Bốn đại Thánh Giả bị Địa Liệt Viêm Hổ làm cho rất chật vật, trong đó có
một người còn bị đuôi cọp hung hăng quét một cái, đã bị trọng thương, ba người khác cũng đều chịu không ít vết thương nhẹ, mà quanh thân Địa
Liệt Viêm Hổ cũng thêm không ít vết thương, chỉ là chiến lực của nó lại
không suy yếu chút nào cả.
Lại tiếp tục như vậy, bốn đại Thánh Giả tất nhiên sẽ bị Địa Liệt Viêm Hổ đánh giết.
Ngay khi Địa Liệt Viêm Hổ muốn cắn giết tên Thánh giả đã bị trọng thương kia thf một đạo nhân ảnh chắn ở trước người nó.
- Đã đủ rồi, việc này dừng ở đây đi!
Hỏa Thiên Trọng mang tay chắn trước Địa Liệt Viêm Hổ. khiến nó khó có thể tiến lên dù chỉ một chút.
- Hỗn đãn, các ngươi không thả thiếu gia ra, ta với các ngươi không chết
không ngớt, các ngươi cứ đợi đại quân hoàng tộc hàng lâm đi!
Địa Liệt Viêm Hổ gào thét một tiếng, lực lượng lần nữa tăng cường, trùng kích về phía Hỏa Thiên Trọng.
Hỏa Thiên Trọng trùng trùng điệp điệp thở dài một hơi nói:
- Việc này là Dược Môn chúng ta thua thiệt đại ca và Lăng sư chất đấy,
ngày sau có hi vọng gặp lại đại ca, Thiên Trọng rất sẽ dùng cái chết tạ
tội!
Hắn cho rằng "Hoàng tộc đại quân" trong miệng Địa Liệt Viêm Hổ có liên quan đến Tà Đế cho nên mới đáp như vậy.
- Hừ, nhân loại các ngươi thật giảo hoạt, ta không tin tưởng các ngươi
đâu, mau thả thiếu gia ră, bằng không ta sẽ khiến đám các ngươi phải
chôn cùng!
Địa Liệt Viêm Hổ hừ lạnh nói.
Tiếp theo, nó không chọi cứng với Hỏa Thiên Trọng, quay người lại chạy như bay về phía chỗ các đệ tử Dược Môn.
Nó muốn quấy cho Dược Môn đến long trời lỡ đất, thề phải khiến bọn người
Hỏa Thiên Trọng thả Lăng Tiếu ra, lại trễ một chút nữa, nó sợ vương tử
điện hạ sẽ có bất trắc gì đó
- Sư đệ nhanh ngăn nó lại!
Một gã Thánh giả lập tức khẩn trương nói với Hỏa Thiên Trọng.
Nếu để cho Địa Liệt Viêm Hổ đến bên đó thì Dược Môn bọn hắn chỉ sẽ bị hủy mất.
Hỏa Thiên Trọng đã sớm động, Địa Liệt Viêm Hổ còn chưa tới nơi Hỏa Thiên Trọng đã đến trên đầu nó nói:
- Nếu như ngươi cố ý như thế, ta chỉ có đem phong ấn ngươi ở đây thôi.
Địa Liệt Viêm Hổ cũng không nói gì thêm, mà dùng hành động chứng minh suy nghĩ của mình.
Hai cái hổ trảo tụ mười tầng lực đạo trảo tới Hỏa Thiên Trọng.
Hai đạo vết cào như muốn xé rách cả bầu trời, hỏa diễm đầm đặc phát ra tiếng "Tư tư"
Hỏa Thiên Trọng lộ ra vài phần áy náy:
- Đã như vậy, vậy ngươi cứ vĩnh viễn ở lại chỗ này với thiếu gia ngươi đi!
Chỉ thấy Hỏa Thiên Trọng bàn tay bắt đầu biến ảo, một phương hỏa không gian ép tới Địa Liệt Viêm Hổ.
Địa Liệt Viêm Hổ biến hóa thành chân thân cũng không phải loại tùy ý để Hỏa Thiên Trọng xâm lược, nó dựa vào lưng lượng thân thể cường đại chấn nát không gian.
Bất quá, một chiêu này chỉ là hư chiêu của Hỏa Thiên Trọng, sát chiêu của hắn vẫn còn ở phía sau.
Chỉ thấy Hỏa Thiên Trọng lấn đến gần trước người Địa Liệt Viêm Hổ vỗ ra một hỏa chưởng.
Bang bang!
Hỏa chưởng của Hỏa Thiên Trọng như không chỗ nào không có, khiến người thấy hoa mắt, thân thể khổng lồ của Địa Liệt Viêm Hổ cũng bị đánh cho phải
liên tiếp bại lui, giống như thú con bị ngược đãi vậy, không hề có sức
hoàn thủ.
Cuối cùng, Hỏa Thiên Trọng nện Địa Liệt Viêm Hổ xuống đất, hắn cao cao bay lên hét lớn một tiếng:
- Chư vị sư huynh giúp ta phong ấn lão hổ này lại!.
Nói xong hai tay của hắn càng không ngừng kết ấn, Thánh giả còn lại cũng
không dám lãnh đạm, không gian chi lực cường đại đồng loạt ép tới thân
thể Địa Liệt Viêm Hổ
Rầm rập!
