Thần Điển

Chương 498: Cái giá phải trả




"Nếu như thành công còn chưa tính." Một người trung niên tóc vàng kim cũng lộ vẻ không hài lòng: "Giết chết một Cực Hạn võ sĩ lại có thể thất bại, đúng là quá buồn cười mà. Ta đã sớm nói tên này không đáng tin cậy, nhưng các ngươi không tin."

"Các vị..." Một lão nhân vẻ mặt uy nghiêm nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Bây giờ không phải là lúc oán trách lẫn nhau, Lan Bác Tư Bản hẳn là đã nhận được tin tức, vào lúc này cho đòi mở hội nghị Nguyên lão hội hiển nhiên là có liên quan đến chuyện này. Mọi người nên suy nghĩ làm sao cái ứng phó tình hình khẩn yếu trước mắt cái đã."

Tên mập kinh nghi nhìn sang lão nhân, hồi lâu sau mới nói: "Không phải là ngài muốn làm theo ý Dĩ Tát chứ?"

Lão nhân không hề tỏ vẻ sợ hãi, thản nhiên nói: "Ta đang trưng cầu ý kiến của mọi người, thời gian chúng ta thảo luận đã không còn nhiều lắm. Ta không hi vọng nghe được những lời nhảm nhí."

Tên mập lập tức nghẹn họng, phẫn nộ ngậm miệng lại, lúc này một người trung niên mặt mày vàng vọt mở miệng nói: "Chuyện này là do Dĩ Tát tự ý làm, hình như không có quan hệ với chúng ta mà? Mọi người lo lắng làm gì? Dù thế nào đi nữa, Lan Bác Tư Bản cũng không thể đối phó chúng ta trên Nguyên lão hội."

Ánh mắt lão nhân chuyển lên trên người trung niên, lạnh lùng cười cười: "Ngươi xác định ý nghĩ của Lan Bác Tư Bản sẽ nhất trí với ngươi?"

Người trung niên há miệng nhưng không biết nên nói gì, khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng, thẹn quá thành giận nói: "Vậy ngươi nói nên làm gì bây giờ?"

Lão nhân quét mắt một vòng, trầm giọng nói: "Nếu tất cả mọi người không có đề nghị thích hợp, như vậy ta sẽ nói cách nhìn của ta."

Những người khác đều an tĩnh nhìn lão nhân, chờ đợi lão nói tiếp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

"Căn cứ hiểu biết của ta đối với Lan Bác Tư Bản, lần này hắn đã thật sự nổi giận. Vì thế mọi người cần phải chuẩn bị tình huống xấu nhất, ta già rồi, đi không nổi nữa và cũng không muốn đi. Nhưng các ngươi không giống, ta chỉ muốn hỏi nếu như tình huống xấu nhất xảy ra, các ngươi dự định làm gì?"

Trong phòng lâm vào một mảnh tĩnh mịch, những người đang ngồi trong đó đều có dã tâm không lớn thì nhỏ, nhưng nếu thật sự đặt chuyện bày lên trên mặt bàn, bọn họ lập tức mất đi dũng khí. Dù sao Lan Bác Tư Bản xây dựng ảnh hưởng đã lâu, dĩ nhiên mấu chốt vấn đề là ở chỗ hiện nay bọn họ đang nắm giữ lực lượng còn chưa đủ để đối kháng với Lan Bác Tư Bản.

Qua một lúc sau, người trung niên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rất khó coi: "Không nghiêm trọng đến trình độ này chứ? Bây giờ đang là thời kỳ chiến tranh, Lan Bác Tư Bản muốn trong chiếm cứ địa vị chủ đạo trong cuộc chiến tranh này sẽ không thể bỏ qua sự trợ giúp của chúng ta."

"Địa vị chủ đạo?" Lão nhân kia lắc đầu, bật cười ha hả: "Ngươi đúng là tưởng tượng đủ xa, chẳng lẽ ngươi cho rằng Lan Bác Tư Bản ở cách xa chúng ta thì không làm gì được?"

"Ngả Đặc Lý Kỳ đại nhân." Người trung niên kia không nhịn được nữa, gằn giọng: "Ngài hạ thấp chúng ta như vậy có ích lợi gì đối với ngài?"

