Thần Điển

Chương 539: Biến hóa mới




Thời điểm Địch Áo và Lao Lạp đánh chết hai gã Võ Tôn, sợ rằng không thể nào nghĩ tới sự tình lại diễn biến đến tình cảnh như bây giờ. Cũng may rất đúng dịp chính là bởi vì nhóm Địch Áo tồn tại làm cho thực lực Liệt Diễm quân đoàn của Thi Lạc Tư tăng lên rất nhiều, đây là chuyện mà tất cả mọi người không thể nào ngờ được.

Bất kể nói thế nào, Địch Áo cũng có tác dụng dẫn dắt làm cho tình huống bất ngờ liên tục phát sinh. Mặc dù Thi Lạc Tư vẫn chưa biết thân phận Địch Áo là hậu duệ Bất Hủ truyền thừa, nhưng chỉ cần nhìn trình độ khẩn trương của Á Nhĩ Duy Tư và Cổ Lạp Gia Tư là có thể đoán ra thân phận Địch Áo tuyệt đối không đơn giản. Thi Lạc Tư hưng phấn xoa xoa hai bàn tay, phân phó gã võ sĩ đứng bên cạnh: "Chiếu cố hai tiểu tử kia cho tốt, mặt khác tìm giúp ta một bộ y phục."

Võ sĩ làm ra vẻ nghi ngờ hỏi lại: "Đại nhân, ngài cần y phục hình thức nào?"

Thi Lạc Tư trừng mắt quát lớn: "Ngu quá, đương nhiên là quần áo chiến sĩ bình thường, đục nước béo cò đó, có hiểu hay không? Ta mà để nguyên thế này đi ra ngoài, người mù cũng có thể nhận ra ta là ai."

Võ sĩ không nhịn được âm thầm nguyền rủa trong lòng, nói đùa gì vậy, cho dù ngài thay một bộ da thú sợ rằng cũng sẽ bị người ta nhận ra trước tiên. Trên toàn bộ chiến trường có mấy người cao to vạm vỡ như ngài đây? Lại còn bộ da đen thui thủi kia nữa.

Dĩ nhiên những lời như thế gã võ sĩ tuyệt đối không dám nói ra khỏi miệng, đành phải im lặng lui xuống đi chuẩn bị công tác.

Thánh giả hai bên ở phía xa xa đã bắt đầu hỗn chiến, trước khi chiến đấu chưa có bộc phát. Bên phía Nguyệt Ảnh đế quốc đã tổn thất một gã Phong hệ Thánh giả, chỗ xấu lập tức thể hiện ra ngoài. Bên phía Liệt Diễm quân đoàn tính cả Á Nhĩ Duy Tư và Cổ Lạp Gia Tư, tổng cộng có tới bốn vị Phong hệ Thánh giả, còn đối phương chỉ có hai người, căn bản không có cách nào kiềm chế mấy người Á Nhĩ Duy Tư xâm nhập và quấy rầy. Bọn họ ngược lại tùy thời đều phải đề phòng bị đối phương tập trung hỏa lực vây giết, trong lúc vô tình làm cho sức chiến đấu của bọn họ bị hạ thấp trên diện rộng.

Hỏa diễm nóng bỏng kèm theo khí lãng ngập trời che phủ nửa chiến trường, thỉnh thoảng còn có tiếng nổ "đùng đùng" truyền ra. Cho dù thân ở ngoài vài trăm thước vẫn có thể cảm nhận rõ ràng đại địa rung động từng đợt, nguyên lực dao động cuồng mãnh lui tới phảng phất như ác ma thời thượng cổ làm cho lòng người sợ hãi không dứt.

Á Nhĩ Duy Tư nhắm mục tiêu rất rõ ràng, đó là thủ lĩnh của đối phương, cái tên từng cười điên cuồng ra tay đánh nát Bất Hủ Chi Môn. So sánh với Quân Đồ Minh mang đi toàn bộ đài tế Thần Vực được xây dựng từ vô số tinh thần kết tinh, ở trong mắt những người Á Nhĩ Duy Tư cái tên này còn đáng hận hơn nhiều.

Chỉ cần bắt được một khe hở, Á Nhĩ Duy Tư sẽ phát động công kích người nọ không chút do dự, trên thực tế một vị Phong hệ Thánh giả công kích Địa hệ Thánh giả không hề đáng sợ. Nhưng cộng thêm công hiệu của Thánh khí thì uy lực khác hẳn hoàn toàn, người nọ phải phân ra một phần lực chú ý để ứng phó Á Nhĩ Duy Tư tùy thời đánh lén.

