bị một linh hồn Thiên Tôn cao cấp đánh hoa rơi nước chảy, một đời Thánh giả cứ vậy suy sụp.
Lăng Tiếu cùng Sử Nhất Đao chiến đấu trong thức hải, Hàn Khai bên ngoài lo lắng nhìn qua Lăng Tiếu.
Hắn thật sự muốn liều lĩnh cho linh hồn tiến vào thức hải của Lăng Tiếu khu trừ Sử Nhất Đao ra ngoài.
Nhưng mà hắn làm thế chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thức hải của Lăng Tiếu, sẽ tạo thành thương tổn linh hồn rất lớn.
Nhưng mà hắn đang lo lắng tiếp thì có khi linh hồn của Lăng Tiếu bị Sử Nhất Đao thôn phệ, khi đó thân thể cũng là của người khác.
Do dự một lát hắn vẫn quyết định nhìn một chút, nhất định phải bảo trụ Lăng Tiếu mới được.
Vào lúc này Phong Nha miễn cưỡng lên tiếng nói:
- Hàn... Hàn lão ca, ngươi... Ngươi yên tâm, thiếu gia sẽ không có việc gì, trong thức hải của hắn có thiên hỏa.
Nghe được Phong Nha nhắc nhở, Hàn Khai vỗ trán, nói:
- Đúng nha, sao ta quên chuyện này, có thiên hỏa thì linh hồn gì cũng không thể làm gì hắn được.
Lăng Tiếu có thiên hỏa không phải bí mật, nghĩ thế này Hàn Khai xem như thả lỏng.
Hắn vốn dĩ cho rằng Lăng Tiếu sẽ nhanh chóng khôi phục như cũ, thế nhưng mà lại chờ cả ngày.
Mà Hàn Khai và Phong Nha cũng không có suy nghĩ cái gì, hắn không lo lắng cho Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu cuối cùng vẫn thanh tỉnh lại.
Hàn Khai vẫn mang đề phòng nhìn Lăng Tiếu hỏi:
- Tiểu tử không sao chứ?
Hắn không xác định Lăng Tiếu có bị người ta chiếm thân thể hay không.
Lăng Tiếu cười nhạt nói:
- Hàn lão yên tâm, tiểu linh hồn lực làm gì được ta chứ, vừa rồi cầm hắn luyện ta đấy,à, không nghĩ đến không chịu nổi một kích, là Thánh giả đấy, ta nhổ vào!
Hàn Khai trực tiếp không nói gì nữa, trong lòng của hắn thầm mắng:
- Tiểu tử này dám xem thường Thánh giả, không phải xem thường lão đầu ta sao? Thật sự là cuồng vọng!
Trong lòng của hắn thì mắng, nhưng hắn đã có thể xác định Lăng Tiếu vẫn là Lăng Tiếu, không có bị đối phương thôn phệ chiếm thân thể.
Ngay sau đó Lăng Tiếu ôm lấy Phong Nha cùng Hàn Khai quay về Tiếu Ngạo Cung.
Mà thi thể Sử Nhất Đao vẫn lưu lại nơi hoang dã, sớm muộn gì cũng có linh thú ăn mà thôi.
Lăng Tiếu ba người trở lại Tiếu Ngạo Cung thì tất cả mọi người đang chờ, nhìn thấy Lăng Tiếu ba người bình an quay về thì không lo lắng nữa.
- Cung nghênh cung chủ, hộ tông trưởng lão trở về!
Tất cả mọi người lúc này quỳ xuống hô lên.
Trải qua trận chiến này mọi người của Tiếu Ngạo Cung cũng biết rõ chỗ dựa của tông môn, bọn họ càng sùng bái Lăng Tiếu, càng trung thành với hắn, xem mình trở thành phần tử của Tiếu Ngạo Cung, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
Lăng Tiếu hài lòng nhìn qua mọi người, hắn cũng biết trải qua trận chiến này mọi người đã thừa nhận hắn, đây là chuyện tốt.
- Đều đứng dậy đi, các ngươi có thể sống chính là công thần của Tiếu Ngạo Cung, những trưởng lão chấp sự chết đi chính là liệt sĩ của Tiếu Ngạo Cung, để chúng ta tưởng nhớ tới, đám Hắc Ma Môn tấn công đã bị diệt, chúng ta phải tuyên cáo chuyện này ra khắp nơi, Tiếu Ngạo Cung chúng ta không sợ Hắc Ma Môn, không sợ bất cứ kẻ nào, muốn để thiên hạ biết rõ Tiếu Ngạo Cung chúng ta không phải ai cũng có thể khi phụ!
Lăng Tiếu nói sôi sục.
Hắn nói lời này khiến sĩ khí của Tiếu Ngạo Cung tăng cao hơn trước nhiều, bọn họ cùng quát lớn.
- Người của Tiếu Ngạo Cung chúng ta không bị khi phụ!
- Người của Tiếu Ngạo Cung chúng ta không bị khi phụ!
Tin tức này giống như ôn dịch truyền nhanh ra khắp toàn bộ trung vực.
