Thần Điển

Chương 504: Tiết lộ




Địch Áo hiển nhiên hiểu Lôi Mông đang nói chuyện gì, Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn làm sao có thể cho phép người thừa kế duy nhất của mình liên hệ với Thần Vực đây?

Vì thế hắn cười khổ nói: "Thật ra ta cũng không nghĩ tới, ta lại có quan hệ với Thần Vực, từ lúc ta biết lão sư là Phong Ngân đã bắt đầu chuẩn bị chiến đấu với Thần Vực rồi."

Nhưng đột nhiên có một ngày nọ, có người chạy tới nói với ta, ta chẳng những là một phần tử của Thần Vực, mà còn là truyền nhân huyết mạch của Bất Hủ Vương An Đức Sâm. Ha hả, các ngươi có thể tưởng tượng được tâm tình của ta lúc đó không? Mặc dù ta không muốn tin tưởng, nhưng mà sự thật còn tại đó, ta có muốn phủ nhận cũng không được. Bất kể ta có nguyện ý hay không, cũng phải muốn tiếp nhận cái thân phận này."

Lôi Mông và đám người Y Toa Bối Nhĩ trợn mắt há miệng không nói nên lời, bọn họ quả thực không thể tin nổi những điều mình vừa nghe được. Mặc dù Tác Phỉ Á biết chuyện này sẽ rất khác thường, nhưng cũng phải giật mình kinh hãi, Bất Hủ truyền thừa? Địch Áo dĩ nhiên là người thừa kế Bất Hủ truyền thừa?

Lôi Mông khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng: "Nếu như ngươi là Bất Hủ truyền thừa, vậy thì cái tên Khố Kỳ kia…?"

"Hắn chỉ là kẻ thế thân."

Sắc mặt Lôi Mông trở nên vô cùng khó coi: "Vậy Khố Kỳ là hàng giả?"

Địch Áo thở dài: "Không sai, thật ra ta tình nguyện không có thân phận này, nhưng thật đáng tiếc, sự thật cuối cùng vẫn là sự thật, không ai có thể thay đổi được."

Ca Đốn bỗng nhiên cười nói: "Nói như vậy, trong lòng ta còn có thể thăng bằng hơn một chút, huyết mạch Bất Hủ Vương An Đức Sâm dĩ nhiên là không giống người bình thường. Chúng ta không sánh bằng ngươi cũng không tính là mất mặt."

Lôi Mông phản ứng khá là kỳ quái, trợn mắt nhìn chằm chằm Địch Áo, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Địch Áo, ngươi không nên nói cho ta biết."

Mọi người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ra vấn đề. Khố Kỳ tác uy tác phúc ở đế đô mười mấy năm, nhưng thủy chung không có bị ai trừng phạt, sau lưng đương nhiên là do Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn che chở hắn. Nhưng nếu để cho Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn biết được mình đang khống chế một tên giả mạo, kết cục hiển nhiên là khó lường trước.

Cảm giác mà người ta khó lòng tha thứ nhất chính là lừa gạt. Mặc dù Địch Áo và Lôi Mông quan hệ rất tốt, nhưng nếu Hoắc Phu Mạn thật sự tức giận thì mối quan hệ này không có bao nhiêu tác dụng, vì thế trong lòng bọn họ từ từ khẩn trương lên.

Có thể giữ vững bình tĩnh chỉ có hai người Địch Áo và Lôi Mông mà thôi.

"Tại sao không nói cho ngươi biết? Chúng ta là bằng hữu, không đúng sao?" Địch Áo khẽ cười nói: "Ngay từ đầu ta đã không muốn giấu diếm, chẳng qua là những chuyện này rất khó nói ra. Ta lo lắng sẽ gây ảnh hưởng không tốt đối với các ngươi. Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny thì không có gì, người nhà của các nàng không có quan hệ với Thần Vực, nhưng hai người các ngươi lại khác."

Lôi Mông nhìn sang Địch Áo: "Ngươi bây giờ không lo lắng ảnh hưởng gì nữa? Vậy thì ngươi nghĩ là ta có thể thay đổi ý kiến của bá phụ?"

