Thần Điển

Chương 433: Nguy hiểm




Đạt Nhĩ Sâm cẩn thận nhìn chung quanh một vòng: "Đi thôi, vào trong rồi nói sau."

Hai người đi vào trong thạch động, không biết là trùng hợp hay là Khố Ân Tư bố trí trước đó, bên trong thạch động không có một bóng người nào cả.

Đạt Nhĩ Sâm rất hài lòng với hoàn cảnh như vậy, bọn họ nói chuyện vốn không thể để cho quá nhiều người biết.

"Ngươi đã biết đối thủ của mình là ai chưa?"

Khố Ân Tư gật đầu, sau đó thở dài nói: "Cho nên chúng ta đã chuẩn bị nhận thua, tên Địch Áo kia đúng là quá mạnh."

Đạt Nhĩ Sâm nhíu mày nhìn tới Khố Ân Tư, qua một lúc sau bỗng nhiên cười nói: "Khố Ân Tư, ngươi cho rằng ta sẽ tin chuyện ma quỷ này?"

"Có tin hay không là vấn đề của ngươi." Khố Ân Tư nhún vai bình chân như vại: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ là ta có thể đánh thắng Địch Áo? Nếu ngươi nghĩ như vậy, ta đây đành phải xin lỗi vì để ngươi thất vọng rồi."

Đạt Nhĩ Sâm trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: "Khố Ân Tư, theo ta được biết học phần trong tay các ngươi đã không còn bao nhiêu? Ngươi định bỏ qua lần tranh tài này?"

Khố Ân Tư cười khổ nói: "Không phải là ta muốn bỏ qua, mà là không có cách nào khác. Mặc dù trực tiếp nhận thua sẽ mất thể diện, nhưng ít ra chúng ta có thể bảo tồn đầy đủ chiến lực. Bây giờ nếu chúng ta liều mạng với Địch Áo, không nói trước có thể thay đổi được kết quả hay không, cuộc thi cá nhân sau này sẽ làm gì bây giờ?"

"Nếu như ngươi gặp lại Địch Áo ở cuộc thi cá nhân thì sao? Ta biết tên Địch Áo kia ghi danh cũng thi đấu cá nhân ở bộ cao cấp." Đạt Nhĩ Sâm hỏi tới.

"Nếu như lại để ta gặp hắn, vậy thì chỉ có thể nói vận khí của ta quá kém mà thôi." Khố Ân Tư buông tay thở dài, nhưng sau đó lại nhìn Đạt Nhĩ Sâm mỉm cười gian xảo: "Ngoại trừ bỏ qua thì ta có biện pháp gì khác?"

Đạt Nhĩ Sâm giận đến mức gân xanh trên trán giật giật mấy cái, cố gắng hít sâu một hơi mới tạm thời bình phục tâm tình của mình, chậm rãi nói: "Khố Ân Tư, chúng ta đã quen biết lâu như vậy, nói công bằng một câu không được sao?"

"Công bằng?" Khố Ân Tư mỉm cười nhàn nhạt: "Ta dĩ nhiên rất thích làm như vậy, nhưng ngươi phải tự hỏi mình trước hỏi chính ngươi có làm được không? Suy nghĩ thật kỹ đi, Đạt Nhĩ Sâm, ở đây không có ai là người ngu cả, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? ?Cứ nói thẳng ra thì tốt hơn."

Lần này Khố Ân Tư nói ra làm cho Đạt Nhĩ Sâm có chút lúng túng, hắn vốn nghĩ là Khố Ân Tư chắc chắn sẽ không bỏ qua lần tranh tài này, hắn sẽ khích bác vài câu để cho Khố Ân Tư ngu ngốc đâm đầu vào liều mạng với đám người Địch Áo. Nếu hắn không tự cho là mình thông minh, Khố Ân Tư sẽ không dùng thái độ này đối với hắn.

