Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1309: Diệp Vân Phong trở về (1)




- Thiếu gia, hôm nay tất cả đã chuẩn bị xong, đã có thể ra tay thành lập cung điện lầu các, nhưng mà trước đó phải mời Hàn lão một chút.
Huyền Diệu ở bên cạnh Lăng Tiếu nói ra.
- Chuyện gì cần kinh động Hàn lão?
Lăng Tiếu nghi hoặc hỏi.
- Bất luận là đại thế lực gì, khi tổ kiến tông môn đều phải có trận pháp cách tuyệt với bên ngoài, để ngừa địch thủ tập kích vào trong, mà Hàn lão cùng Phong Nha chính là Thánh giả, bọn họ có thể khống chế không gian, ta muốn bảo bọn họ phong ấn một khu vực, để nó tiềm ẩn đi trước mắt của võ giả bình thường, như thế người khác muốn tìm được tông môn của chúng ta cũng không dễ dàng, trừ phi bọn họ có thực lực như Hàn lão và Phong Nha mới được!
Huyền Diệu giải thích.
Lăng Tiếu trí óc sáng ngời, không sai, hắn từng đi qua Phong gia cùng với Dược Môn hai đại thế lực, đều có một khu đất cách tuyệt với bên ngoài, muốn đi vào phải thông qua truyền thâu trận mới được.
Hôm nay hắn muốn thành lập thế lực, vậy thì phải làm đủ mọi chuyện ẩn tàng.
Bây giờ nghe Huyền Diệu nói ra mới chú ý tới việc này.
Lăng Tiếu không nói hai lời, lập tức an bài Ô Phục quay trở lại Phong Vân Thành mới Hàn lão tương trợ.
Nhớ tới lúc trước hắn đáp ứng giải quyết chuyện cho Hàn lão còn chưa đi làm, hắn cảm thấy nội tâm áy náy.
Hàn Khai cùng Ô Phục không tới một buổi đã đi tới đây.
Lăng Tiếu cũng nói một câu, ý tứ của Huyền Diệu cũng nói với Hàn Khai.
Hàn Khai đáp ứng.
- Tổ kiến thế giới không gian còn không chỉ dựa vào nhân lực mà làm được, còn cần không gian chi thạch làm nền tảng mới có thể khiến không gian vững chắc vĩnh viễn.
- Không gian chi thạch? Chính là chủ tài liệu luyện chế không gian giới sao?
Lăng Tiếu hỏi.
- Không sai, bây giờ khu đất cần ẩn tàng không nhỏ, không có nhiều không gian chi thạch là không có biện pháp hoàn thành đâu.
Hàn Khai nói.
Lăng Tiếu có chút khó làm, không gian chi thạch vốn rất thưa thớt, hôm nay lại cần nhiều không gian chi thạch thì hơi khó.
Hàn Khai nhìn ra Lăng Tiếu khó xử, lại nói:
- Ta biết có nơi thừa thải không gian chi thạch, nhưng mà nó nằm trong phạm vi thế lực của Liệt Kiếm Tông cùng Linh Tiêu Cung.
Lăng Tiếu có chút không chờ đợi được hỏi:
- Ở địa phương nào? Cho dù long đầm long huyệt ta cũng phải đi vào.
Hắn ngay cả Hắc Ma Môn cùng Dược Môn đều không sợ thì làm gì sợ Liệt Kiếm Tông cùng Linh Tiêu Cung cơ chứ.
Hàn lão nói:
- Là một khu đất nằm giữa Tử Vong sơn mạch và Vạn Đoạn sơn mạch, nhưng mà đào móc quanh năm nên không biết có tồn tại nữa hay không, ta cảm thấy biện pháp nhanh nhất chính là mua sắm từ hai tông này, có lẽ như vậy sẽ nhanh hơn, nhưng mà tiêu hao huyền tinh thì xa xỉ rồi.
- Vạn Đoạn sơn mạch có một nơi như vậy hay sao?
Lăng Tiếu nghi hoặc hỏi một câu.
Lăng Tiếu lúc này ở tây bắc mình có một đám truy tùy giả trung thành dòng chính.
Hắn hiện ra thần sắc hoài niệm.
- Đúng rồi, tại sao ta lại quên bọn họ nhỉ, thật đáng chết!
Lăng Tiếu oán trách bản thân mình một câu, nói:
- Thần côn, bây giờ là lúc chúng ta dùng người, không bằng gọi bọn họ sớm quay về nhé?
Năm ấy Huyền Diệu an bài bọn họ tiến vào trong Vạn Đoạn sơn mạch lịch luyện là muốn bọn họ trở thành cao thủ đảm đương một phía, tương lai có thể phụ tá Lăng Tiếu tốt hơn.
Khi ấy Huyền Diệu định ra ước định mười năm với bọn họ, hôm nay thời gian đi qua hơn phân nửa, Lăng Tiếu lúc này đã tới mức khai tông lập phái, bên cạnh đã có không ít người tài ba trợ giúp, Lăng Tiếu và Huyền Diệu cũng xem nhẹ sự tồn tại của bọn họ.
