Thần Điển

Chương 528: Đánh lén




Tất cả mọi người đồng thời cúi đầu, hận không tìm được một cái lổ để chui vào, mất mặt nhất không phải là Tạp Phổ Lạp bại dưới tay Lao Lạp, mà là vì Lao Lạp vẫn chưa dùng hết toàn lực. Có người không nhịn được bắt đầu âm thầm suy đoán, nếu như Lao Lạp dùng xuất toàn lực sẽ có hậu quả gì đây?

Mặc dù Lao Lạp nói mình không dùng được lực, nhưng Địch Áo vẫn hơi băn khoăn lo lắng, có trời mới biết nên dùng tiêu chuẩn gì để đánh giá sức mạnh của nha đầu này. Địch Áo đi tới bên cạnh Tạp Phổ Lạp, vừa định cúi xuống kiểm tra thì Tạp Phổ Lạp đang nằm trên mặt đất bỗng nhiên mở mắt, ngượng ngùng bò dậy

Nói thật ra Tạp Phổ Lạp đúng là xui xẻo, từ lúc Địch Áo để cho Lao Lạp thay thế mình tỷ thí, bất luận thắng thua thì Tạp Phổ Lạp sẽ có kết quả không tốt rồi, thắng sẽ bị những đồng bạn cười nhạo khi dễ nữ nhân, mà thua thì... Hắn đã không dám nghĩ tới hậu quả nữa, cười nhạo? Không, vậy thì quá đơn giản rồi, Tạp Phổ Lạp lo lắng mình sẽ bị nước miếng từ bốn phương tám hướng dìm ngập rồi từ từ chết đuối. Cho nên hắn mới giả bộ ngất đi, mắt không thấy tâm không phiền, không ngờ được Địch Áo lại đi tới xem xét thương thế của hắn. Bản thân Tạp Phổ Lạp không có bị thương dĩ nhiên rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác, vì thế hắn mới bất đắc dĩ "tỉnh lại".

Thật ra Tạp Phổ Lạp suy nghĩ quá nhiều, hai lần bị đụng bay ra ngoài, hắn chỉ biết tốc độ Lao Lạp rất nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng, nhưng cảm thụ không thể nào bằng những người đứng xem bên ngoài. Tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng, trong khoảnh khắc đó tốc độ Lao Lạp đã đạt đến trình độ khủng bố, vì thế Tạp Phổ Lạp bại bởi Lao Lạp không hề oan ức, đây là dưới tình huống Lao Lạp chưa có sử dụng bí kỹ, dĩ nhiên bọn họ không thể nào biết được thật ra Lao Lạp không biết sử dụng bất kỳ loại bí kỹ nào.

"Không có chuyện gì sao?" Địch Áo nhẹ giọng hỏi

"Không có, không có chuyện gì." Tạp Phổ Lạp cảm giác thể diện cả đời mình đã mất hết vào ngày hôm nay rồi.

"Không bị gì là tốt rồi" Địch Áo quay đầu nhìn về phía Khoa Lỗ Tư: "Chuyện hành quân đánh giặc ta không hiểu, nhưng làm tiền phong, điều tra địch tình gì đó thì ta làm được, cần ta làm gì không cần phải khách khí, hi vọng mọi người có thể hợp tác khoái trá."

Thấy Tạp Phổ Lạp không có bị thương, Khoa Lỗ Tư nhất thời cảm thấy Địch Áo thuận mắt hơn một chút, nhất là Địch Áo không có mượn chuyện lúc nãy chế nhạo bọn họ. Bất kể nói thế nào, coi như đã cấp cho Khoa Lỗ Tư một bậc thang hạ đài, cho nên bây giờ Khoa Lỗ Tư bắt đầu sinh ra hảo cảm đối với Địch Áo.

"Tiểu tử Tạp Phổ Lạp tính tình lỗ mãng, hi vọng ngươi không để ý." Khoa Lỗ Tư bước lên, khách khí nói: "Về phần hợp tác thì không cần phải nói. Ta thừa nhận lúc trước có hiểu lầm đối với ngươi, nhưng bây giờ tin tưởng mọi người đã làm sáng tỏ điểm này rồi."