Trận chiến này đánh cho thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang, ở bên trong phạm vi chiến đấu liên lụy hiện ra hàng loạt hố to sâu mười mấy thước, khe nứt thô to lan tràn ra bốn phương tám hướng. Trận chiến kéo dài đến tận đêm khuya, gã đầu lĩnh Nguyệt Ảnh đế quốc cuối cùng vẫn không thể chạy thoát khỏi Xà Thương của Á Nhĩ Duy Tư, trên phương diện nhân số bọn họ đã bị vây ở hoàn cảnh xấu. Người nọ lại là đối tượng ưu tiên công kích của các cường giả Sư Tâm đế quốc, rốt cuộc không trụ nổi nữa, lĩnh vực từ từ yếu bớt đi rồi bị Á Nhĩ Duy Tư đâm một thương xuyên thủng lồng ngực.

Á Nhĩ Duy Tư vì thế bỏ ra cái giá rất lớn, người nọ sắp chết phản kích cứng rắn đánh nát cánh tay trái của Á Nhĩ Duy Tư. Nhưng thương thế trình độ này hiển nhiên không làm cho Á Nhĩ Duy Tư đau buồn nhiều lắm, bởi vì vụ mua bán này hắn lãi to rồi.

Chiến dịch lần này Sư Tâm đế quốc thu hoạch toàn thắng, Nguyệt Ảnh đế quốc vẫn lạc năm vị cường giả, những người khác cơ hồ đều mang thương tích liều mạng đột phá vòng vây chạy trốn.

Vào lúc này Địch Áo và Lao Lạp đã chìm vào mộng đẹp nơi hậu phương, thật ra cho dù không có Thi Lạc Tư dặn dò, Địch Áo và Lao Lạp cũng nhận được đãi ngộ quy cách cao nhất. Các chiến sĩ từ trước đến giờ kính nể luôn luôn tôn kính dũng sĩ. Kể từ khi Địch Áo và Lao Lạp gia nhập tiểu đội 16, không tính ngày hôm nay cũng đã giết chết bảy cường giả Võ Tôn, nếu không lần này đối phương làm sao phái ra đội hình kinh khủng cố ý đối phó bọn họ.

May mà thương thế hai người không tính là nghiêm trọng, Lao Lạp chỉ bị thoát lực, còn thương thế nghiêm trọng nhất của Địch Áo chính là phía sau lưng. Ban đầu vì muốn đẩy nhanh tốc độ, Địch Áo cơ hồ nổ tung phần lưng của mình thành một mảnh máu thịt nhầy nhụa, nhưng đối với kết quả như bây giờ xem ra hết thảy đều là đáng giá.

Tư thế Địch Áo ngủ không có chút thoải mái, cả khuôn mặt phải úp xuống gối, khó tránh khỏi cảm giác ngộp thở buồn bực. Nhưng Địch Áo thật sự là quá mỏi mệt, không chỉ là thân thể, mà trọng yếu hơn là vấn đề tinh thần. Trong người mệt nhọc quá độ hiến cho cả người đau nhức, đầu óc choáng váng xoay vòng vòng mãi không dứt, dưới tình huống như vậy nếu còn muốn kiên trì hơn nữa thì cơn đau sẽ lập tức lan ra khắp toàn thân. Hậu quả sử dụng nguyên lực quá độ chính là như thế, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém, cho nên không khó tưởng tượng ra lúc ấy Địch Áo đã phải cố gắn đè nén thống khổ to lớn đến mức nào.

Võ sĩ bình thường sẽ cố gắng tránh khỏi tình huống như thế phát sinh, bất luận là thứ gì một khi tiêu hao quá độ đều không phải là chuyện tốt. Bởi vì như vậy rất dễ diễn biến thành hậu quả không có cách nào vãn hồi.

Nếu có con đường lựa chọn nào khác, Địch Áo dĩ nhiên không phải làm như vậy, nhưng trên thế giới này có rất nhiều việc nằm ngoài ý muốn, mặc kệ tốt xấu ra sao, cần làm thì cứ phải làm. Huống chi Địch Áo cũng không hối hận, bởi vì hắn đã bảo vệ được người mình yêu quý. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Địch Áo rốt cuộc tỉnh dậy, đập vào mắt hắn là mấy khuôn mặt quen thuộc. Tác Phỉ Á, Y Toa Bối Nhĩ, Tuyết Ny, còn có Ca Đốn và Lôi Mông cũng đang ngồi ở một bên, Lao Lạp dĩ nhiên ở kế bên. Địch Áo không nhìn thấy là vì giờ phút này Lao Lạp đang gục ở bên giường Địch Áo ngủ gà ngủ gật.