"Tốt lắm, Đạt Nhĩ Sâm, chuyện vừa rồi để cho nó trôi qua đi. Ta biết ngươi và khu năm mươi mốt có mâu thuẫn với nhau, nói thật ra ta cũng nhìn bọn hắn không thuận mắt lắm. Ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào?" Khố Ân Tư không muốn triệt để trở mặt với Đạt Nhĩ Sâm, dù sao tỷ tỷ Đạt Nhĩ Sâm là San Đóa Lạp có sức ảnh hưởng rất lớn ở bộ cao cấp.

"Lúc nãy là lỗi của ta, là do ta không nói rõ ràng." Đạt Nhĩ Sâm sửa sang lại suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: "Là như thế này, Khố Ân Tư, ngươi đã thấy thực lực Địch Áo rồi đúng không? Chúng ta dựa vào tổ hợp năm người căn bản không thể chính diện đánh bại bọn họ."

"Thì sao? Ngươi có biện pháp gì tốt?" Khố Ân Tư gật đầu, dường như đồng ý với ý nghĩ của Đạt Nhĩ Sâm, trong lòng lại âm thầm khinh thường, chúng ta? Ai là chúng ta? Là ngươi muốn cướp Hỏa Hống Thú của người ta mà? Lão tử vốn không có thù oán với khu năm mươi mốt.

"Cho nên chúng ta chỉ có thể tìm biện pháp tiêu hao thực lực của bọn họ, Địch Áo là Phong hệ võ sĩ cực mạnh, dĩ nhiên không thể đánh chủ ý lên người hắn. Nhưng những người còn lại hoàn toàn khác hẳn, chỉ cần có thể đả thương mấy người kia, một mình Địch Áo lấy cái gì hợp lại liều mạng với chúng ta chứ?" Đạt Nhĩ Sâm nói ra phương pháp xử lí của San Đóa Lạp, làm như vậy chỗ tốt chính là không có vi phạm quy tắc của học viện, không ai có lý do để chỉ trích bọn họ.

"Biện pháp này quả thật không tệ, nhưng ta có một vấn đề." Khố Ân Tư liếc sang Đạt Nhĩ Sâm: "Ai đi tiêu hao thực lực của bọn họ đây? Hoặc là nói ngươi nghĩ nên để cho ai mạo hiểm chọc giận Địch Áo, người nào dám làm chuyện này? Dưới tình huống không sử dụng bí kỹ công kích lại có thể đánh bại hai võ sĩ cùng giai, đối thủ khó chơi cỡ đó, ta tin tưởng không có ai muốn đi trêu chọc."

Đạt Nhĩ Sâm á khẩu không trả lời được, thật ra chuyện này quá rõ ràng, chỉ cần không phải là kẻ ngu chắc chắn sẽ nhận ra mục đích thật sự của Đạt Nhĩ Sâm ở chỗ nào. Nhưng Khố Ân Tư, cái tên đáng chết này hết lần này tới lần khác giả bộ như không biết gì hết, khiến cho Đạt Nhĩ Sâm hận đến mức ngứa răng.

Khố Ân Tư vẫn ung dung ngồi ở chỗ đó rung đùi đắc ý, dù sao gấp gáp không phải là mình. Hắn có đủ thời gian chu toàn với Đạt Nhĩ Sâm, muốn thúc ngựa chạy lại không cho ngựa ăn cỏ, trên đời này làm gì có đạo lý như vậy chứ?

Đạt Nhĩ Sâm đã nhận ra đối phương cương quyết "không thấy thỏ không thả ưng" ra rồi, trực tiếp hỏi tới: "Khố Ân Tư, ta nhớ được trong trận đấu năm ngoái, khu các ngươi không tiến vào được trước mười đúng không?"

"Đó là chuyện năm ngoái, có quan hệ gì tới chủ đề hiện tại?" Khố Ân Tư bình thản trả lời.

Đạt Nhĩ Sâm hít sâu một hơi lần nữa, chậm rãi nói: "Ta có thể bồi bổ cho các ngươi số học phần bị tổn thất."