Địch Áo mỉm cười nhàn nhạt, bắt tay Khoa Lỗ Tư. Thật ra đối với Khoa Lỗ Tư, Địch Áo ngược lại có chút thưởng thức, không phải là người nào cũng có dũng khí làm trái lệnh quân đoàn trưởng Thi Lạc Tư. Tính tình không cúi đầu trước cường quyền của Khoa Lỗ Tư rất hợp khẩu vị Địch Áo, cũng không cố ý giấu diếm sai lầm của mình, những đức tính là rất hiếm thấy, trăm người chưa chắc có một.

Không có ai dị nghị hay bàn cãi trên phương diện này nữa, số lượng cường giả trong đội ngũ hoàn toàn có thể quyết định tỷ lệ sống sót của những người còn lại, cho nên không ai cự tuyệt cường giả gia nhập vào đội của mình.

Thế cục ở tiền tuyến từ khi đoàn người Địch Áo xuất hiện vẫn không có bất kỳ biến đổi nào lớn, ngày hôm sau, tiểu đội 16 của Địch Áo nhận được một nhiệm vụ.

Nhiệm vụ lần này tương đối khó khăn, ít nhất đối với đại đa số người trực thuộc tiểu đoàn đều có suy nghĩ như thế, tiểu đội 16 bọn họ gánh vác trách nhiệm hấp dẫn hỏa lực của đối phương. Nói cách khác, tiểu đội 16 sẽ đóng vai trò tiên phong xông lên trước nhất.

Đó không phải là vì Thi Lạc Tư muốn cố ý "chiếu cố" Địch Áo, mà là từ trên góc độ chiến lược, vị trí và thực lực của tiểu đội 16 thích hợp gánh vác trách nhiệm này.

Vẻ mặt Khoa Lỗ Tư nghiêm túc đứng ở đối diện các chiến sĩ, trầm giọng nói: "Thời điểm khảo nghiệm chúng ta đã tới, ta cần phải nhắc nhở các ngươi, nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm."

"Thủ lĩnh, chẳng lẽ nhiệm vụ lần trước không nguy hiểm sao? Ngươi nghĩ chúng ta trước giờ đã làm những gì chứ? Ha ha…"

"Đúng đấy, không nguy hiểm còn có thể đến phiên chúng ta sao?" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Thanh âm của bọn họ lộ vẻ rất bình tĩnh, không có ai biểu hiện e sợ khi nghe thấy tin này.

"Mục tiêu của chúng ta là tiểu đoàn 7 của quân đoàn Cuồng Mãng, mấy tiểu tử, ta muốn các ngươi ngăn cản tiểu đoàn 7 ở bờ nam biên cảnh, bất kể giá nào."

Trên thực tế, trước khi Địch Áo và Lao Lạp gia nhập tiểu đội, tiểu đội 16 của Khoa Lỗ Tư không có thực lực đối kháng với tiểu đoàn 7 quân đoàn Cuồng Mãng của Nguyệt Ảnh đế quốc. Vì thế Thi Lạc Tư truyền đạt mệnh lệnh chính là ngăn cản. Đây là từ góc độ thực lực của tiểu đội 16, nếu Địch Áo và Lao Lạp không gia nhập, có lẽ nhiệm vụ này sẽ không rơi xuống đầu tiểu đội 16.

Một gã Phong hệ Võ Tôn hoàn toàn có thể kiềm chế hai cường giả Võ Tôn của đối phương, đây là thường thức ở trên chiến trường. Trong lúc Thi Lạc Tư truyền đạt mệnh lệnh đã suy tính cẩn thận chuyện này rồi.

Vì thế lúc Khoa Lỗ Tư nói đến đây, ánh mắt không có nhìn các chiến sĩ thủ hạ của mình, mà là nhìn về phía Địch Áo

"Tiểu đoàn 7 Quân đoàn Cuồng Mãng đúng không? Có tư liệu của bọn họ chưa?" Địch Áo hỏi, chỉ cần bên kia không có Thánh giả nhúng tay, hắn sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng. Nếu như thời gian đầy đủ, chỉ dựa vào một mình Địch Áo cũng có thể hủy diệt một tiểu đoàn của đối phương.

"Đương nhiên là có !" Khoa Lỗ Tư phân phó vệ binh chạy đi lấy tài liệu, sau đó đi tới bên cạnh Địch Áo thấp giọng nói: "Tiểu đoàn 7 này rất khó đối phó, cường giả Võ Tôn có ba người, một Phong, một Địa, một Hỏa, ta không hy vọng xa vời ngươi giết chết người nào, chỉ cần có thể chế trụ Phong hệ Võ Tôn của đối phương là nhiệm vụ lần này không thành vấn đề."

