Thần Hoàng

Chương 459: Tố Thể ra tay (2)




- Kim Thiền Thoát Xác Thuật?

Chân mày lá liễu nhảy lên, biết được Linh Liệt chân nhân âm mình thì Thủy Lăng Ba lập tức giận dữ, sát cơ trong mắt hiện ra.

Mà khi nhìn lên trên thì cuộc chiến đã sinh ra đại biến, chém vỡ linh thuẫn bát giai màu đồng kia, Tông Thủ không chút dừng lại một kiếm chém ra.

Kiếm quang màu tím đem toàn bộ linh năng kim hệ chung quanh tụ dẫn thành một đầu Bạch Long, bỗng dưng chém ngang!

Cửu Cửu Long Ảnh Chi Bạch Kim!

Sắc mặt Long Nhược lúc này trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Cơ hồ vô ý thức đùng Đoạn Nhận Kiếm trong tay ngăn cản. Trong tay áo đồng thời bay ra hơn mười miếng linh châu bay nhanh về phía Tông Thủ.

Rồi sau đó trong hư không lại ‘ khanh ’ một tiếng nổ mạnh. Đoạn Nhận Kiếm chịu tải bị Lôi Dực Kiếm trực tiếp đánh nát bấy!

Kiếm quang xoắn một phát hóa thành bóng kiếm đem mười hai miếng linh châu đánh bay.

Kiếm thế không dứt, gần như mạnh mẽ đâm tới đem Hàn Nghịch Thủy thi triển mấy linh pháp trảm phá toàn bộ, vẫn như cũ chém tới.

Kiếm chém xuống huyết nhục bay tứ tung, chém đứt hai chân của Long Nhược và chém tan chúng đi.

Trong sát na này có một âm thanh trầm trọng vang lên.

- Tông thành chủ, kính xin hạ thủ lưu tình! Cho Lăng Vân Tông ta một mặt...

Cơ hồ là khi âm thanh vang lên thì tiếng gió cũng hiện ra.

Gương mặt Tông Thủ không thay đổi, nhìn cũng lười nhìn. Lạnh lùng nhìn chăm chú và Long Nhược, đối mặt với ánh mắt gần như tuyệt vọng của đối thủ.

Ngươi đã muốn giết ta thì ta sẽ trảm ngươi trước.

Đàm Thu hắn xử sự cũng chỉ đơn giản như vậy.

Lại một kiếm đâm ra, hàn khí bốn phía, phạm vi trăm dặm có sương mù bay ra. Một kiếm này là Hàn Ly Long kiếm!

Hàn Nghịch Thủy cắn răng ném ra hai bóng người màu bạc, lại mới hóa thành hai mươi trượng thì các đốt ngón tay và đấu gối đã bị băng đông cứng lại.

Thời điểm hành động thì âm thanh răng rắc vang lên, tốc độ chậm chạp hơn mười lần.

Sắc mặt Long Nhược cũng xanh lét, đem hết toàn lực ngăn cản. Mười hai khỏa linh châu lại oanh kích tới, trong tay áo xuất hiện vô số linh phù bay ra.

Kiếm thế của Tông Thủ trong giây lát điểm nhẹ một cái, liền đem mười hai khỏa linh châu đánh bay ra ngoài. Rồi sau đó một đạo bóng kiếm băng liệt đem mấy chục miếng linh phù kéo ra ngoài. Trực tiếp xuyên thấu qua thân hình của Long Nhược!

Hàn lực mênh mông cuồn cuộn trong nhyas mắt này đem thân thể Long Nhược triệt để đông lại. Rồi sau đó ‘ oanh ’ một tiếng nổ vang, bóng người hóa thành vô số mảnh băng, lập tức nát bấy thành vô số băng vụn.

Lúc này khí tức nguy hiểm cường hoành hiện ra sau lưng, cuối cùng cũng tới rồi. Trong miệng Tông Thủ ‘ hừ ’ một tiếng, chỉ có thể buông tha thần hồn Long Nhược lại, bất đắc dĩ thu kiếm.

Tử Kiếm trong tay lập tức xoay tròn một vòng, đem những linh phù trong phạm vi mười trượng chưa nổ toàn bộ dẫn đến sau lưng. Rồi sau đó kiếm thế mãnh liệt chém ngang một cái.

Một kiếm lóng lánh vô ảnh vô hình, đây là Huyền Âm Long kiếm!

Vốn những linh phù này toàn bộ nổ tung, cả phạm vi ngàn trượng sẽ xuất hiện chấn động, vô số cương kình khuếch tán!

Huyền Âm kiếm của Tông Thủ càng ở trong đó, đảo khách thành chủ chém ngang về đạo khí tức kia.

Rồi sau đó lại là ‘ oanh ’ một tiếng trầm đục, trong miệng Tông Thủ phun ra một ngụm máu tươi. Thân ảnh của hắn đứng không vững vàng, trực tiếp bay ra hơn trăm trượng.