Khố Ân Tư cười lạnh ở trong lòng, Đạt Nhĩ Sâm nói như vậy hiển nhiên là muốn bồi bổ lại dựa theo xếp hạng năm ngoái của bọn họ, hắn thản nhiên nói: "Đạt Nhĩ Sâm, nếu ngươi vẫn không có thành ý như vậy, ta nghĩ cuộc nói chuyện giữa chúng ta có thể chấm dứt được rồi. Dĩ nhiên ta có thể xem như chưa từng phát sinh chuyện này, mọi người vẫn là bằng hữu."

Đạt Nhĩ Sâm lập tức nóng nảy, Khố Ân Tư và hắn coi như là tương đối quen thuộc, nếu đổi thành người ở một khu khác. Hắn không bao giờ dám nói trực tiếp chuyện này. Vì thế, dù thế nào đi nữa hắn cũng phải làm cho Khố Ân Tư đồng ý hợp tác với mình.

"Bốn ngàn học phần." Đạt Nhĩ Sâm cắn răng nói, phần thưởng ngôi vị đệ nhất chỉ là một vạn học phần. Đạt Nhĩ Sâm có thể nói là đổ không ít máu rồi. Hắn tin tưởng đối phương không có lý do gì không động tâm.

Quả nhiên, lông mày Khố Ân Tư khẽ cau lại, hơi kinh ngạc nhìn sang Đạt Nhĩ Sâm: "Ngươi có thể lấy ra bốn ngàn học phần?"

"Chuyện đó không cần ngươi quan tâm, ngươi cũng rõ ràng danh dự của ta rồi. Chỉ cần là chuyện ta đáp ứng, từ trước tới giờ chưa nuốt lời lần nào." Tuy nói như thế nhưng trong lòng Đạt Nhĩ Sâm lại đang rỉ máu, chính là bốn ngàn học phần nha! Nhưng chỉ vì có thể chiếm được Hỏa Hống Thú, hết thảy mọi thứ đều là đáng giá.

"Được rồi, ngươi muốn ta làm gì?" Khố Ân Tư nở nụ cười gian trá.

"Các ngươi tận lực vây công những người khác, phải đánh bị thương bọn họ, thương tổn càng lớn càng tốt." Nếu đã giao ra nhiều như vậy, Đạt Nhĩ Sâm dĩ nhiên mong muốn đạt được ích lợi lớn nhất, lập tức nói ra yêu cầu không chút khách khí.

"Đả thương toàn bộ bốn người còn lại?" Khố Ân Tư cau mày lại suy nghĩ, hồi lâu sau mới nói: "Ngươi quá xem trọng chúng ta thì phải? Hay là ngươi nghĩ tên Địch Áo kia chỉ là vật trang trí?"

Đạt Nhĩ Sâm suy nghĩ một chút, quả thật là yêu cầu này không thực tế lắm: "Vậy thì … ờ, đả thương một người, một ngàn học phần."

"Đả thương là được?" Khố Ân Tư cười cười giao xảo, hỏi lại một câu.

"Chuyện này..." Đạt Nhĩ Sâm cắn răng nói: "Khố Ân Tư, ta đây không nói vòng vèo nữa, nếu có thể đánh trọng thương một người, làm cho đối phương hoàn toàn mất đi lực chiến đấu. Ta cho ngươi hai nghìn học phần, vết thương nhẹ một ngàn, tạm được rồi chứ?"

Sân thi đấu diễn ra vòng tranh tài thứ hai vẫn đông nghịt người như trước, những người thuộc khu vực bị loại cũng đến quan sát vòng tranh tài tiếp theo, không có một người nào nguyện ý bỏ qua cơ hội học tập tốt như thế này.

Không thể không nói, học viên của Tử Vong Chi Ca học viện tu luyện khắc khổ hẳn là số một số hai trên toàn đại lục, bởi vì trong lòng bọn họ đều rõ ràng cơ hội của mình phải xuất phát từ chính bản thân mình.

