Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1231: Tranh Phong




Đông Phương Hùng thoạt nhìn tuy thô lỗ, nhưng lời này của hắn lại không thể nghi ngờ đã nhấc lên địch ý giữa hai nam nhân.
Đáng tiếc Lăng Tiếu sẽ không chấp nhặt với Khang Lam, hắn cảm giác mình hiện giờ đã là người có thân phận, không đáng chấp nhặt, cho dù là người Linh Vũ Các thì đã sao, nhiều nhất cũng chỉ là một tên chân truyền đệ tử thôi.
Lăng Tiếu chắp tay nói:
- Thì ra là Khang huynh của đệ nhất đại các, huynh đên thăm hàn phủ, thực khiến Lăng mỗ vinh hạnh, cùng vào ngồi chơi đi!
Khang Lam thấy Lăng Tiếu hạ thấp tư thái, cho rằng hắn đã sợ tên tuổi Linh Vũ Các rồi, lúc này cực kỳ tự phụ nói:
- Ta đã cầu hôn với Đông Phương gia rồi, Tinh Tinh về sau sẽ là nữ nhân của ta, ngươi thông minh một chút đi.
Khang Lam lời này tràn đầy ý cảnh cáo, cái này khiến Lăng Tiếu rất khó chịu.
Bất quá, Lăng Tiếu vẫn không phát tác, lúc này gật đầu đáp:
- Đây là chuyện của các ngươi, không liên quan đến ta.
Lời này vừa nói ra, Đông Phương Hùng lập tức lộ ra vẻ khó hiểu, trong nội tâm thầm nói "Chẳng lẽ Lăng Tiếu này sợ? "
Khang Lam đối với thái độ của Lăng Tiếu coi như thoả mãn, lúc này nói với Đông Phương Tinh:
- Tinh Tinh, chúng ta cùng vào ngồi một chút đi!
Đông Phương Tinh mắt lộ vài phần khó hiểu, cũng không nói thêm gì, theo Lăng Tiếu cùng nhau tiến vào phủ thành chủ.
Sau khi một đoàn người tiến vào Khang Lam, Đông Phương Hùng cùng với các nam tử trẻ tuổi đi cùng trông thấy đám nữ nhân oanh oanh yến yến thì ánh mắt lại không thể dời đi được nữa.
Nữ nhân trong điện mỗi người diễm lệ vô bỉ, Xuân Lan Thu Cúc đều có, khí chất càng thuộc loại nữ nhân bình thường khó sánh được, các nàng ở cùng nhau như bách hoa tề phóng, tranh nhau khoe sắc, khiến cho đám nam nhân ở đây trực tiếp bị bỏ qua.
Đông Phương Tinh cũng chấn kinh nhỏ nhỏ, nàng nào nghĩ đến ở chỗ Lăng Tiếu lại có nhiều nữ tử xuất sắc như vậy, mỗi người tư sắc đều không thua nàng.
Lăng Tiếu rất hài lòng nét mặt của bọn hắn, ở đây không sai biệt lắm đều là nữ nhân của hắn ah!
Hắn vẫy vẫy tay với chúng nữ, ý bảo các nàng tới.
Phương Tiêm Vận, Thải Hà Nguyệt, Cát Bối Hân, Bạch Vũ Tích, Băng Nhược Thủy, Dao Thanh Mẫn, sáu người tư sắc bất đồng, nhưng đều là nữ nhân xuất chúng, nữ nhân có thể khiến rất nhiều nam nhân đỏ mắt, cũng có thể khiến đại bộ phận nữ nhân phải tự tin, các nàng đều chen chúc đi tới chỗ Lăng Tiếu.
Tiếp theo, Lăng Tiếu giới thiệu với Đông Phương Tinh:
- Các nàng đều là nữ nhân của ta, đây là Đông Phương Tinh, tiểu công chúa của Đông Phương thế gia, các ngươi làm quen với nhau một chút đi.
Lăng Tiếu không muốn khoe khoang gì cả, hắn chỉ muốn khiến Đông Phương Tinh biết rõ, hắn đã có nhiều nữ nhân như vậy rồi, nếu như muốn gia nhập vào hàng ngũ hậu cung của hắn thì nhất định phải đối mặt với hiện thực này, dù sao lúc trước lúc hắn ở Chiến Loạn Uyên đã nói qua với nàng là mình có rất nhiều nữ nhân.
Nếu như không tiếp thụ được sự thật này vậy thì ước định giữa họ có thể hết hiệu lực rồi.
Đông Phương Tinh sớm đã chuẩn bị trong lòng, nhưng khi trông thấy nguyên một đám nữ nhân không hề kém hơn nàng này, trong lòng vẫn bị chấn động một phen.
Lúc trước, ở Chiến Loạn Uyên nàng đã buông hào ngôn, sẽ khiến Lăng Tiếu triệt để yêu mến nàng, mà nàng sẽ không để ý Lăng Tiếu có ba vợ bốn nàng hầu, nàng cảm thấy bằng vào tư sắc và dung mạo của nàng, muốn giữ chân Lăng Tiếu còn không phải chuyện dễ dàng sao.
