Thần Điển

Chương 478: Gây sự




"Ta dĩ nhiên không có ngu đến mức tự mình xông lên, ngươi nói không sai, bất kể là Lôi Mông hay là những vị công chúa điện hạ, ta không chọc nổi người nào hết." Người tuổi trẻ kia nở nụ cười âm hiểm: "Nhưng điều này cũng không thể đại biểu tất cả mọi người đều sợ hắn, các ngươi hiểu chưa?"

Có người đã mơ hồ đoán ra điều gì đó, lo lắng nói: "Hay là thôi đi, cần gì phải làm lớn chuyện như vậy? Đối với tất cả mọi người đều không có lợi."

"Bởi vì hắn làm cho ta khó chịu rồi, cho nên ta không muốn hắn ăn uống thoải mái." Người tuổi trẻ kia hung hăng nói tiếp: "Huống chi chuyện này là chúng ta có lý, ta cũng không sợ, các ngươi còn sợ cái gì?"

Lý Tra Đức nhíu mày nói với người tuổi trẻ kia: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Người tuổi trẻ kia không có trực tiếp trả lời, chỉ khẽ cười nói: "Lý Tra Đức, ngươi không ngần ngại mời thêm một người chứ?"

"Dĩ nhiên là không ngại." Lý Tra Đức càng thêm nghi ngờ: "Nhưng mà mọi người đã có đủ mặt hết rồi, còn muốn mời ai tới?"

Người tuổi trẻ kia nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Khố Kỳ."

Sắc mặt tất cả mọi người lập tức thay đổi, tiếng xấu của Khố Kỳ quả thực là như sấm bên tai, sinh động đến mức trẻ nhỏ ở trong đế đô vừa gặp Khố Kỳ đã vội vã quay đầu chạy trốn. Lúc này Lý Tra Đức chỉ muốn vui chơi giải trí, hắn không muốn tiếp xúc với nhân vật hư hỏng cấp đại ca này.

"Ngươi quen Khố Kỳ ?" Lý Tra Đức hơi động tâm, nhưng cũng rất lo lắng, dù sao danh tiếng Khố Kỳ quá kém. Hắn thật sự không muốn giao tiếp với loại người như vậy.

"Yên tâm đi, Khố Kỳ không có hư hỏng như các ngươi tưởng tượng đâu." Người tuổi trẻ kia hiển nhiên biết Lý Tra Đức đang lo lắng điều gì, mỉm cười nói: "Huống chi từ trước đến nay Khố Kỳ không ưa Lôi Mông. Đây quả thực là một cơ hội tuyệt diệu đối với hắn, cho nên hắn sẽ cảm tạ chúng ta, hơn nữa còn không cần chúng ta phải làm gì, chỉ cần đứng ở một bên nhìn là tốt rồi."

Lý Tra Đức do dự hồi lâu rốt cuộc gật đầu, làm cho hắn quyết định như vậy chính là cỗ tà khí đang tích tụ ở trong lòng. Huống chi hắn cũng không cần xung đột chính diện với Lôi Mông.

Người trẻ tuổi mang theo đám người Lý Tra Đức đi tới một con đường khác, trên con đường này cũng toàn là tửu quán, chỉ có điều phong cách trang hoàng không giống với tửu quán bình thường. Mặc dù là ban ngày nhưng bên trong vẫn có ánh nến mập mờ, không gian tối tăm hơn bên ngoài rất nhiều.

Mấy người Lý Tra Đức hai mặt nhìn nhau, cho dù chưa từng tới nơi này nhưng hầu như ai cũng nghe qua về nó. Con đường này gọi là khu Hồng Phấn, chỉ cần ngươi có tiền là có thể tìm được bất kỳ loại nữ nhân nào ở nơi này, tên Khố Kỳ kia ngày ngày trải qua ở địa phương này?

Đi tới trước cửa một tửu điếm tên là Mỹ Đức Ni Á, người tuổi trẻ kia ngừng lại nói: "Các ngươi chờ ở đây, ta đi vào tìm Khố Kỳ."

Đám người Lý Tra Đức gật đầu đồng ý, không cần người kia nói bọn họ cũng không muốn đi vào. Ở trong mắt đám con cháu quý tộc, những người đến chỗ này thường là loại nhà giàu mới nổi, hoặc là những tên tiểu quý tộc. Đối với đám người Lý Tra Đức thà rằng thông đồng với phụ nữ có chồng còn tốt hơn lăn lộn trong này.