Ở trong nhận định của Khoa Lỗ Tư, khó đối phó nhất chính là Phong hệ Võ Tôn của tiểu đoàn 7, lý do cuối cùng là hắn không có lòng tin đối với Địch Áo.

Địch Áo cười cười: "Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là ngăn cản tiểu đoàn 7? Tiêu diệt bọn họ không được sao?"

Khoa Lỗ Tư ngây ra một lúc, còn tưởng rằng Địch Áo không có nghe rõ lời mình vừa nói: "Bọn họ có ba cường giả Võ Tôn đó, chỉ cần ngươi cuốn lấy Phong hệ Võ Tôn là được rồi, chuyện còn lại giao cho ta."

"Ta không chỉ có thể cuốn lấy hắn…" Địch Áo nói với Khoa Lỗ Tư: "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ta có thể giết chết hắn. Mặt khác, thực lực Lao Lạp có thể đạt đến trình độ Võ Tôn, ta muốn hỏi mục đích nhiệm vụ lần này là gì?"

Khoa Lỗ Tư lắc đầu cười khổ, thật sự hắn nghĩ không ra Địch Áo lấy lòng tin từ đầu, giết chết một vị Phong hệ Võ Tôn là dễ dàng như vậy sao?

"Mục đích là để cho tiểu đoàn 7 không thể trợ giúp những tiểu đoàn khác. Địch Áo, ngươi không cần thiết phải mạo hiểm, chỉ cần ngăn cản bọn họ ở bờ nam biên cảnh là tốt rồi. Nhiệm vụ của chúng ta xem như hoàn thành." Khoa Lỗ Tư lựa lời uyển chuyển nói.

"Hiểu !" Địch Áo gật đầu, cũng không có ý giải thích gì thêm, sự thật vĩnh viễn có sức thuyết phục hơn hùng biện.

"Cứ định như vậy, ngươi chịu trách nhiệm đối phó Phong hệ Võ Tôn của tiểu đoàn 7."

Lúc này vệ binh đã mang tài liệu trở về, Khoa Lỗ Tư đưa tài liệu cho Địch Áo: "Nhìn xem thế nào, đối phương là Võ Tôn cấp ba. Nếu không được thì lui về, mọi người cùng nhau tìm biện pháp."

Địch Áo mỉm cười gật đầu, không có nói gì nữa.

Ngày thứ hai trời sáng sớm, Địch Áo ở chỗ tiểu đội 16 đi ra tiền tuyến, dọc đường thấy được rất nhiều chiến sĩ từ khu tiền tuyến rút lui về. Cơ hồ mỗi người đều có vết thương trên người, còn có một vài người nằm trên băng ca được đồng đội khiêng đi, từ đó có thể thấy được tình hình chiến đấu ở tiền tuyến ác liệt đến trình độ nào.

So sánh với những chiến sĩ mới vừa trải qua đánh giết sinh tử này, những người thuộc tiểu đội 16 có vẻ khỏe khoắn, sạch sẽ hơn nhiều. Đừng nói đến Địch Áo và Lao Lạp, hai người bọn họ đứng ở đâu cũng như hạc giữa bầy gà, không muốn làm cho người ta chú ý tới cũng không được.

Ánh mắt các chiến sĩ nhìn về phía Địch Áo và Lao Lạp tràn đầy khinh miệt không thèm che dấu chút nào. Có lẽ thân phận Địch Áo cao quý hơn bọn họ không biết bao nhiêu lần, nhưng bọn họ vẫn có thể ngang nhiên ưỡng ngực đi qua Địch Áo, ở trên chiến trường chỉ có dùng thực lực và dũng khí để chứng minh chỗ đứng của mình.

Địch Áo đúng là cực kỳ bất đắc dĩ, mặc dù hắn không thèm để tâm ý kiến của những người này đối với mình, nhưng chung quy cứ bị chăm chú nhìn như vậy cũng không thể nào thoải mái nổi. Chẳng lẽ mình phải thường xuyên ăn mặc rách rưới, giơ ra bộ mặt đau khổ mới không bị người ta chú ý hay sao?

Rất nhanh, tiểu đội 16 lin đã tới vị trí định trước, nơi này là khu ngoài cùng của biên giới chiến tuyến, chỉ cần dõi mắt là có thể nhìn thấy chiến trận của Nguyệt Ảnh đế quốc ở xa xa.