Nhưng lúc này, lòng tin của nàng xuất hiện dao động, lần đầu tiên cảm thấy không tự tin vào dung mạo của mình.
Dùng Phương Tiêm Vận cầm đầu, chúng nữ mỗi người đi lên giới thiệu một phen.
Các nàng chẳng phân biệt được lớn nhỏ, cũng chẳng phân biệt danh phận gì cả, tất cả đều nói là nữ nhân của Lăng Tiếu, mà Bạch Vũ Tích và Dao Thanh Mẫn lại rất tự giác nói mình là nha hoàn.
Đông Phương Hùng nhịn không được thở nhẹ nói:
- Ta. . . Ta nói muội phu, ngươi. . . Ngươi nhiều lão bà như vậy, ngươi quản được sao?
Đông Phương Hùng thật hâm mộ ah!
Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu rất bình thường, nhưng giống như Lăng Tiếu, mỗi người đều là tuyệt sắc thật sự khiến người cực kỳ hâm mộ đố kị.
Lăng Tiếu cười nhạt nói
- Coi như cũng được a!
Hắn trong lòng thầm nói "Nhiều hơn mấy người nữa bản thiếu gia cũng quản được! "
Khang Lam trong nội tâm cũng rất đố kị, hắn không hiểu Lăng Tiếu có tài đức gì lại có nhiều nữ nhân tuyệt sắc như vậy yêu.
Hắn nhịn không được mở miệng nói:
- Lăng Tiếu, ngươi vận khí không kém, rõ ràng lừa khiến chư vị mỹ nữ ưa thích
Thái độ của Khang Lam rất có hương vị từ trên cao nhìn xuống, thái độ cũng đặc biệt ngạo mạn, tựa hồ muốn lộ rõ thân phận hơn người của mình vậy.
Người trong đại điện lập tức nhìn hằm hằm lấy Khang Lam.
Diệp Vân Phong nhịn không được quát to:
- Ngươi là người phương nào, rõ ràng gọi thẳng tục danh lão đại ta.
Khang Lam khinh miệt nhìn thoáng qua Diệp Vân Phong, rất ngạo nghễ nói:
- Bất tài, Linh Vũ Các Khang Lam, một trong Hoàng bảng Sát Hoàng.
- Thì ra là đệ tử Linh Vũ Các, chẳng qua là ỷ vào hậu trường cứng rắn thôi, khó trách con mắt sinh ra trên đỉnh đầu!
Diệp Vân Phong cũng trào phúng Khang Lam.
Dám bất kính với lão đại hắn, coi như là Thiên Vương lão tử, hắn cũng sẽ không chịu thua!
- Ngươi nói cái gì! Lão đại ngươi cũng không dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi là thứ gì chứ!
Khang Lam nghe xong lời Diệp Vân Phong lập tức lửa giận đại thịnh.
- Ta không là thứ gì, ta là người, không giống người nào đó, con mắt sinh ra trên đỉnh đầu, lớn lên người không người, quỷ không quỷ, ở đây không chào đón ngươi, mời ra ngoài đi!
Diệp Vân Phong một chút cũng không yếu thế trừng mắt nói với Khang Lam.
Lòng hắn nghĩ "Lão Đại ta ngay cả Cổ gia, Dược Môn, Hắc Ma Môn những thế lực này còn không sợ, Linh Vũ Các ngươi tuy rằng là đệ nhất các, nhưng cũng không phải do ngươi định đoạt, sợ ngươi cái rắm!
Diệp Vân Phong đi theo Lăng Tiếu, cũng ít nhiều dính cá tính cuồng vọng của Lăng Tiếu.
Hắn tuy rằng không rõ lão đại sao lại cho hắn vào phủ, nhưng lão đại làm chủ nhân không tiện xuất mã, hắn làm tiểu đệ tuyệt đối không thể nhìn lão đại bị khinh bỉ được.
Khang Lam trong mắt lộ ra sát ơ đậm đắc, hắn thân là đệ tử kiệt xuất Linh Vũ Các, nào từng chịu qua người khác khinh bỉ như vậy, đi đến nơi nào lại không được mọi người vây quanh chứ.
Hôm nay đi tới thành trì mới xây nào, rõ ràng lại có người không bán mặt mũi cho hắn.
Hắn còn chưa nổi giận, mấy người trẻ tuổi ở bên hắn đã bi phẫn mắng lên.
- Ngươi là thứ gì chứ, rõ ràng dám bất kính với Khang Lam huynh, có tin ta đánh ngươi không!
- Đúng vậy, đừng tưởng rằng ở địa bàn của các ngươi thì có thể khoa trương, nhanh xin lỗi Khang Lam huynh mau, bằng không nơi này của các ngươi sẽ bị san thành đất bằng!
- Xin lỗi sao được, ít nhất cũng phải tự tát mình trăm cái rồi tính sau.
- Đúng vậy, đầu tiên phải đánh cái miệng tiện của minh, nếu Khang Lam huynh không hài lòng thì lấy luôn cái mạng nhỏ của ngươi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.