"Chàng đã tỉnh?" Ánh mắt Tác Phỉ Á thủy chung chưa từng rời khỏi Địch Áo lần nào, trước tiên phát hiện Địch Áo vừa tỉnh lại nhất thời lộ ra thần sắc mừng rỡ.

Địch Áo tung mền ngồi dậy, nhìn mấy người bọn họ kỳ quái hỏi: "Các ngươi làm sao đều chạy đến nơi đây? Như vậy không tốt lắm đâu, dù sao nơi đây cũng là tiền tuyến, nếu Thi Lạc Tư quân đoàn trưởng truy cứu..."

Địch Áo còn chưa nói hết đã bị Lôi Mông cười cắt đứt: "Các ngươi nhìn đi, ta đã nói là hắn khẳng định không bị gì hết mà, thấy chưa? Tinh thần còn tốt chán."

"Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm." Y Toa Bối Nhĩ tức giận nói.

Lúc này Lao Lạp nhận thấy bên cạnh có động tĩnh, vừa mở mắt ra liền phát hiện Địch Áo đã tỉnh dậy. Nàng lập tức hoan hô một tiếng nhào tới, khuôn mặt mừng rỡ hân hoan không gì sánh nổi.

Địch Áo không tránh khỏi lúng túng, mặc dù động tác thân mật như vậy đối với hắn và Lao Lạp không có gì xa lạ. Nhưng vấn đề là Tác Phỉ Á đang ngồi ở một bên, Địch Áo đâu có dám thản nhiên tiếp nhận cái ôm này, vội vàng nhìn về phía Tác Phỉ Á dùng ánh mắt vô lực cầu cứu.

Cũng may Tác Phỉ Á không có tức giận, hoặc có thể nói là so sánh với sức khỏe Địch Áo mấy việc vặt này hoàn toàn không đáng kể. Thế nhưng nữ nhân chung quy vẫn rất hẹp hòi, tâm tình Tác Phỉ Á tốt hơn nữa cũng không thể nào nhìn thấy Lao Lạp nằm trong ngực Địch Áo mà thờ ơ được.

Tác Phỉ Á nhẹ nhàng kéo Lao Lạp từ trong ngực Địch Áo ra, ôn nhu nói: "Lao Lạp đã là đại cô nương rồi, sau này không được lộn xộn như vậy."

Lao Lạp chớp chớp cặp mắt to, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, hiển nhiên nàng không hiểu được "đại cô nương" và "lộn xộn" lại có tồn tại liên lạc như thế nào.

Thời gian chầm chậm trôi qua, khoảng chừng năm giây sau Tác Phỉ Á rốt cuộc bại trận trước ánh mắt vô cùng tinh khiết của Lao Lạp. Chẳng lẽ trực tiếp nói với Lao Lạp đây là hôn phu của ta, ngươi không được tùy ý ôm ấp, vuốt ve như thế?

Nhìn bộ dạng Tác Phỉ Á lâm trận lùi bước, Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny đồng thời che miệng cười cười, cuộc sống mấy tháng trong quân doanh giúp cho các nàng tăng thêm mấy phần thành thục và chững chạc. Nhưng nhìn cảnh tượng quen thuộc này làm cho các nàng nhớ lại cuộc sống trước kia, không phải nói cuộc sống bây giờ không tốt, mà là trong đầu mọi người đều có một vài kỷ niệm tốt đẹp khó quên.

Con người ta thông thường sau khi mất đi mới có thể hiểu được quý trọng, trước kia cả nhóm người ngày ngày ở chung một chỗ nên không cảm giác được gì, nhưng sau đó tách ra các nàng mới phát hiện những ngày vui vẻ kia hiếm có đến mức nào.

Ca Đốn và Lôi Mông không có đa sầu đa cảm như Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny. Ca Đốn cười nói với Địch Áo: "Ngươi còn không biết hả? Lần này ngươi triệt để nổi danh."

"Ta làm cái gì rồi?" Địch Áo kỳ quái hỏi, hắn nhớ rằng mình và Lao Lạp giải quyết hết hai tên cường giả Võ Tôn, nhưng đây cũng không trở thành lý do khoa trương như Ca Đốn nói mà?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.