Huyền Diệu trầm ngâm một chút, nói:
- Lúc đó ta định ra ước định mười năm với bọn họ là cảm thấy thiếu gia chưa hẳn sẽ có thể đánh hạ căn cơ của mình trong mười năm, hôm nay Lăng Tiếu đã hoàn toàn xưng bá một phương, xác thực là có thể gọi bọn họ quay về.
- Vậy là tốt rồi, hôm nay chúng ta cần không gian chi thạch, vậy thì thuận tiện bảo bọn họ tìm về đi!
Lăng Tiếu thập phần hưng phấn nói.
Độc Hạt Tử, Độc Ưng, Lý Cuồng Hổ, Lãnh Xà, Vi Đại Nhi, Bát Tương, cho dù bất cứ người nào thì Lăng Tiếu cũng vô cùng xem trọng, đây là những người theo hắn lúc đầu, cũng là trung thành nhất, người khác khó thay thế được.
Tuy nói thực lực của bọn họ hiện tại so với người bên cạnh hắn thì không đáng nhắc tới, nhưng mà Lăng Tiếu lại không vì thế mà bỏ bọn họ.
- Thiếu gia, việc này ngươi không thể tự mình đi được, nếu như chuyện gì thiếu gia cũng đích thân đi làm, vậy ngươi còn phải bận rộn không có thời gian đâu.
Huyền Diệu nhìn ra Lăng Tiếu muốn tự mình đi, lúc này mở miệng khuyên bảo.
Dùng không bao lâu Lăng Tiếu sẽ trở thành tông chủ một tông, xem như người có thân phận, sao có thể làm mọi chuyện được, vậy cần gì chiêu lãm người chứ?
- Ngươi nói có đạo lý, nhưng mà ai có thể đi làm chuyện này? Việc này không thể chậm trễ.
Lăng Tiếu hỏi ngược lại.
Hắn xác thật muốn tự mình nghênh đón bọn họ quay về, nhưng lmà Huyền Diệu nói vậy cũng đúng, mà hắn lại trêu chọc quá nhiều địch nhân, nếu như hắn không có ở đây tọa trấn, khó tránh sẽ sinh ra biến cố, mà Hàn lão cùng Phong Nha hai người tạm thời không nên cho người khác biết, như thế có cường địch tới phạm mới có hiệu quả xuất kỳ bất ý.
- Việc này nên để Vân Phong đi làm đi!
Huyền Diệu nói.
- Thế nhưng mà Vân Phong quay về Diệp Gia Thành rồi, hôm nay còn chưa quay về nha.
Lăng Tiếu nói.
Lúc này Hàn Khai ở một bên nói:
- Tiểu tử kia trở về ngày hôm trước rồi, nhưng mà hắn còn chưa biết ngươi ở bên này.
Lăng Tiếu vỗ tay, nói:
- Quay về đúng lúc, có hắn đi làm chuyện này ta cũng yên tâm.
Nếu như nói Huyền Diệu là người túc trí đa mưu bên cạnh Lăng Tiếu, như vậy Diệp Vân Phong chính là phụ tá đắc lực của Lăng Tiếu, hôm nay thực lực của hắn chửng những đại tiến, cũng đã có thể đảm đương một phía rồi.
Ngày đó Lăng Tiếu và Hàn Khai cùng quay về Phong Vân Thành.
Lăng Tiếu lập tức cho người đi tìm Diệp Vân Phong.
- Vân Phong, việc này trở về có thuận lợi không?
Lăng Tiếu nhìn thấy Diệp Vân Phong, lập tức quan tâm hỏi.
Diệp Vân Phong về nhà là có ý định dời Diệp gia tới Phong Vân Thành định cư, quyết định này khiến Lăng Tiếu thật an ủi, Diệp Vân Phong này lúc này hoàn toàn đặt gia tộc lên người của hắn rồi.
Diệp Vân Phong lúc này có thần sắc xấu hổ, quỳ một gối trước mặt Lăng Tiếu nói:
- Lão đại, ta... Ta thẹn với ngươi!
Lăng Tiếu tiến lên nâng hắn dậy.
- Lời này là sao?
Diệp Vân Phong thở dài nói:
- Trong nhà có chút ít lão ngoan cố không nghe ta khuyên bảo, nói cái gì Diệp Gia Thành là địa bàn của Diệp gia, là tổ tiên chiếm lãnh địa bàn cho nên tuyệt đối không đi...
Lăng Tiếu cười nhẹ, nói:
- Thì ra là chuyện này, ngươi cũng không cần quá để trong lòng, bọn họ làm như vậy cũng không sai, cứ đẻ bọn họ phát triển ở đó đi..
Lăng Tiếu cùng không thèm để ý người Diệp gia có tới hay không, chỉ cần Diệp Vân Phong còn trung thành với hắn, hắn cũng không có đối đãi bất công với Diệp Vân Phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.