Năm đại Thánh giai đồng loạt bố trí xuống cấm chế, Địa Liệt Viêm Hổ dù giãy dụa thế nào cũng bị đánh xuống đất, không cách nào nhúc nhích được.
Nó bản thân đã bị Hỏa Thiên Trọng đánh đập một phen, cũng may Hỏa Thiên Trọng cũng không lấy
mạng nó cho nên nó mới có thể còn sống.
Nó không cam lòng gầm rú lấy, ánh mắt lộ ra thần sắc vô cùng phẫn nộ.
Hỏa Thiên Trọng khẽ thở dài một hơi nói:
- Phong ấn ngươi trăm năm, trăm năm sau mặc ngươi rời đi!
- Tên nhân loại hèn hẹ giảo hoạt ngươi, Thú Hoàng tộc ta tuyệt đối sẽ
không buông tha các ngươi đâu. . . Tuyệt đối sẽ không buông tha các
ngươi đâu!
Địa Liệt Viêm Hổ quát ầm lên.
Xảy ra việc này nó đã bất lực rồi, chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng gầm gú không cam lòng.
- Sư đệ, không bằng hàng phục nó, để nó làm hộ tông linh thú cho Dược Môn chúng ta cũng không tệ ah!
Một gã Thánh giả đề ra ý kiến của mình nói.
Hỏa Thiên Trọng lập tức cự tuyệt nói:
- Không, đây có thể là hộ thân linh thú mà Tà Đế đại ca hàng phục cho
Lăng sư chất, hôm nay Lăng sư chất có thể đã dữ nhiều lành ít, chúng ta
không thể làm vậy được!
Hỏa Thiên Trọng đã áy náy không thôi, nếu lại hàng phục Địa Liệt Viêm Hổ thì quả thật ngay cả chút tình cũ cũng không niệm rồi..
Bốn gã Thánh giả nghe ra lập trường kiên định của Hỏa Thiên Trọng cũng không hề miễn cưỡng nữa.
Ngay sau đó Hỏa Thiên Trọng đã đến bên ngoài gọi Hỏa Đường tới.
Hỏa Đường cung kính nói:
- Lão môn chủ có gì phân phó?
- Chuyện Lăng Tiếu đến Dược Môn có bao nhiêu người biết rõ?
Hỏa Thiên Trọng hỏi.
Hỏa Đường lắc đầu nói:
- Cái này ta không biết, nhất định phải hỏi Tuần Chính mới biết được.
Hỏa Thiên Trọng nhíu mày hỏi:
- Tuần Chính là ai?
- Chính là Dược Đô thành chủ tông ta!
Hỏa Đường đáp.
- Vậy tốt, hiện giờ ngươi đi tuyên bố, bảo Tuần Chính quay lại trong tông làm trưởng lão, ngoài ra phái một gã trưởng lão đi trấn thủ đô thành
đi, nếu có người hỏi hạ lạc của Tuần Chính thì cứ nói hắn đã mất tích,
về chuyện Lăng Tiếu thì không thể để lộ ra ngoài, chỉ nói một mực không
biết, hiểu chưa?
Hỏa Thiên Trọng rất trịnh trọng nói.
Hỏa Đường mắt nhảy lên, lúc này cong cong thân thể đáp:
- Vâng lão môn chủ, ta biết rõ nên làm thế nào rồi!
Hắn trong lòng hoài nghi Lăng Tiếu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không
dám hỏi nhiều nửa câu, tồn tại như lão môn chủ cũng không phải hắn có
thể nghi vấn.
. . .
Ba tháng có thể khiến rất nhiều chuyện bị quên lãng.
Lăng Tiếu trở thành đan hội [thi đấu] đầu tên sự tình cũng đã chưa có người lần nữa đàm luận, tất cả gia người đã đều rời đi.
Dược đều như trước như thường mà vận chuyển, cũng không có quá nhiều đại sự phát sinh.
Trong đó đáng nhắc tới chỉ là nhân tuyển thành chủ Dược Đô bị thay đổi, việc này ngược lại đã đưa tới một hồi nghị luận.
Bất quá, cũng rất nhanh đã lắng xuống.
Tất cả mọi người đều cho rằng đây chỉ là một ít điều động của cao tầng Dược Môn thôi, cũng không có gì lạ cả.
Duy nhất cảm thấy không ổn chính là Diệp Vân Phong, Lưu Quần, Lê Tuyết và Băng Nhược Thủy, Dao Thanh Mẫn đang ở chỗ Cốc gia.
Bọn hắn đã ba tháng không được gặp Lăng Tiếu rồi, tâm tình trở nên vô cùng gấp gáp.
Trong đại sảnh Cốc gia, mọi người tụ lại với nhau.
- Ta không thể chờ thêm nữa, ta nhất định phải đi tìm Tiếu về!
Băng Nhược Thủy lộ ra ngữ khí không kiên nhẫn lớn tiếng nói, khuôn mặt nàng trở nên vô cùng đạm mạc.
Thời gian nàng và Lăng Tiếu gặp nhau cũng không dài lắm, hiện giờ lại tách
ra, nàng rất lo lắng Lăng Tiếu bị những người Dược Môn kia hãm hại.