"Cái nào cũng không phải, nguyên nhân bây giờ ta lựa chọn nói ra rất đơn giản, chiến tranh chuẩn bị thăng cấp rồi. Ta cảm thấy bá phụ ngươi sẽ tức giận vì một chuyện nhỏ này. Huống chi sau khi Lan Bác Tư Bản chạy tới đế đô sẽ ngả bài với bá phụ ngươi, ta chỉ nói cho các ngươi biết trước vài ngày mà thôi."

"Bản thân ta hi vọng mình không biết gì hết." Lôi Mông cười khổ gãi gãi đầu: "Địch Áo, ngươi cảm thấy ta nên làm thế nào đây?"

"Này, ngươi sẽ không chạy đi nói chuyện này cho bá phụ ngươi biết đó chứ?" Ca Đốn nhíu mày nhìn về phía Lôi Mông.

"Thúi lắm, lão thùy tử giống như người bán đứng bằng hữu lắm hả?"

Lôi Mông tức giận trợn mắt nhìn sang Ca Đốn.

Mấy người Tác Phỉ Á không nói gì, chỉ im lặng đứng ở một bên xem xét tình hình. Nếu đổi lại là các nàng ở vào vị trí Lôi Mông cũng khó lòng lựa chọn, bán đứng bằng hữu dĩ nhiên là không tốt, nhưng lừa gạt thân nhân nhất định là tốt sao? Nếu như bị Hoắc Phu Mạn biết Lôi Mông che giấu sự thật, người ta sẽ có cảm nhận gì đây? Có lẽ vốn là một cơn gió nhẹ, nhưng bởi vì Lôi Mông giấu diếm mà kết quả càng thêm hỏng bét.

Sợ rằng Lôi Mông đang lo lắng chính là điểm này.

"Thật ra chuyện này được tiết lộ từ miệng Lôi Mông, có lẽ là một lựa chọn tốt."

Địch Áo vừa dứt lời, Lôi Mông liền hỏi gấp: "Ngươi điên rồi?"

"Ta không điên, ta chỉ không muốn mất đi người bạn như ngươi." Địch Áo bình thản nói với Lôi Mông: "Nếu như là do Lan Bác Tư Bản giao tiếp với bá phụ ngươi. Mặc dù có thể giảm mức độ nguy hiểm xuống thấp nhất. Nhưng ngươi có nghĩ tới không, nếu như vậy bá phụ ngươi còn có thể cho phép ngươi lui tới với ta không?"

Lôi Mông lắc đầu: "Chuyện sau này thì để sau này nói, an toàn là trọng yếu nhất. Địch Áo, lên đến cấp độ như bá phụ ta đã không thể tính toán bình thường được rồi. Ngươi làm vậy có khác gì đánh bạc? Ta không đồng ý."

"Đúng vậy, Địch Áo, hay là chờ Lan Bác Tư Bản đến nói chuyện với bá phụ Lôi Mông thì tốt hơn. Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, ngươi không nên mạo hiểm." Tác Phỉ Á lo lắng nói.

Địch Áo cười cười: "Các ngươi đang suy nghĩ vấn đề ở góc độ của ta, còn đứng ở góc độ Sư Tâm Vương thì sao? Nếu như đến lúc cuối cùng mới để cho bá phụ Lôi Mông biết được chân tướng. Cho dù thái độ Lan Bác Tư Bản thành khẩn đến mức nào, sợ rằng bá phụ Lôi Mông cũng nghĩ là mình đã biến thành một trò cười, vì thế rất khó lòng tha thứ chuyện này."

"Địch Áo, lần này ta không thể nghe lời ngươi, bởi vì có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Chỉ dựa vào mấy người Mạc Lâm kia căn bản không thể bảo vệ ngươi được." Lôi Mông vẫn rất cố chấp.

"Nói đến hậu quả thì bản thân ta cảm thấy không nghiêm trọng như thế." Địch Áo bình tĩnh nói: "Lôi Mông, chẳng lẽ ngươi cảm thấy với trí tuệ bá phụ ngươi lại không phát hiện một chút gì sao?"

