Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1032: Tiếng Trống 2




Theo từng đợt thanh âm trống đồng đánh vang lên, thần sắc của Văn Hoảng càng tái nhợt, trên trán đã toát ra một mảnh mồ hôi nồng đậm.
- Gõ trống cũng lao lực như vậy sao?
Lăng Tiếu không hiểu mà nghĩ.
- Cổ linh đi ra cho ta!
Văn Hoảng rống lớn một tiếng, song thủ vừa lộn đem trống đồng ném nhẹ lên, song chưởng đồng thời dừng ở trên trống đồng.
Thùng thùng!
Hưu!
Theo hắn đem linh lực cuối cùng quán chú ở trên trống đồng, một đạo quang mang từ trong trống đồng vọt lên.
Quang mang thần kỳ dần dần hội tụ thành một cỗ hư ảnh tráng hán cầm cổ ( cái trống ) hung thần ác sát!
Thân hình của tráng hán này cao lớn hung mãnh giống như viễn cổ cự nhân, cự cổ kia lại càng to như một ngọn núi nhỏ làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.
- Đây... Đây là cái gì?
Lăng Tiếu sững sờ nhìn cự nhân tráng hán kia lẩm bẩm nói.
- Cổ linh giết hắn cho ta!
Văn Hoảng giống như thoát hư chỉ vào Lăng Tiếu phát ra thanh âm khó khăn.
Cự đại tráng hán kia giống như nhận được chỉ thị, trong tay nắm lên cán trống, cự cổ hướng ngực của mình gõ xuống.
Đông!
Tiếng chấn động cường đại giống như là kinh lôi trên đất bằng, lại như cửu tiêu rung chuyển vang lên.
Phốc!
Lăng Tiếu chỉ cảm thấy thể nội giống như bị oanh kích mãnh liệt, lục phủ ngũ tạng trong nháy mắt bạo liệt ra, cả người giống như là đạn pháp xa xa ném bay ra ngoài, một ngụm nghịch huyết trong nháy mắt phun ra ngoài.
Đúng lúc này, hư ảnh cự đại tráng hán cùng cự cổ kia dần dần biến mất ở giữa không trung.
Văn Hoảng khó khăn đem trống đồng của mình thu vào, vội vàng nuốt mấy viên đan dược hồi khí.
- Ha ha, rốt cuộc đã chết rồi, quả nhiên không hổ là thánh vật của giáo ta, thật cường hãn a!
Bạch Môn Sinh đắc ý nói.
- Chớ lại đắc ý, nhanh... Nhanh đi thu Đế đan, nếu không đợi những oan hồn kia lần nữa tụ tập tới đây, chúng ta nhất định phải chết!
Văn Hoảng liếc qua Bạch Môn Sinh một cái kêu lên.
Bạch Môn Sinh đột nhiên phục hồi lại tinh thần, vội vàng bay đến trong vết rách khổng lồ kia thu Đế đan.
Văn Hoảng lại là nhìn thoáng qua Lăng Tiếu không có chút phản ứng nào ở nơi xa, rất là yên lòng nhắm mắt lại chữa thương.
Bởi vì hắn tin chắc, bằng vào thánh vật này của Lam Dương giáo bọn hắn, Lăng Tiếu hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhớ ngày đó là hắn bằng vào trống đồng này đem một gã trung cấp Thiên Tôn đánh chết, bởi vậy có thể thấy được uy lực của trống đồng này có bao nhiêu đáng sợ.
Bạch Môn Sinh nhanh chóng đem tất cả Đế đan đều thu vào mới hài lòng trở lại bên người Văn Hoảng.
Hắn nhìn Văn Hoảng đang chữa thương, cũng không có quấy rầy, chính mình cũng phục dụng hai khỏa hồi khí đan dược yên lặng ngồi uống.
Ở chỗ hung hiểm này nhất định phải thời khắc giữ vững trạng thái tốt nhất mới có thể nhiều thêm một phần bảo đảm.
Sau nửa canh giờ, Bạch Môn Sinh đứng lên hướng Lăng Tiếu đi tới.
- Tiểu tử này chiến lực đáng sợ như vậy, nghĩ đến sẽ có không ít thứ tốt đi, cái này lại tiện nghi cho ta.
Bạch Môn Dinh cảm thấy Lăng Tiếu hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, cho nên đã đánh chủ ý vào không gian giới của Lăng Tiếu.
Đang ở thời điểm hắn mới vừa đến gần Lăng Tiếu, lại phát hiện quanh người Lăng Tiếu mơ hồ hiện lên kim quang, hắn nheo mắt lại, vội vàng muốn kinh hô lên nhắc nhở sư huynh hắn Lăng Tiếu cũng không có chết, đồng thời đại đao linh khí đã ở trong tay.