Ở trên khán đài, mấy người Địch Áo vẫn ngồi ở trong góc như lần trước, thế mà cũng có một đống người thỉnh thoảng dời ánh mắt về phía bọn họ. Mọi người làm gì thì cứ làm, bọn họ mặc kệ ngó lơ sang chỗ khác, dù sao bị người ta nhìn cũng chả mất miếng thịt nào.

"Vẫn rút thăm chứ?" Lôi Mông nhìn lướt qua mọi người, chợt hỏi lại vấn đề hôm qua.

Địch Áo cười cười nói: "Ta không có ý kiến, làm sao cũng được."

"Ta không có hỏi ngươi." Lôi Mông đảo cặp mắt trắng dã, lầm bầm: "Ngươi đừng mong ngồi đó nhàn rỗi, tôn chỉ của chúng ta là không thể thua một trận."

"Vậy thì không cần rút thăm." Y Toa Bối Nhĩ nói: "Ta mới vừa lên cấp vẫn chưa có ổn định thực lực, đoán chừng vòng tranh tài tiếp theo sẽ không khác nhiều lắm."

Tất cả mọi người đều thấy những ngày qua Y Toa Bối Nhĩ cố gắng tới mức nào, cho nên Lôi Mông mới nhắc lại đề nghị này. Nhưng Y Toa Bối Nhĩ cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, nhất là học phần của mọi người đã dùng ở trên người nàng. Muốn để cho Tác Phỉ Á và Tuyết Ny tiếp nhận đạo sư thần bí chỉ dạy, thành tích lần tranh tài này vô cùng quan trọng. Vì thế Y Toa Bối Nhĩ quyết tâm không trở thành gánh nặng cho mọi người.

"Vậy thì đợi vòng tranh tài sau hãy nói lại, Địch Áo, lần này không được giống như lần trước đó. Ngươi phải cho chúng ta một cơ hội biểu hiện." Lôi Mông nghiêm mặt nói với Địch Áo, những người khác cũng gật đầu đồng ý.

"Ta có biện pháp gì đây?" Địch Áo thở dài bất đắc dĩ: "Nếu lần này đối phương vẫn dùng chiến thuật nhắm vào ta, các ngươi không cho ta hoàn thủ hả?"

Trong thời gian mấy người nói chuyện, trận đấu đầu tiên đã kết thúc, phe thắng thảm chỉ còn một gã Địa hệ võ sĩ hoàn hảo không tổn hao gì, những người khác có kẻ thoát lực ngã ngồi dưới đất, có kẻ bị thương không nhẹ. Tranh tài càng về sau, thực lực mọi người càng tiếp cận, tình hình chiến đấu càng thêm thảm thiết.

"Trời đất ơi!" Chú ý tới kết quả các trận đấu, Lôi Mông há to miệng kinh hãi: "Không cần thiết phải tanh máu như vậy chứ?"

"Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi à? Trên đời này làm gì có người không cần ăn cũng sống?" (nói ẩn ý) Ca Đốn bĩu môi khinh thường: "Đúng là đứng nói chuyện thì không biết đau lưng, ai dà !"

Lôi Mông trợn trừng hai mắt: "Nói thật hay, làm như ngươi không có bối cảnh vậy. Địch Áo, sau này không cần cho Ca Đốn mảnh vỡ tinh thần sử dụng nữa, để cho tên này tự mình kiếm học phần đi."

Ca Đốn cười cười bất cần: "Tác Phỉ Á nói như thế có lẽ ta sẽ rất lo lắng, nhưng ngươi hả? Hoàn toàn có thể trực tiếp bỏ qua, tại sao Địch Áo phải nghe lời ngươi?"

"Tốt lắm tốt lắm, đến lượt các ngươi ra sân rồi. Nếu các ngươi muốn để cho mọi người chế giễu thì hoàn toàn có thể tiếp tục ầm ĩ ở trên đài." Y Toa Bối Nhĩ vội vàng phất phất tay thúc giục.

