Thần Hoàng

Chương 455: Kiếm ý đỉnh phong (1)




Trong một sát na này, khí lực Tông Thủ bị hao tổn lập tức được bổ sung, luân mạch có chút sung mãn, một số huyết mạch yếu ớt còn ẩn hiện vết rách.

- Hả? Công pháp này của ngươi có thể hút nguyên lực, pháp môn này tại thái cổ ta tựa hồ là đã từng thấy qua Tên gọi Thôn Thiên Nguyên Hóa Kinh, kỳ quái! Thuật này không phải đã biến mất tại Trầm Luân Vân Hải rồi sao?

Long Ảnh có chút ngạc nhiên rồi lặng im lần nữa, trái tim Tông Thủ kịch liệt nhảy lên, bất quá tiếp theo trong nháy mắt, dư quang trong khóe mắt hắn nhìn thấy một đoàn hỏa quang từ bên cạnh trùng kích đến. Sau hỏa diễm, Tông Thủ nhận ra là Lật Nguyên Đan!

Ánh mắt Tông Thủ phát lạnh không chút nghĩ ngợi chém ra một kiếm.

- Tôm tép nhãi nhép cũng dám làm càn.

Chỉ chưởng Huyền Nguyệt Mộc Hoàng Quyết đã tới, Huyền Âm Long kiếm mang theo bóng kiếm màu tím lóe lên cường hành xé tan vân hỏa che trời tới đầu của Lật Nguyên Đan.

Lật Nguyên Đan quá sợ hãi, hắn nhanh chóng lùi lại, vô cùng hiểm yếu bị kiếm ảnh âm hàn sượt qua bên người.

Mà lúc này thanh âm của Long Nhược cũng vang lên lần nữa:

- Địa Luân mạch Huyền Võ tông sư! Tông Thủ ngươi đã đột phá Thiên Nhân chướng trong người?

- Địa Luân tông sư! Tông Thủ ngươi đã đột phá bình chướng thiên nhân nhân chướng?

Thời điểm âm thanh này vang lên thì Hàn Nghịch Thủy cùng Lật Nguyên Đan để cả kinh rung sợ trong lòng. Mà lúc này Nghiêm Phi Bạch cùng Ca Hàm Vận hai người đanbg vất vả dùng cương khí ngăn cản đá rơi lại cười đắng chát.

Vô cùng ngoài ý muốn a, giờ phút này Tông Thủ biểu hiện thực lực mạnh hơn trước gấp mười lần!

Cửu Cửu Long Ảnh Kiếm Thuật lại là tinh tuyệt.

Vị sư thúc này của bọn họ biết đã quá muộn. Ca Hàm Vận tiến lên trước một bước đang tính nói chuyện nhưng bị Nghiêm Phi Bạch giữ lại.

Lúc này kiếm trong tay đã rơi xuống, từ trên cao cắm xuống đất. Cơ hồ tụ tập khí lực toàn thân Long Nhược và mũi nhọn lóe lên

Hàn Nghịch Thủy cũng liên tục triển khai pháp quyết, hai hồn thú hình hổ thất giai bỗng nhiên cùng xông thẳng về phía trước. Vài đạo phù chú đánh vào hư không hình thành một bóng người cao mười trượng, một quyền mạnh mẽ đánh xuống! Sức lực chừng ba ngàn cân tương đương với thất giai Võ sư.

Tông Thủ hừ lạnh một tiếng, bưới chân hơi nhướng lên. Rồi sau đó kiếm trong tay lóe hào quang và đánh ra ngoài.

Hào quang màu tím mông lung đem âất cả sương mù tán đi tụ tập trở lại. Khiến cho phạm vi mấy trăm trượng bị sương mù màu tím bao phủ.

Một kiếm này là Kinh Vân Thần Diệt Kiếm!

Thời điểm bóng kiếm đâm tới thì bầu trời đã đầy mây mù, rồi sau đó là liên tiếp ‘ đinh! Đinh! Đinh! ’ vang lên.

Kiếm của Tông Thủ cũng không tiếp xúc với Long Nhược mà là đụng vào sương mù kia, không ngừng va chạm, kiếm thế hơi dừng lại. Thân ảnh của hắn lóe lên như huyễn ảnh, đến trước hai đầu hồn thú và mạnh mẽ chém xuống! Một đầu hồn thú bị chém nát.

Kiếm quang lại mang đi tất cả, thân ảnh như thoi đưa trực tiếp đi tới bụng dưới của bóng người, trăm ngàn bóng kiếm như bão tố đánh ra, đem thân ảnh đó cắt nát bấy.

Cùng lúc này bóng kiếm của Long Nhược cũng đã tới sau lưng nên không thể nào tránh được!

Tông Thủ cũng không hề sợ hãi, mạnh mẽ chém tới tru sát đầu hắc giao, thân thể tích súc nguyên lực to lớn, trong nháy mắt này triệt để bộc phát ra ra ngoài và quán chú vào thân kiếm.

- Băng Ly Long Kiếm, trảm!