"Ta đang muốn giúp cho đầu óc các ngươi thanh tĩnh một chút." Lão nhân Ngả Đặc Lý Kỳ thản nhiên nói: "Lúc trước ta đã cố gắng phản đối cách làm này, nhưng các ngươi thì sao? Ta đã làm gì? Nhưng bây giờ nói mấy thứ này đã không còn ý nghĩa nữa, nếu các ngươi kiên trì cho rằng Lan Bác Tư Bản sẽ không có cử động quá khích, vậy thì cuộc đàm luận này đã không cần tiếp tục nữa."

Ngả Đặc Lý Kỳ đứng lên, nhìn những người khác một vòng, mỉm cười tế nhị: "Các vị, chúc các ngươi may mắn."

Một vị lão nhân nãy giờ vẫn luôn ngồi im lặng, bỗng nhiên nhíu mày nói: "Ngả Đặc Lý Kỳ, ngươi đang tỏ thái độ gì đó? Tại sao không thể ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng?"

"Thật xin lỗi, ta đã không còn hứng thú nữa." Ngả Đặc Lý Kỳ đi tới cửa phòng liền ngừng lại, quay đầu nhìn tới mọi người: "Nhắc nhở các ngươi lần cuối cùng, mặc dù cái tên Dĩ Tát kia hơi điên cuồng, nhưng ta cảm thấy đề nghị của hắn vẫn có mấy phần đạo lý."

Nhìn thân ảnh Ngả Đặc Lý Kỳ biến mất ở ngoài cửa, vẻ mặt lão nhân kia rõ ràng là khó chịu, quét mắt nhìn những người khác, thấp giọng nói: "Các vị, ta không đồng ý cách nhìn của Ngả Đặc Lý Kỳ. Nếu Lan Bác Tư Bản thật sự có quyết đoán như vậy, năm đó hắn sẽ không lựa chọn rút lui. Thế nhưng chuyện lần này Dĩ Tát làm đúng là hơi quá đáng, có lẽ Lan Bác Tư Bản sẽ có động tác tương đối lớn, mọi người nên chuẩn bị kỹ lưỡng đi."

Trong mắt tên mập hiện lên vẻ sầu lo: "Vậy Dĩ Tát đề nghị…"

Lão nhân dời ánh mắt lên trên người tên mập: "Ngươi đã suy nghĩ qua hậu quả chưa? Lúc này rời đi có nghĩa là chúng ta cố gắng nhiều năm như vậy đã trôi theo dòng nước."

"Nhưng mà..."

"Không có gì nhưng mà." Lão nhân nghiêm túc lên: "Ngả Đặc Lý Kỳ quá bi quan rồi, cho dù Lan Bác Tư Bản muốn làm gì cũng sẽ không làm bây giờ. Cuộc chiến tranh này liên quan đến Thần Vực sinh tử tồn vong, lúc này mỗi một phân lực lượng đối với Thần Vực đều là bảo vật quý giá. Ta tin tưởng Lan Bác Tư Bản sẽ không cho ra quyết định thiếu lý trí."

Lời lão nhân được đại đa số người khác nhận đồng, hoặc có thể nói nói bọn họ đều tận lực tránh khỏi suy nghĩ đến phương diện không tốt.

Nói ra tựa hồ có vẻ buồn cười, bất kỳ người nào trong nhóm đi ra ngoài đều là cường giả có thể nhấc lên một mảnh gió tanh mưa máu, nhưng lại ký thác hi vọng vào chuyện Lan Bác Tư Bản sẽ không dám động thủ với bọn họ.

Chỉ có thể nói bọn họ đã đánh giá thấp Lan Bác Tư Bản quyết tâm, cũng đánh giá thấp ý nghĩa của Địch Áo đối với Thần Vực.

Hai canh giờ sau, trong một phòng họp rộng lớn đã ngồi đầy người, phần lớn người vội vàng nghị luận nguyên nhân Lan Bác Tư Bản triển khai hội nghị. Từ trước tời giờ đều là báo trước mấy ngày, lần này mở hội khác thường như thế hiển nhiên đã làm cho người ta dễ dàng ngửi thấy mùi vị không tầm thường.

Cho đến khi thân ảnh Lan Bác Tư Bản xuất hiện ở trong phòng họp, mọi người mới ngừng nghị luận, bên trong phòng họp lớn như thế nhưng cực kỳ yên tĩnh, ánh mắt của mọi người tập trung vào người Lan Bác Tư Bản.