"Ta lười không thèm chấp nhặt con nít." Lôi Mông lầm bầm một câu, sau đó mấy người bắt đầu đi lên lôi đài.

Trên đài thi đấu, tuyển thủ khu chín mươi bốn đã đứng sẵn chờ đợi.

"Những người đó làm gì ồn ào vậy nhỉ? Không phải là sợ chúng ta đó chứ?" Một tên thanh niên mặt đầy tàn nhang nói giỡn. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Đáng tiếc là hắn cười giỡn không hề buồn cười chút nào, bốn người còn lại đều trừng mắt nhìn hắn, đầu óc ngươi có hỏng không? Gã Địch Áo kia một mình một mình khi dễ hai tên võ sĩ cùng giai lại đi sợ nhà ngươi?

"Khố Ân Tư, ngươi xác định muốn làm vậy hả? Gã Địch Áo kia rất khó đối phó." Một người khác lo lắng thấp giọng nói.

"Bằng không các ngươi nghĩ là chúng ta có thể thắng?" Khố Ân Tư thản nhiên nói: "Dù sao mọi người tham gia tranh tài cũng là vì học phần, đả thương một người được một ngàn học phần, trọng thương là hai nghìn. Tên tên ngốc Đạt Nhĩ Sâm chịu giao ra giá lớn như vậy, tại sao chúng ta không làm?"

"Nhưng mà... lỡ may chọc giận Địch Áo thì làm sao bây giờ?" Người nọ vẫn không yên lòng.

"Nơi này là Tử Vong Chi Ca học viện, thực lực của hắn cường thịnh trở lại cũng chịu không nổi trừng phạt tư đấu. Các ngươi hoàn toàn có thể yên tâm, La Bá Tư, không phải là ngươi bây giờ định thay đổi ý định đó chứ?" Khố Ân Tư lạnh lùng nhìn sang đối phương.

"Dĩ nhiên là không." La Bá Tư cười lớn.

Gã thanh niên mặt đầy tàn nhàng mỉm cười vỗ vỗ bả vai La Bá Tư: "Có gì phải sợ ? Đến lúc đó ta chịu trách nhiệm quấn lấy Địch Áo, các ngươi tận tình giày xéo bọn họ đi, ha hả, hai vị cô nương kia tương đối xinh đẹp, đáng tiếc !"

"Bọn họ lên rồi, nhớ kỹ, nếu ngươi phải quấn lấy Địch Áo không tiếc bất cứ giá nào, yên tâm đi, hắn không dám giết người đâu. Lần trước tranh tài tất cả các ngươi đã thấy được, hắn không dám buông thả bí kỹ công kích nữa mà." Khố Ân Tư dặn dò.

"Cứ giao cho ta, yên tâm, ta sẽ không để cho hắn rảnh tay." Gã thanh niên mặt đầy tàn nhang nói tràn đầy tự tin.

Mấy người Địch Áo đứng ở nên kia nhìn mấy tên đối thủ thì thầm to nhỏ, không khỏi sinh ra cảm giác nghi ngờ, bây giờ mới bắt đầu nghiên cứu chiến thuật? Hình như là hơi muộn thì phải?

Vị đạo sư xao trên khán đài rung cái chuông nhỏ trong tay báo hiệu tranh tài chính thức bắt đầu.

Địch Áo theo thói quen chạy sang một bên, sau đó thấy phía đối diện cũng lao ra một người nghênh đón bản thân. Ca Đốn và Lôi Mông đám người cực kỳ cao hứng, cuối cùng lần này đã gặp một đội ngũ tương đối bình thường.

Gã thanh niên mặt đầy tàn nhang vừa lao ra đã ngoắc ngoắc đầu ngón tay về phía Địch Áo Hành vi này rõ ràng là cố tình khiêu khích, trên khán đài nhất thời bộc phát một trận ồn ào.