Người trẻ tuổi trực tiếp đi lên gõ cửa, thời gian trôi qua không lâu lắm, từ bên trong cửa truyền ra một thanh âm biếng nhác: "Ai đó?"

"Là ta, Duy Ni." Người tuổi trẻ kia hồi đáp.

Cánh cửa được mở ra, một phụ nhân dáng vẻ buồn ngủ xuất hiện ở trước mặt đoàn người Lý Tra Đức. Phụ nhân quét mắt một vòng rồi chuyển ánh mắt vào người tuổi trẻ kia, lúc này mới che miệng cười, nói: "Ai da, Duy Ni thiếu gia, chiếu cố tới việc buôn bán của chúng ta sớm như vậy?"

Phụ nhân không tính là xinh đẹp nhưng một khi cười lên lại có vẻ phong tình khác lạ, nhất là y phục trên người nàng không nhiều vải lắm. Bộ ngực đẫy đà rung lên theo động tác cười của nàng, quả thật là nhục cảm mười phần. Đám người Lý Tra Đức không hẹn mà cùng nhau nuốt nước miếng, tất cả đều có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, trong người bức rức khó chịu vô cùng.

Gã thanh niên tên là Duy Ni thiếu gia thanh niên khinh bạc vỗ lên mặt phụ nhân một cái, nói: "Khố Kỳ ở bên trong?"

"Dĩ nhiên là có." Phụ nhân vừa nói liếc mắt đưa tình, nhẹ giọng nói: "Bọn nhỏ còn chưa có rời giường, ta đây phải đi gọi các nàng dậy."

"Không cần phiền toái như vậy, ta đến tìm Khố Kỳ có chuyện." Duy Ni vừa nói vừa đi vào trong.

Phụ nhân nghiêng thân thể sang một bên để cho Duy Ni đi vào, trên mặt có vẻ hơi thất vọng, nhưng chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Ngược lại nhìn về phía đám người Lý Tra Đức, mỉm cười mập mờ: "Còn đứng bên ngoài làm gì? Không bằng đi vào nghỉ chân một chút, chỗ tỷ tỷ thứ gì cũng có, không làm cho các ngươi thất vọng đâu."

Mấy người Lý Tra Đức rất là lúng túng, liên tục lắc đầu nói: "Chúng ta còn có việc, lần sau rồi tính."

Lúc này Duy Ni vốn quen cửa quen nẻo đi một hơi lên lầu hai, nhẹ nhàng gõ cửa một gian phòng bên trong cùng. Một lát sau Duy Ni thấy trong phòng không có phản ứng lại gõ thêm mấy cái, lần này trong phòng rốt cuộc có tiếng đáp lại: "Ai?" Chẳng qua là giọng nói nghe có vẻ khó chịu.

"Khố Kỳ thiếu gia? Ta là Duy Ni."

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng đã được kéo ra, một người thanh niên thân thể gầy gò dùng sắc mặt bất thiện nhìn tới Duy Ni: "Hi vọng ngươi có thể cho ta một lý do chính đáng, nếu không ta sẽ trực tiếp ném ngươi từ chỗ này xuống đất."

Đây là một thanh niên anh tuấn, mày rậm mắt to, sống mũi cao thẳng, cộng thêm đôi môi hơi nhếch lên, trên miệng lúc nào cũng nở nụ cười tà. Loại người như vậy nếu xuất hiện ở trên yến hội nhất định sẽ khiến cho các các vị tiểu thư chú ý, tiếc nuối nhất là hai con mắt thâm quầng đã chứng minh chủ nhân của nó hoang dâm vô độ, phá hư vẻ mỹ cảm toàn thân.

Nhìn lướt qua bả vai thanh niên, Duy Ni có thể thấy trong phòng là một cái giường lớn, đang nằm trên đó là một cô gái da thịt trắng như tuyết, trên người trần truồng không một mảnh vải che thân, tựa hồ xem Duy Ni đứng bên ngoài cửa như là không khí vậy.

Duy Ni chỉ nhìn thoáng qua rồi vội vàng thu hồi ánh mắt trở lại, trên mặt nở nụ cười cung kính: "Khố Kỳ thiếu gia, là như thế này. Chúng ta muốn đi dùng bữa ở tửu điếm Cách Lan Đặc, nhưng không ngờ phòng đặt trước lại bị người ta đoạt mất."