Khoa Lỗ Tư đi tới bên cạnh Địch Áo, chỉ chỉ một dãy lều ở nơi xa: "Nơi đó chính là địa phương tiểu đoàn 7 của quân đoàn Cuồng Mãng trú lại. Ta đã giao thủ với bọn họ mấy lần, ngươi nghĩ thử xem, đối phương còn không biết chúng ta đã có Phong hệ Võ Tôn. Ngươi có thể đợi hắn xuất thủ rồi bắt đầu tìm cách đánh lén, nếu có thể gây tổn thương cho hắn tự nhiên là tốt nhất. Cho dù không thể, ngươi sẽ hiểu rõ chiến lực của hắn hơn."

Thật ra Địch Áo không cảm thấy cần thiết phải đánh lén, nhưng Khoa Lỗ Tư nói như thế là có ý tốt, Địch Áo cũng ngại ngùng trực tiếp cự tuyệt, đành phải cười cười gật đầu: "Tốt, cứ theo như ngươi nói mà làm."

"Có cần ta phối hợp với ngươi không?" Ở trong mắt Khoa Lỗ Tư, Địch Áo chỉ là Võ Tôn cấp một, so với đối phương hiển nhiên thua kém tới hai cấp. Mặc kế nói thế nào, đội ngũ của mình có một vị Phong hệ Võ Tôn chính là chuyện tốt. Khoa Lỗ Tư không hi vọng Địch Áo chết nhanh quá.

"Ngươi đã nói đối diện có cường giả Võ Tôn cấp ba kia mà?" Địch Áo nhìn thoáng qua Khoa Lỗ Tư: "Ngươi tới giúp ta, vậy thì hai tên kia làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao?" Khoa Lỗ Tư cười khổ nói: "Lấy mạng người điền vào chứ sao."

"Vậy thì quên đi." Địch Áo lắc đầu: "Ta và Lao Lạp là đủ rồi, sau khi chúng ta giết chết Phong hệ Võ Tôn sẽ chạy qua giúp ngươi, chỉ cần cuốn lấy bọn họ là tốt rồi, đừng có liều mạng."

Khoa Lỗ Tư không nghĩ tới đến lúc này Địch Áo vẫn còn kiên trì mình có thể giết chết Phong hệ Võ Tôn của đối phương, trong lúc nhất thời im lặng không biết nên nói gì nữa. Dĩ nhiên, nhìn thấy Địch Áo khẳng định chắc chắn như thế, trong lòng Khoa Lỗ Tư cũng có một chút mong chờ, nếu Địch Áo thật sự làm được, vậy thì nhiệm vụ lần này không thể nghi ngờ sẽ có thể hoàn thành viên mãn, trọng yếu hơn nữa chính là các chiến sĩ thủ hạ của hắn sẽ không phải thương vong quá lớn.

Kèm theo một trận tiếng kèn thê lương, dải chiến tuyến của Sư Tâm đế quốc bắt đầu đẩy mạnh ra tiền phương, loại chiến tranh không có Thánh giả tham dự hoàn toàn là so đấu sĩ khí của song phương, bên nào không chống đỡ nổi sẽ cấp cho đối phương cơ hội tấn công. Vai trò của sĩ quan chỉ huy cũng rất chủ yếu, bởi vì chiến thuật đã định xong trước đó, quan chỉ huy cần phải suy nghĩ đối thủ an bài binh lực ra sao, xác định vị trí yếu kém để đẩy mạnh thế công. Một khi đoán sai, mặc dù không đến nổi cả bàn đều thua, nhưng tổn thất là không thể tránh khỏi.

Thật ra cái gọi là chiến thuật rất đơn giản, chiến tuyến dài như vậy, dọc theo đó sẽ phân tán ra rất nhiều nhóm quân, chỗ nào được xác định là địa phương chủ chiến sẽ bị song phương tụ tập binh lực lại nhằm tiêu diệt lực lượng địch quân. Khác nhau là phe nào tính toán chuẩn xác hơn mà thôi.

Tiểu đội 16 của Địch Áo nhận được nhiệm vụ xem như đơn giản, chỉ cần vững vàng ngăn trở tiểu đoàn 7 của địch nhân là xong. Cho dù xuất hiện tình huống nào cũng không được phép lùi về sau một bước.

Các chiến sĩ không hề sợ hãi, cũng không có oán trách, thật ra ngay từ lúc bọn họ đi ra chiến trường đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi. Không cần biết địch nhân cường đại đến mức nào, bọn họ sẽ thản nhiên đối mặt.