Muốn chọc giận ta? Địch Áo âm thầm cười lạnh, trò chơi này còn chưa đủ làm ảnh hưởng đến hắn. Dĩ nhiên, nếu như đổi sang một trường hợp khác, Địch Áo sẽ không ngần ngại cho hắn nếm thử tư Lôi Quang Phong Nhận vị. Chỉ có điều bây giờ không thể làm như vậy, hắn chỉ có thể dùng thủ đoạn bình thường đánh bại đối phương.

Đám người Ca Đốn đang từ từ tiến lên cũng nhìn thấy ám hiệu của tên thanh niên tàn nhang, mọi người không khỏi buồn cười liếc nhìn nhau: "Tên kia có bị bệnh não không vậy?"

"Tóm lại là hắn không được bình thường, chẳng lẽ là Địch Áo biểu hiện trong cuộc tranh tài còn yếu quá? Hoặc hắn nghĩ là tính tình Địch Áo rất tốt?"

"Mặc kệ nó, dù sao hắn sẽ phải ăn xui xẻo ngay lập tức, chúng ta nên suy nghĩ thật kỹ làm sao đối phó mấy tên kia. Lần này không thể để cho Địch Áo tỏa sáng một mình nữa."

Nếu như tên thanh niên tàn nhang có thể nghe thấy mấy người Ca Đốn nói chuyện với nhau, có lẽ hắn sẽ hối hận vì hành vi của mình. Nhưng hiện tại hắn thấy mục đích của mình đã đạt được, bởi vì Địch Áo đang lao thẳng đến chỗ hắn mà không thèm quản đồng đội của mình.

Tốc độ của Địch Áo và gã thanh niên tàn nhang kia rất nhanh, khi khoảng cách song phương chỉ còn lại mười mấy thước, hai người đồng thời thả ra Phong Nhận. Đây là phương thức chiến đấu tiêu chuẩn của Phong hệ võ sĩ, buông thả Phong Nhận ở khoảng cách này không phải là muốn đánh một phát trúng ngay đối phương, mà là dùng để quan sát phản ứng của đối phương, từ đó xác định chiến thuật kế tiếp.

Gã thanh niên tàn nhang lập tức thả ra Phong Ưu Nhã thay đổi phương hướng, đồng thời phóng ra hai đạo Phong Nhận chia ra hai hướng bắn tới Địch Áo.

Địch Áo lắc mình sang một bên né tránh Phong Nhận, nhưng gã thanh niên tàn nhang cảm thấy ngoài ý muốn chính là biên độ Địch Áo né tránh quá nhỏ, trong quá trình lao tới chỉ khẽ lách qua là xong. Phong Nhận của hắn vì thế bay lướt qua gần kề y phục Địch Áo, hai đạo Phong Nhận phía sau cũng không thể tạo thành nửa điểm ảnh hưởng cho Địch Áo.

Phương thức Địch Áo tránh né Phong Nhận không thể nghi ngờ là vô cùng mạo hiểm, nhưng điều này đã chứng minh thực lực Địch Áo rất rõ ràng. Nếu không phải là người phi thường tự tin với khả năng của mình thì không thể nào làm ra động tác nguy hiểm như vậy.

Thần sắc gã thanh niên tàn nhang rất ngưng trọng, lập tức buông thả Tật Phong Tấn Ảnh và Địch Áo kéo giãn khoảng cách ra, hai tay liên tục huy động phóng ra từng đạo Phong Nhận không chút gián đoạn nhằm ngăn cản Địch Áo tiếp cận mình.

Thân hình Địch Áo nhẹ nhàng lướt sát mặt đất tránh thoát cơn mưa Phong Nhận của đối phương, một quả Phong Nhận lóe ra thanh mang từ đầu ngón tay Địch Áo bắn ra, đang bay ở giữa không trung bỗng nhiên nổ tung hóa thành mấy chục đạo lưu quang ập tới chỗ gã thanh niên tàn nhang đứng đối diện.