Lúc bóng kiếm lóe lên thì băng hoa sáng lên, bỗng nhiên đem non nửa nơi này đông lại. Trên thân kiếm kia cũng trong nháy mắt này ngưng kết một tầng băng lạnh.

Lúc âm thanh ‘ khanh ’ vang lên một tiếng thì Lôi Dực Kiếm và kiếm quang giao kích với nhau. Tất cả băng sương toàn bộ tứ tung.

Sức lực lớn đánh tới càng làm cho động chấn động mạnh mẽ, đều nhao nhao vỡ ra một vết sâu trăm trượng như mạng nhện, tràn ngập ra bốn phía.

Thân ảnh Tông Thủ lúc này nhanh chóng lui ra sau hai mươi trượng. Mặc dù Long Ảnh lão nhân cũng không cách nào áp chế được khí kình thế này, cho nên đáy lòng chấn động và ho khan, đau đớn tê tâm liệt phế.

Đầu hồn thú thất giai vừa rồ cũng đã đánh tới, muốn cắn một cái.

Tông Thủ lúc này không có nhìn qua, dư thế Băng Ly Long Kiếm không có tiêu tán nên tiện tay vung lên, đem đầu hồn thú này đông cứng vào nham động. Sau đó ầm một tiếng và vỡ vụn. Lại cố vô số tinh nguyên màu tím hội tụ vào Lôi Dực Kiếm.

Hắn bên này cơ hồ ho ra máu lần nữa, Long Nhược càng không dễ chịu, kiếm quang tán loạn bay ngược ra sau trăm trượng mới dừng lại.

Lúc này sương mù cũng không ngừng va chạm. Đều khiến cho linh hồn của hắn chấn động. Mà một kiếm cuối cùng cơ hồ làm thần hồn của hắn như đông lại!

Ngay cả ý thức tư tưởng cũng bị đông cứng triệt để, thiếu chút nữa không cách nào tiên hành suy nghĩ.

Chuôi kiếm trong thần hồn bỗng nhiên quay cuồn mạnh mẽ, ẩn ẩn hiện ra một bóng người mơ hồ, âm thanh của Long Nhược cũng vang lên.

- Ngươi vừa rồi làm thế nào, đây chính là Kinh Vân Thần Diệt Kiếm của tông ta?

Tông Thủ cười cười, Kinh Vân Thần Diệt Kiếm hao tổn tinh thần lực nhiều nhất. Tuy chỉ là kiếm quyết thất đẳng cấp truyền thuyết, dùng để ứng phó Long Nhược này so với Cửu Cửu Long ảnh kiếm còn tốt hơn một ít.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn quét qua hồn ảnh của Long Nhược, Tông Thủ không quan tâm mà xông về phía trước.

Người này nói chuyện với hắn chính là vì muốn kéo dài thời gian trị liệu thương thế mà thôi, bản thân mình làm sao cho hắn được như nguyện?

Thời điểm vận chuyển tâm quyết Kinh Vân Thần Diệt Kiếm thì thân ảnh của hắn như ảo mà không ảo xông về phía trước. Mà giờ khắc này hắn cách thân thể Long Nhược và Hàn Nghịch Thủy Lật Nguyên Đan hai người chỉ bốn mươi trượng.

Đồng tử của Hàn Nghịch Thủy hơi co lại, chân ngôn trong miệng không có dừng lại, lúc này cảm nhận được vài chục đạo lôi đình bỗng nhiên đánh tới. Lật Nguyên Đan bàn tay có hỏa diễm đầy trời bao phủ lại.

Con mắt Tông Thủ không nháy cái nào, hắn chỉ dùng băng sa ngăn cản. Thân ảnh biên hóa thành mười và khó phân biệt được thật giả.

Thẳng đến khi cách nhau hai mươi trượng thì lôi đình cùng hỏa viêm quay chung quanh thân thể, có tránh cũng không thể tránh. Bóng kiếm màu tím mới từ trong mây mù bắn ra ngoài.

Cửu Cửu Long Ảnh Chi Huyền Âm!

Chín đầu long ảnh sau lưng vào lúc này xông ra không phát ra tiếng động nào cả, vẫn duy trì im lặng và không gào thét.

Cơ hồ không nhìn thấy kiếm quang, cũng vô thanh vô tức lọt vào trong hỏa diễm.

Thời điểm tới trước người của Lật Nguyên Đan thì hắn mới phát hiện. Hắn chấn kinh, thời điểm phát giác thì không cách nào né tránh được cả. Thân ảnh điên cuồng lui về sau và ánh đao áp súc trước người ngăn cản.

Lúc nhìn thấy bóng kiếm biến ảo thì ‘ xùy ’ một tiếng cánh tay trái bị chém đứt.

Trong chốc lát này Lật Nguyên Đan cảm thấy thân thể của mình nhanh chóng suy yếu. Tinh khí nguyên lực trong cơ thể đều ngăn không được và máu tươi bắn ra ngoài.

Rồi sau đó Huyền Âm Long Kiếm lại lóe lên, giông như thái rau chém tan toàn bộ lôi quang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.