Việc này chính là tin tức chấn động lớn nhất ở trung vực.
Hắc Ma Môn là thế lực gì? Đây chính là tông môn bài danh gần trước của mười tám thế lực, mặc kệ người của bọn họ xuất hiện ở nơi nào đều khiến các thế lực tránh đi.
Mà Lang Ưng Ám Vệ của Hắc Ma Môn chính là tinh nhuệ sắc bén nhất, bọn họ xuất ra năm ngàn người tấn công Tiếu Ngạo Cung vừa thành lập, không chỉ không làm gì được mà còn bị diệt sạch.
Tin tức này không thể không nói quá kinh người.
- Nghe nói gì không, Hắc Ma Môn cho người tập kích Tiếu Ngạo Cung thất bại, nghe nói không có người quay về.
- Ta cũng mới nghe nói, Hắc Ma Môn không phải rất cường đại hay sao? Lại không làm gì được Tiếu Ngạo Cung vừa thành lập?
- Đây là ngươi không biết, Tiếu Ngạo Cung do Lăng Tiếu đệ tử duy nhất của Tà Đế sở kiến đấy, Lăng Tiếu ngươi biết không? Hắn chính là đệ nhất hoàng tọa đấy, còn chiến bại thủ tịch đệ tử Vũ Bất Phàm của Linh Vũ Các ở Thiên Tuyệt Hồ, lại càng giết người của Cổ gia, sau đến Cổ gia chém giết Lăng Tiếu không có kết quả cho nên không thể không hạ thấp tư thái cầu hòa với Lăng Tiếu.
- Thì ra chính là Lăng Tiếu ah, ta cũng có nghe nói qua, đây chính là nhân vật kiêu hùng của thế hệ chúng ta, là thần tượng của ta đấy.
- Xem ra Tiếu Ngạo Cung đã có tư cách trở thành thế lực lớn, về sau thấy người của Tiếu Ngạo Cung thì nên khách khí một chút, Lăng Tiếu này là người không sợ trời không sợ đất đâu.
Chớp mắt thanh danh Tiếu Ngạo Cung cùng Lăng Tiếu đã biến thành cao trào, ai trong trung vực cũng biết.
Mà Tiếu Ngạo Cung xem như thành công bắn phát pháo đầu tiên, thanh danh của bọn họ trở nên hiển hách.
Những thế lực phụ thuộc Tiếu Ngạo Cung cũng tự lượng sức, lúc này bảo trì tốt quan hệ phụ thuộc với Tiếu Ngạo Cung, bọn họ không cần lo lắng ngày sau có đại sự gì.
Tiếu Ngạo Cung cũng mượn chuyện này tuyên bố tuyển nhận đệ tử ngoại môn.
Chỉ cần là hài tử dưới mười lăm tuổi có thiên phú, có nghị lực, mặc kệ đến từ đâu, bất luận đặc tính gì đều có thể tới Tiếu Ngạo Cung tham gia tuyển chọn, mà tuyển chọn đệ tử tiến hành ở Phong Vân Thành, xem như đệ tử nhóm đầu tiên của Tiếu Ngạo Cung.
Đồng thời Tiếu Ngạo Cung tuyên bố mỗi năm năm sẽ mở cuộc tuyển chọn đệ tử một lần.
Người ở các nơi nghe tin tức đều muốn mang hài tử của mình tới tham gia tuyển chọn vào Tiếu Ngạo Cung, tranh thủ đáp vào thế lực lớn của Tiếu Ngạo Cung, đồng thời cũng hy vọng con cháu của mình được Lăng Tiếu nhìn trúng.
Lúc này danh đầu thái thịnh, Lăng Tiếu cũng không rãnh rỗi quan tâm chuyện khác mang tất cả sự vụ giao cho Huyền Diệu cùng Diệp Vân Phong đi quản lý, nữ nhân thì do Phượng Tiêm Vận quản lý.
Bản thân Lăng Tiếu lúc này tiến hành bế quan.
Võ không giớn hạn, không tiến thì lui!
Lăng Tiếu thiếu chút bị Sát Thiên giết, hắn cũng kiến thức sự cường đại của Thánh giả và linh thú bát giai, hắn thật sự phải trở nên cường đại hơn, nếu cứ dựa vào ngoại vật thì không thể bảo vệ mình.
Từ Thiên Tôn đạt tới Huyền Đế không chỉ cần quá trình tích lũy, còn phải không ngừng hoàn thiện thế giới chi lực, thực sự không phải một sớm một chiều là đạt thành.
Không biết bao nhiêu võ giả kẹt lại ở Thiên Tôn tới già, tới chết cũng không tiến thêm một bước.
Dựa vào thiên phú của Lăng Tiếu thì tiến giai là vấn đề thời gian, hắn tích súc lực lượng người khác không bì kịp, trong thức hải của hắn có ba dị vật, thời khắc đều hấp thu thiên địa linh khí, tốc độ còn nhanh hơn nhiều người toàn lực vận công hấp thu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.