Địch Áo nghĩ là đối phương nhất định sẽ né tránh công kích của mình, nhưng kết quả lại không giống với hắn dự liệu. Gã thanh niên mặt đầy tàn nhang vũ động hai tay cơ hồ hóa thành một dãy hư ảnh, số lượng Phong Nhận thả ra thậm chí vượt qua Diễn Sinh bí kỹ của Địch Áo.

Địch Áo lần đầu tiên nhìn thấy có người dùng phương thức này ứng phó Diễn Sinh bí kỹ, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, chẳng lẽ đối phương cũng không sợ hao hết nguyên lực?

Thật ra gã thanh niên tàn nhang đang đánh cuộc, đánh cuộc Địch Áo ngã trước hay là hắn bình an vô sự đến lúc đồng bạn chạy tới trợ giúp. Chỉ cần trong khoảng thời gian này, đám người Khố Ân Tư có thể đánh bị thương đối phương là bọn họ thành công rồi. Cho dù Địch Áo tức giận cũng không làm nên chuyện gì, cùng lắm thì nhận thua là xong, dù sao chỉ cần đả thương một người thì bọn họ được một ngàn học phần, đường nào cũng có lợi mà.

Trong lúc Địch Áo và gã thanh niên tàn nhang lâm vào giai đoạn giằng co, mấy người Ca Đốn đã bộc phát chiến đấu với nhóm Khố Ân Tư.

Tuyết Ny mới vừa thả ra một đạo Băng Tường liền thấy luồng hỏa diễm lao đến, Băng Tường chỉ kiên trì được vài giây là hỏng mất. Mọi người không khỏi kinh hãi thất sắc, bởi vì Chân Hồng Chi Vũ không thể nào có lực công kích mãnh liệt như thế.

May mà Tác Phỉ Á phản ứng khá nhanh, ngay khi Băng Tường mới vừa tan vỡ, nàng đã phất tay tạo ra đạo Băng Tường thứ hai. Lúc này mấy người bọn họ mới nhìn thấy rõ ràng, bốn người đối diện ngoại trừ một gã Địa hệ võ sĩ xông tới trước, tất cả những người còn lại đều huy động ngọn lửa Chân Hồng Chi Vũ tiến hành công kích. Khó trách Băng Tường của Tuyết Ny chỉ kiên trì trong thời gian ngắn ngủi như vậy. Bọn họ cảm thấy hơi khó tin, phe đối diện điên rồi sao? Bày ra trận hình dĩ nhiên là ba Hỏa hệ võ sĩ? Cho dù lúc đầu có thể chiếm ưu thế nhưng có ích lợi gì chứ? Cuối cùng thất bại nhất định là bọn họ.

Mấy người Khố Ân Tư không để ý Ca Đốn suy nghĩ thế nào, tất cả đều phát động Chân Hồng Chi Vũ lên đến cực hạn. Bọn họ chỉ cần đả thương một người là kiếm lời lớn ở lần tranh tài này rồi, cho nên bọn họ căn bản không thèm suy nghĩ đến hậu quả, chỉ một lòng quyết tâm cường công.

Tác Phỉ Á buông thả Băng Tường cũng bị đánh nát rất nhanh, Lôi Mông đành phải tiến lên ngăn cản, nhưng mà ba Cực Hạn võ sĩ đồng thời thi triển Chân Hồng Chi Vũ không phải dễ chống đỡ như vậy. Lôi Mông có thể bảo đảm màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ không bị phá vỡ trong khoảng thời gian ngắn, nhưng lực lượng tác động vào thân thể hắn quá mãnh liệt, không cách nào triệt tiêu hết, nhất thời bị đánh lui liên tục.

"Lôi Mông, lui ra ..." Ca Đốn tức giận quát lên, khẽ lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay hắn lập tức hiện ra vài điểm Hoả Tinh màu trắng.

"Không sao !"

Lôi Mông cắn chặt răng, hắn thật sự không cam lòng cứ như vậy lui xuống, nhưng đối phương tấn công quá mãnh liệt, quả thực chính là đả pháp liều mạng, hắn căn bản không có dư âm lựa chọn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.