Thần sắc mọi người đều cực kỳ ngưng trọng, Địch Áo nói không sai, nếu liên kết từng kiện chuyện với nhau thì không khó hiện giữa Địch Áo và Thần Vực có tồn tại liên hệ đặc thù nào đó. Nhất là tại Mạc Lâm dẫn người hỗ trợ Địch Áo lên cấp Võ Tôn, thân phận Địch Áo lại càng dễ đoán. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Cho nên thay vì tiếp tục che dấu, còn không bằng trực tiếp một chút." Thật ra Địch Áo đã suy nghĩ rõ ràng, thông qua Lôi Mông để Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn biết được chuyện này, tương đương với một đoạn thời gian giảm xóc, cũng có thể nói là Địch Áo đưa quyền chủ động cho Hoắc Phu Mạn.

Lôi Mông trầm mặc một hồi, mặc dù cảm thấy Địch Áo nói có đạo lý, nhưng vẫn không yên lòng: "Ngươi nắm chắc bao nhiêu thành?" Địch Áo suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Cái này thì khó nói, còn phải xem cách nhìn của bá phụ ngươi như thế nào. Nhưng hiện tại là thời kỳ chiến tranh, giết ta chẳng khác nào quyết liệt với Thần Vực, ta tin rằng ánh mắt bá phụ ngươi sẽ không thiển cận như thế."

"Vậy cũng tốt, ta đi thử xem." Lôi Mông rốt cục hạ quyết tâm: "Ta đoán chừng bá phụ nhất định sẽ ca ngợi một hai câu, nếu là do ta trở lại báo tin cho ngươi, vậy thì tự nhiên không có chuyện. Còn nếu là người khác thì ngươi phải đi tìm Mạc Lâm, để cho bọn họ dẫn ngươi rời khỏi đế đô."

"Ta biết rồi." Địch Áo gật đầu, trong mắt lộ ra một chút cảm động, lấy thân phận Lôi Mông làm được đến tình trạng này đã không dễ dàng rồi, đổilại là hắn cũng không thể làm tốt hơn Lôi Mông được.

Một giờ sau, Lôi Mông đứng ở trước mặt Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn.

"Vì sao có thời gian chạy đến chỗ của ta vậy? Không tu luyện nữa sao?" Hoắc Phu Mạn kỳ quái nhìn Lôi Mông, đứa cháu của hắn luôn luôn đều e ngại gặp mình, hôm nay thế mà lại chủ động tìm tới cửa, đây là chuyện trước nay chưa từng có.

"Có một chuyện ta muốn nói với ngài." Lôi Mông nói tới đây liền nhìn sang những người khác ở trong đại điện, ý tứ rất rõ ràng, hiển nhiên là không muốn bị người khác nghe được.

Hoắc Phu Mạn lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Mông trịnh trọng như thế, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, dĩ nhiên là hắn sẽ không lộ cảm xúc ra ngoài, làm như vậy không thể nghi ngờ là đả kích tinh thần Lôi Mông. Vì thế Hoắc Phu Mạn giơ lên tay, những người khác biết điều thối lui ra khỏi đại điện, chốc lát sau trong đại điện trống trải chỉ còn lại hai người Hoắc Phu Mạn và Lôi Mông.

Hoắc Phu Mạn mỉm cười híp mắt, nhìn xuống Lôi Mông đứng ở dưới: "Tốt lắm, bây giờ có thể nói chưa? Ta bắt đầu ngạc nhiên rồi đó, là chuyện gì mới làm cho tiểu Lôi Mông của chúng ta thận trọng như thế đây?"

Lôi Mông bất đắc dĩ nói: "Bá phụ, ta không còn nhỏ nữa."

"Ha hả, đúng đúng, Lôi Mông của chúng ta đã trưởng thành nha !" Hoắc Phu Mạn nở nụ cười: "Nói đi nói lại, ngươi cũng đến tuổi kết hôn rồi, thế nào? Đã chọn được người nào chưa? Ta thấy mấy cô nương đi chung với ngươi cũng rất tốt, hay là bá phụ giúp ngươi chọn một?"

"Bá phụ, ta đang nói chuyện đứng đắn có được hay không?" Lôi Mông nổi giận đùng đùng, chẳng lẽ ở trong mắt bá phụ, bản thân thủy mình chỉ là một đứa bé?

"Nói đi, ta đang nghe mà." Mặc dù Hoắc Phu Mạn nói như vậy nhưng nụ cười trên mặt giảm không chút nào.

Đối diện với Hoắc Phu Mạn, Lôi Mông không có biện pháp nào cả, đành phải thở dài nói: "Ta nghĩ ngài nói rất đúng, thân phận Địch Áo..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.