Đại chiến vừa mới bắt đầu, quân trận Nguyệt Ảnh đế quốc ở đối diện chậm rãi di động tới, khoảng cách giữa song phương càng lúc càng gần, ngoại trừ tiếng kèn vang dội trên bầu trời chiến trường trên, chính là tiếng bước chân trầm muộn ầm ì như sấm, vô số người cùng lúc đi trên mặt đất làm cho cả đại địa cũng phải run rẩy theo.

Ở trong không khí nghiêm túc này, Địch Áo im lặng không nói gì, người chưa có chân chính trải qua chiến tranh quy mô lớn vĩnh viễn không thể nhận thức được cái gì gọi là bi tráng, cái gì gọi là rung động. Nhưng Lao Lạp hiển nhiên là một ngoại lệ, vẫn như cũ mở to mắt nhìn chung quanh, bộ dạng vô cùng hưng phấn xen lẫn chờ đợi. Miêu Tử đứng phía sau Lao Lạp cũng khẽ cong người lại, hàn mang trong mắt bắn ra bốn phía, có lẽ nó đã ngửi thấy mùi máu tanh đang tồn đọng ở trên chiến trường.

Khi song phương sắp chạm mặt nhau, tiếng kèn đột nhiên trở nên cao vút, sau một chốc, vô số bí kỹ đồng loạt nở rộ trên không trung.

Địa hệ võ sĩ của tiểu đội 16 xông lên trước nhất, dùng thân thể của mình ngăn cản bí kỹ của đối phương công tới. Thủy hệ võ sĩ sở trường là tạo ra tường băng không có bao nhiêu tác dụng ở trong chiến tranh, bởi vì trong lúc tường băng ngăn trở đối phương, đồng thời cũng ngăn cản lộ tuyến xung phong của chiến sĩ phe mình.

Thủy hệ võ sĩ lựa chọn chính là Băng Khí Đông, Hỏa hệ võ sĩ là Chân Hồng Chi Vũ, tất cả đều là bí kỹ sát thương phạm vi lớn, một khi khoảng cách đủ gần, bọn họ sẽ bày ra Ám Diễm và Băng Vụ ở trong quân trận nhằm kiềm chế hành động của đối phương.

Khoa Lỗ Tư theo sát phía sau Địa hệ võ sĩ, ở sau lưng hắn là mấy tên Thủy hệ Cực Hạn võ sĩ cao cấp để phòng ngừa Võ Tôn của địch quân tập trung công kích Khoa Lỗ Tư. Rất nhanh, Địa hệ võ sĩ hai bên thi triển Liệt Địa Kích tạo ra kình khí bay tán loạn bốn phía, Địa hệ võ sĩ thực lực yếu một chút là bị đối phương trực tiếp đánh bay, do đó lộ ra khe hở tạo cơ hội cho đối phương công kích. Có vài người ưu tiên thả ra Địa Long Thủ Hộ đóng cứng hai chân xuống mặt đất, mặc dù làm như vậy sẽ biến bọn họ thành một tấm bia quá tốt, nhưng như thế đồng bạn phía sau sẽ tranh thủ được một đoạn thời gian quý giá.

Vô số lưu quang đan xen lẫn nhau, bên trong quân trận song phương bắn lên từng chùm máu tươi, vầng mặt trời trên cao cũng bị mây mù và khí lưu tán loạn che lấp.

Tình cảnh đồng dạng diễn ra khắp chiến trường, mỗi một phút đều có người bị thương hoặc tử vong. Các chiến sĩ chỉ là quân cờ trong mắt sĩ quan cấp trên, nhưng quân cờ cũng có tôn nghiêm của quân cờ, phương thức bọn họ bảo hộ tôn nghiêm của mình chính là dũng cảm tiến tới, quyết không lui về phía sau nửa bước.

Trước khi chiến đấu bộc phát, Khoa Lỗ Tư đã dặn dò Địch Áo rất kỹ, không nên vội vã vọng động, đợi đến lúc Phong hệ Võ Tôn của đối phương hiện thân rồi mới động thủ. Cho nên Địch Áo xen lẫn vào các đồng đội chờ đợi Phong hệ Võ Tôn xuất hiện. Địch Áo lần đầu tiên tham dự chiến tranh quy mô lớn thế này, bốn phía xung quanh đều là nguyên lực cuồng loạn, lấy thực lực của Địch Áo căn bản không thể nào dựa vào cảm giác tìm ra Phong hệ Võ Tôn của đối phương, chỉ có thể dùng mắt thường quan sát.