Một thân chân khí gần như bị đánh tan toàn bộ. Khí mạch xông qua mọi nơi, hắc ám hoa quỳnh chi lực vừa vặn nhạt nhòa. Linh năng bên ngoài thể nội cuồn cuộn cũng không tiếp tục quán chú vào cơ thể.

Ánh mắt Tông Thủ lạnh như băng nhìn qua bên kia, đợi đến khi cương phong tiêu tán thì cũng chỉ thấy một bóng người đang cầm lấy linh khí hình lệnh bài đứng ở đối diện, cũng ở chỗ thân thể tan vỡ của Long Nhược.

Thần hồn hơi lộ ra, chẳng những đã hình thành tứ chi, ngũ quan trên mặt cũng lờ mờ có thể thấy được. Ánh mắt âm lãnh nhìn qua Tông Thủ.

Mà cùng lúc âm thanh của Long Ảnh lão nhân cũng vang lên.

- Sách! Lão nhân này không đơn giản, sắp Chân Hình rồi. Nhưng mà Tố Thể Cảnh đỉnh phong, cường giả bát giai lại ra tay với hậu bối, thật sự là không biết xấu hổ! Yên tâm không có việc gì, Thương Sinh Đạo có người ở đây, đầu nghiệt long kia cũng sắp trở về, nếu không phải hắn hủy cấm chế linh trận của ta thì hôm nay làm gì phiền toái như vậy?

Tông Thủ im lặng, mặc kệ lải nhải. Hắn lặng lẽ tra xét thân thể của mình, phát giác trong người có điểm nhỏ màu vàng bất tri bất giác đã dung hợp bảy thành rồi.

Lực lượng thể chất không tăng mạnh bao nhiêu. Tối đa so sánh với hắn trước kia thì tăng lên gấp đôi. Tiềm năng của hắn được kích phát nhiều hơn.

Tông Thủ lập tức buông lỏng một hơi, hắn sợ nhất là Long Ảnh lão nhân không quan tâm, liều mạng cường hóa thân hình tránh tai họa lớn.

Giống như giờ phút này không còn gì tốt hơn, so với biện pháp phong ấn lôi loan tinh hoa còn cao minh hơn nhiều.

Còn trong cơ thể vốn có chín bóng dáng, lúc này lại biến hóa thành mười tám. Phân biệt lưu động trong song mạch của hắn.

Lộ ra hình dáng long ảnh, cân nhắc tình huống thân thể của hắn đặc thù và hắn tạm thời tăng lên cũng không biết rốt cuộc là vật gì.

Tâm thần của hắn khẽ động, Long Ảnh đã biết được tâm tư trong lòng của hắn, cả giận nói: 

- Hư không tưởng nổi! Sư tôn của ngươi vốn là Võ Thánh, thủ đoạn há có thể tu vi của ngươi chưa tới thất giai có thể hiểu rõ ràng được? Sư tôn tích lũy kiến thức vạn năm thì ngươi há có thể so sánh được? Nếu dung hợp đơn giản như vậy thì không xuất ra bao nhiêu tâm lực cũng chụp chết ba thằng ranh con kia rồi?

Tông Thủ làm gì nghe thấy chứ, toàn lực trấn áp khí mạch hỗn loạn trong người. Bộ phận tâm thần cũng chú ý tới lão nhân kia.

Vừa rồi chỉ sử dụng Huyền Âm Long kiếm, cũng không phải toàn bộ là võ công, cánh tay trái của người này xuất hiện vết kiếm thật sâu. Đến lúc này còn chưa khép lại.

Lão nhân kia hung hăng nhìn thẳng qua thần hồn của Long Nhược, ánh mắt của hắn càng băng hàn nhìn qua Tông Thủ bên này.

Trong con ngươi sát cơ lập loè, dường như đang nổi giận cực điểm. Nhưng mà mấy hô hấp sau lại cố kỵ Long Ảnh nên dần dần thu liễm lại.

- Bản nhân Linh Liệt!

Thần sắc nhàn nhạt mở miệng, sau đó Linh Liệt chân nhân này dường như chất vấn: 

- Không biết điện hạ vì sao lại hạ độc thủ với sư điệt của ta? Hẳn là không đặt Lăng Vân Tông chúng ta vào trong mắt?

Tông Thủ cơ hồ muốn cười mỉa mai, hắn cố gắng đè ý niệm này xuống, tức giận cơ hồ muốn phá ngực mà ra. Cưỡng ép áp chế và lạnh lùng trả lời: 

- Kẻ giết người thì phải có giác ngộ bị người giết! Hắn các ngươi cho rằng đệ tử Lăng Vân Tông động thủ giết người thì không cho phép Tông Thủ ta giết hắn? Không biết đây là đạo lý gì?

Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện cảm giác nhớ lại. Nhớ rõ thời điểm kiếp trước cũng là như thế, cũng vì vậy mà kết thù oán với Lăng Vân Tông, trong trò chơi Thần Hoàng dây dưa không rõ gần sáu mươi năm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.