Nhưng mà khi hắn mở to miệng, thanh âm chưa kịp phát ra, mắt hổ của Lăng Tiếu cũng mở ra tới, một trận tinh thần phù văn hướng thức hải của Bạch Môn Sinh oanh tới.
Thức hải của Bạch Môn Sinh căn bản không có chút phòng bị nào, huống chi tinh thần lực của hắn so với tinh thần lực của Lăng Tiếu quả thực kém xa, tinh thần phù văn kia mang theo phương thức sắp xếp huyền ảo đem thức hải của Bạch Môn Sinh sinh sôi chiếm cứ lấy, mà tinh thần lực của Bạch Môn Sinh cũng trực tiếp bị phù văn kia lau đi rồi.
Nhìn Bạch Môn Sinh đang thừ người, Lăng Tiếu nằm ở dưới loạn thạch hiện lên phải tia tiếu dung đắc ý.
- Đi giết sư huynh của ngươi cho ta!
Lăng Tiếu dùng ý niệm hạ lệnh đối với Bạch Môn Sinh.
Bạch Môn Sinh thần sắc dại ra, sau khi hắn nhận được ý niệm của Lăng Tiếu truyền đạt, lập tức đờ đẫn hồi đáp "Vâng!", trong giọng nói không có nửa phần tình cảm.
Bạch Môn Sinh cầm đại đao trong tay vung lên công kích thuộc tính cường đại hướng Văn Hoảng đang chữa thương chém tới.
Kình phong lãnh liệt đột nhiên đánh tới, kinh động đến Văn Hoảng đang ở trong hồi khí.
- Sư đệ ngươi muốn làm gì?
Văn Hoảng đứng lên vội vàng lui lại phía sau kêu to.
Bạch Môn Sinh đã bị Lăng Tiếu khống chế, ý niệm trong đầu hắn vẻn vẹn chỉ có một, chính là giết chết người ở trước mắt này.
Bạch Môn Sinh vừa mới bắt đầu liền vận dụng toàn lực, năm đạo phân thân thuật hiện ra, mấy cái Bạch Môn Sinh bất đồng hướng Văn Hoảng oanh tới.
- Sư đệ, chẳng lẽ ngươi muốn nuốt Đế đan một mình?
Văn Hoảng một bên vừa lui, một bên vội vàng kêu to nói.
Nhưng mà Bạch Môn Sinh liền như sát nhân cuồng mất đi lý trí, chiêu thức cường đại từng chiêu đoạt mệnh hướng Văn Hoảng oanh tới.
Văn Hoảng cắn răng nói:
- Ngươi cái hảo tiểu tử này, ta sớm biết ngươi dã tâm không nhỏ, thậm chí ngay cả sư huynh cũng không buông tha, vậy ngươi liền đi chết đi!
Văn Hoảng trong lúc nhất thời không có phân biệt được dị thường của Bạch Môn Sinh, chỉ nghĩ là Bạch Môn Sinh muốn mưu sát hắn độc chiếm Đế đan, hắn chỉ có thể phản kích rồi!
Văn Hoảng mặc dù tiêu hao quá độ, nhưng mà đã sớm phục dụng đan dược khôi phục, thực lực của hắn đã khôi phục được bảy thành, lại có Cực Quang Điêu ở một bên hỗ trợ, cho nên hắn cũng không sợ Bạch Môn Sinh.
Hai sư huynh đệ ở bên kia đánh đến bất diệc nhạc hồ, từng đợt thuộc tính cường đại va chạm phát ra từng đạo thanh âm trầm muộn.
Mà ở một chỗ trong loạn thạch ở không xa bọn hắn, Lăng Tiếu đang toàn lực chữa trị tạng phủ bị bạo liệt, một tầng kim sắc quang tráo bao trùm lấy người hắn, bốn phía quang tráo như có từng con tiểu long đang không ngừng di chuyển, nhìn đến cực kỳ linh động thần kỳ.
- Mẹ kiếp, trống đồng mới vừa rồi rốt cuộc là vật gì mà uy lực cư nhiên đáng sợ như thế, thiếu chút nữa muốn mạng nhỏ của bản thiếu gia rồi!
Lăng Tiếu nhắm mắt lại cực nhanh khôi phục thân thể cơ năng, trong đầu lại nghĩ tới trống đồng mới vừa rồi.
Hiện tại thương thế của Lăng Tiếu có thể nói là ác liệt giống như ban đầu rơi xuống Thâm uyên ở trong Hoang Tùng sơn mạch, kinh mạch, huyết quản, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cơ hồ hủy đến rối tinh rồi mù.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.