Chẳng biết tại sao Võ Tôn của đối phương không có hiện thân, chỉ có mấy trăm tên Địa hệ võ sĩ ở hàng đầu căn bản không thể ngăn cản Khoa Lỗ Tư tấn công, bọn họ đành phải mặc kệ Khoa Lỗ Tư tùy ý tiêu diệt từng bộ phận. Trong tình huống bị hỏa diễm từ Chân Hồng Chi Vũ công kích liên tiếp, màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ run rẩy kịch liệt chỉ chờ đợi diệt vong, các võ sĩ ẩn mình trong màn hào quang lần lượt biến thành từng mảnh máu thịt bay tán loạn. Hỏa diễm trong tay Khoa Lỗ Tư giống như những lưỡi đao sắc bén, chỉ cần nhẹ nhàng xoay chuyển một vòng là có thể lưu lại trên người địch nhân một vết thương sâu tới tận xương.

Các chiến sĩ bên này hiển nhiên mừng rỡ hoan hô như sấm động, trong lòng Địch Áo mơ hồ cảm giác có chuyện không ổn. Khoa Lỗ Tư có thể nghĩ đến để cho hắn đánh lén Phong hệ Võ Tôn của đối phương, vậy thì đối phương dĩ nhiên cũng có thể làm ra chuyện như vậy, nếu không, không có lý do gì vẫn ẩn núp cho đến bây giờ.

Khoa Lỗ Tư ở phía trước đang chém giết cao hứng cũng đã nhận ra điểm khác thường, mặc dù nhìn qua bên mình đang chém giết tứ phương vô cùng thoải mái. Nhưng trên thực tế, hắn đang giương mắt lưu ý bốn phía, tùy thời chuẩn bị ứng phó tình trạng đột ngột phát sinh. Khoa Lỗ Tư dĩ nhiên còn có lựa chọn khác, đó là lui trở về ẩn vào trong quân trận, nhưng nếu muốn làm như vậy hắn sẽ không thể đảm nhiệm chức vụ tiểu đội trưởng nữa.

Ngay lúc này, hắn đành phải lựa chọn tin tưởng Địch Áo, chỉ cần Địch Áo có thể cuốn lấy Phong hệ Võ Tôn bên phía địch thủ. Khoa Lỗ Tư có lòng tin chu toàn hai Võ Tôn một Hỏa một Địa trong khoảng thời gian ngắn, dù sao đẳng cấp của hắn cao hơn đối phương một chút.

"Ầm" một tiếng, lại có một mảng võ sĩ ngã xuống dưới chân Khoa Lỗ Tư, lúc này một gã võ sĩ ở đối diện hắn có lẽ đã chém giết đỏ cả mắt rồi, cúi đầu đâm thẳng tắp tới chỗ Khoa Lỗ Tư, bộ dạng y như muốn chơi trò đồng quy vu tận, ngọc đá cùng tan.

Khoa Lỗ Tư không thèm trốn tránh, vô số ngọn lửa quấn quanh tạo thành một đạo hỏa trụ cực lớn trực tiếp bắn về phía đối phương. Nếu chỉ là Cực Hạn võ sĩ bình thường, Khoa Lỗ Tư hoàn toàn có lòng tin một kích phá nát hàng phòng ngự Bàn Thạch Thủ Hộ.

Nhưng mà tên võ sĩ kia đối làm như không thấy Khoa Lỗ Tư công kích, trong lúc chạy đi bỗng nhiên khẽ cúi người, đánh một quyền nện xuống mặt đất.

Mặc dù tên võ sĩ này vẫn luôn cúi đầu, không thể nhìn rõ dung mạo, nhưng Khoa Lỗ Tư vẫn nhận ra vài điểm quen thuộc từ động tác của đối phương, sắc mặt hắn nhất thời biến đổi, thân hình vội vã nhảy lui về phía sau.

Cùng lúc đó, đạo hỏa trụ trong tay Khoa Lỗ Tư đã đánh trúng người võ sĩ kia. Bởi vì Khoa Lỗ Tư lui về phía sau quá nhanh, lực lượng của hỏa trụ bị ảnh hưởng giảm xuống vài phần, nhưng đối với một gã Cực Hạn võ sĩ không thể nào bình yên vô sự thừa nhận công kích như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.