Khố Kỳ nhíu mày: "Nói với ta chuyện này làm gì? Trực tiếp ném bọn họ ra ngoài là xong việc rồi. Rồi lại nói lão Cách Lan Đặc lăn lộn ở đế đô nhiều năm như vậy, ngay cả điểm quy củ này cũng không hiểu sao?"

Duy Ni cười khổ nói: "Vấn đề là người khách kia chẳng những là lão Cách Lan Đặc chọc không nổi, bản thân chúng ta cũng chọc không nổi."

Ánh mắt Khố Kỳ nhanh chóng co lại, nở nụ cười gian tà: "Đá trúng tường sắt rồi? Ha hả, nói đi, đối phương là ai?"

Nghe được Khố Kỳ hỏi như vậy, Duy Ni nhất thời yên tâm hẳn lên, căn cứ tiếp xúc trong khoảng thời gian này. Duy Ni xem như là hiểu biết tính cách của Khố Kỳ, người này ghét nhất là nghe nói có người lớn lối hơn mình, gặp phải chuyện như vậy nhất định sẽ xông lên giáo huấn đối phương. Có lẽ chỉ có làm như vậy mới cho thấy bản thân hắn không giống người khác.

"Là Lôi Mông." Duy Ni vừa nói vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt Khố Kỳ.

Khố Kỳ nghe thấy cái tên Lôi Mông, ánh mắt rõ ràng xẹt qua một tia hàn quang, sau đó cười lạnh nói: "Ta còn tưởng rằng là ai, thì ra là hắn, không trách được lão Cách Lan Đặc cũng không dám làm trái. Ha hả, đi ra ngoài mấy năm tiến bộ hơn trước kia không ít."

Duy Ni dùng bộ dạng giả mù sa mưa nói: "Nếu như Khố Kỳ thiếu gia cảm thấy khó xử thì coi như xong, nói thật ra các ngươi đều là con cháu của bệ hạ, không đáng bởi vì chuyện nhỏ nhặt mà phát sinh xung đột."

Khố Kỳ ngó chừng Duy Ni một hồi, khóe miệng lại từ từ cong lại, nụ cười của hắn rất sắc: "Ngươi thật sự nghĩ như vậy ?"

Duy Ni không ngờ tới Khố Kỳ lại có thể hỏi như vậy, há miệng mãi không nói nên lời. Sau lưng mất tự chủ run rẩy từng chặp, mồ hôi lạnh đổ ra ướt trán, hắn lúc này mới nhớ tới Khố Kỳ có thể lớn lối ở đế đô nhiều năm như vậy, tại sao lại không có đầu óc chứ? Cho dù lúc bình thường biểu hiện quá kém, nhưng hắn cũng là người thừa kế của Bất Hủ truyền thừa, chỉ riêng huyết thống đã cao quý hơn bọn hắn không biết bao nhiêu lần. Trong lúc nhất thời hối hận không dứt, bản thân mình không nên đùa bỡn cái loại thông minh vặt này mới đúng.

Cũng may Khố Kỳ cũng không có ý định tiếp tục đuổi truy cứu chuyện này, thản nhiên nói: "Nhìn trên mặt mũi biểu ca ngươi, ta không so đo với ngươi làm gì. Nhưng ngươi cần phải nhớ kỹ một điểm, ngàn vạn lần đừng nghĩ rằng người khác là kẻ ngu, thật ra những thằng ngu chân chính thường thường sẽ tự cho mình là người thông minh."

Sắc mặt Duy Ni lúng túng tới cực điểm, không biết nên nói cái gì mới có khả năng giảm bớt không khí căng thẳng hiện tại. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Được rồi, nói đi, Lôi Mông chiếm đoạt phòng ăn của các ngươi, sau đó thì sao? Các ngươi muốn ta làm những việc gì?" Khố Kỳ lại khôi phục bộ dạng như trước, phảng phất như không thèm đặt chuyện này ở trong lòng.

Giờ phút này Duy Ni đâu còn dám nói lên yêu cầu, lúc đến đây hắn đã nghĩ kỹ những câu giải thích nhưng không có một chút công dụng, đành phải đàng hoàng nói: "Thật ra chúng ta nuốt không trôi cái nhục này, cũng quá khi dễ người ta rồi, rõ ràng là chúng ta đã đặt từ mấy ngày trước mà."

"Nói cách khác, các ngươi chiếm lý đúng không?" Khố Kỳ ý cười cười tràn đầy gian xảo: "Được rồi, nói thật ra đã lâu ta cũng không gặp Lôi Mông. Đúng lúc mượn cơ hội này ôn chuyện cũ với hắn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.