Lan Bác Tư Bản đi tới giữa đài, quét mắt một vòng quanh đám người, chậm rãi nói: "Hẳn là tất cả mọi người đều không hiểu tại sao ta đòi mở hội nghị gấp như thế, đúng không? Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì tôn nghiêm của Thần Vực bị khiêu khích cực kỳ nghiêm trọng."

Một số người liếc mắt nhìn nhau tràn đầy nghi ngờ, phong cách Lan Bác Tư Bản đang biểu hiện ra rõ ràng không hợp với trước kia, những lúc bình thường Lan Bác Tư Bản sẽ không dùng từ nghiêm nghị như thế này.

Một số người khác lại biến sắc lúc trắng lúc xanh, trong đó bao gồm những người hội đàm trong mật thất trước đó không lâu. Ngược lại vẻ mặt Ngả Đặc Lý Kỳ nhìn qua rất bình tĩnh, hình như là hoàn toàn không có cảm giác ngoài dự liệu.

"Ta nghĩ các vị đang ngồi nơi này hẳn là rõ ràng Bất Hủ truyền thừa có ý nghĩ như thế nào đối với Thần Vực chúng ta." Thanh âm Lan Bác Tư Bản vô cùng uy nghiêm quanh quẩn bên trong phòng họp trống trải: "Không sai, đã mấy trăm năm trôi qua huyết mạch Bất Hủ Vương An Đức Sâm chưa từng thức tỉnh lần nào. Nhưng mỗi một thành viên của Thần Vực đều tin rằng sẽ có một ngày Bất Hủ truyền thừa sẽ thức tỉnh một lần nữa, dẫn dắt chúng ta dựng đứng hoàng kim chiến kỳ tung bay trên khắp đại lục."

"Bây giờ, ta rất vinh hạnh nói cho các vị, ngày này đã sắp tới rồi."

Theo từng lời Lan Bác Tư Bản nói ra, trong phòng họp yên tĩnh nhất thời bị tiếng nghị luận ồn ào phá vỡ, Lan Bác Tư Bản mang đến tin tức quá rung động rồi. Chẳng lẽ là huyết mạch An Đức Sâm rốt cuộc xuất hiện giác tỉnh?

"Ta tin tưởng rất nhiều người đã có đáp án, không sai, sau khi Già Ân chết đi thậm chí ngay cả ta cũng nghĩ rằng Bất Hủ truyền thừa sẽ đoạn tuyệt từ đó. Nhưng may mắn chính là đứa con Già Ân còn sống, hơn nữa ta chịu trách nhiệm nói cho các ngươi biết, đứa con của Già Ân tên là Địch Áo. Đó là một thiên tài chân chính, ít nhất trong những người ta từng thấy, Địch Áo là một người xuất sắc nhất."

Lan Bác Tư Bản đánh giá Địch Áo quá cao, thậm chí trên mặt rất nhiều người lộ ra thần sắc hoài nghi, vị lão nhân từng ở trong mật thất lại càng trực tiếp nêu nghi vấn: "Lan Bác Tư Bản đại nhân, nói như vậy có khoa trương quá không?"

Lan Bác Tư Bản nhìn lão nhân đặt câu hỏi, chỉ cười cười bình thản: "Một thanh niên hai mươi hai tuổi, ba năm trước đây còn chưa phải là Thiên Phú võ sĩ. Nhưng bây giờ hắn đã tấn thăng đến Cực Hạn võ sĩ cấp tám, người như vậy chẳng lẽ không tính là thiên tài? Đúng rồi, quên chưa bổ sung, cách đây hơn mười ngày hắn chỉ là một gã Cực Hạn võ sĩ cấp sáu."

"Chuyện này … không thể nào?"

"Trời đất ơi, làm sao có người lên cấp tốc độ nhanh như vậy?"

Trong ánh mắt của tất cả mọi người đều lộ ra tin tức đồng dạng, đó là không dám tin tưởng. Kiến thức thông thường nói cho bọn họ biết đó là chuyện không thể, trên đời này có người lên cấp với tốc độ biến thái như vậy? Nếu đúng như lời Lan Bác Tư Bản nói, chẳng phải chỉ cần có đủ thời gian, cái tên Địch Áo kia sẽ trưởng thành tới trình độ nào đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.