Thần Điển

Chương 420: Xử lý và bù đắp




Sắc mặt Đạt Nhĩ Sâm xanh mét, nếu Địch Áo không biểu lộ thực lực quá kinh người, có lẽ giờ phút này hắn đã xông lên rồi. Đầu óc Đạt Nhĩ Sâm rất linh hoạt, nếu không chỉ dựa vào mỗi tỷ tỷ, hắn không thể nào chen chân vào đội tuần tra. Đạt Nhĩ Sâm hiểu rõ ràng vọng động không thể giải quyết vấn đề, thực lực của ngươi rất mạnh? Vậy thì đổi lại phương thức khác là được.

"Mọi người ở chỗ này đều có thể chứng minh là ngươi động thủ trước, ngươi lưu lại chút khí lực giải thích với đạo sư đi." Đạt Nhĩ Sâm cười lạnh, hắn đã thấy từ nơi xa có mấy đạo sư đi về phía này, hắn giả vờ đi lại gần đỡ tên học viên bị Địch Áo đánh ngã, dùng thanh âm cực thấp nói: "Đạo sư tới, làm cho nghiêm trọng một chút."

Đạt Nhĩ Sâm nói xong câu đó lập tức buông lỏng tay ra, tên học viên kia lại ngã xuống đất co rúc thành một đống rên rỉ khổ sở. Cảnh tượng như vậy còn rung động hơn cả trực tiếp hôn mê, Đạt Nhĩ Sâm âm thầm giơ ngón tay cái lên, trình diễn kiểu này quả thực chính là đại minh tinh rồi, cái gì là nhân tài? Đây chính là nhân tài.

Nếu như tên học viên kia biết được ý nghĩ trong lòng Đạt Nhĩ Sâm nhất định sẽ chửi ầm lên, hắn đâu có giả bộ, dạ dày co thắt từng đợt đã rút hết tất cả khí lực của hắn. Cho nên Đạt Nhĩ Sâm vừa buông lỏng tay là hắn lập tức té xuống, co quắp cũng không phải là giả vờ, dù hắn có muốn khống chế cũng khống chế không được, thống khổ nhất chính là hắn muốn đập đầu bất tỉnh cũng không làm được. Chỉ có thể nặn ra mấy tiếng mơ hồ từ trong cổ họng, hi vọng có thể quên bớt đau đớn.

Lúc này mấy vị đạo sư đã chạy tới, cầm đầu là một lão nhân mặc áo vải, mấy đạo sư khác cung kính đi theo sau lão nhân.

Sắc mặt Lôi Mông đột nhiên biến thành khó coi, từ từ tiến lên che chắn Địch Áo ở sau lưng.

Địch Áo đầu tiên là kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra, sau đó chú ý tới lão nhân kia, trong lòng chợt động nghĩ đến…. Có thể làm cho Lôi Mông khẩn trương như thế hẳn là Tư Thản Sâm viện trưởng của Tử Vong Chi Ca học viện rồi?

Lão nhân nhìn lướt qua tên học viên đang nằm co quắp trên mặt đất, sau đó dời ánh mắt rơi vào trên người Lôi Mông: "Ngươi làm?"

Lão nhân nói rất bình thản, thanh âm cũng không lớn, nhưng hết lần này tới lần khác lại làm cho tất cả mọi người cảm thấy uy áp từ hư không ập tới rát mặt, trong lúc nhất thời tất cả đều câm như hến.

Lôi Mông hít sâu một hơi, dõng dạc nói: "Là ta làm."

Lão nhân gật đầu, nhìn về phía mấy đạo sư đi theo bên cạnh: "Chuyện nhỏ thế này cũng tìm ta? Mang hết mấy tên gây chuyện về."

Vị đạo sư chịu trách nhiệm truyền đạt nhiệm vụ cho đám người Địch Áo biết rõ ràng chuyện này là do ai làm, trong lúc nhất thời hơi do dự không biết nên nói ra hay không

Không đợi vị đạo sư đó suy nghĩ kỹ càng, Đạt Nhĩ Sâm đã nóng nảy nói chen vào: "Không phải là Lôi Mông, là tên Địch Áo."

Lão nhân nhíu mày, trợn mắt nhìn sang Lôi Mông, chậm rãi nói: "Ai tên là Địch Áo?"

"Ta!" Địch Áo bình tĩnh từ phía sau Lôi Mông đi ra.

"Tiểu tử, đã làm sai thì phải có dũng cảm thừa nhận, ngươi không thể trốn sau lưng người khác cả đời." Lão nhân thản nhiên nói.

Địch Áo nói: "Ta cho tới bây giờ không bao giờ có ý nghĩ phủ nhận chuyện gì, thế nhưng ngài không muốn tìm hiểu nguyên nhân sao?"

"Nguyên nhân chính là trong học viện cấm tư đấu." Lão nhân thoạt nhìn không muốn cho Địch Áo cơ hội giải thích, xoay người chuẩn bị rời đi: "Chuyện kế tiếp các ngươi tự xử lý."

Địch Áo nhìn bóng lưng lão nhân, đề cao thanh âm một chút nói: "Ngay từ đầu tới cuối ta không có thả một đạo Phong Nhận, vậy cũng tính là tư đấu?"

Lão nhân chậm rãi xoay người lại, nhìn kỹ tên học viên đang nằm co rút trên mặt đất, rồi lại ngó chằm chằm Địch Áo, hỏi lại: "Ngươi xác định?" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Địch Áo nhún vai: "Sự thật là như thế."

Đám người Đạt Nhĩ Sâm mặc nhiên im lặng, bọn họ không có cách nào phản bác Địch Áo. Lúc này nói láo cũng không có ý nghĩa, hơn nữa, trong học viên làm gì có ai gan lớn giống như Lôi Mông, dám bịa đặt trắng trợn trước mặt Tư Thản Sâm viện trưởng.

Lão nhân ngó chừng Địch Áo hồi lâu, rồi liếc mắt ở Lôi Mông bên cạnh đang gấp đến độ vò đầu bứt tai, muốn nói gì đó lại thôi. Một hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Được rồi, bây giờ ta muốn biết toàn bộ quá trình."

Nghe tới đoạn Địch Áo chỉ dùng mấy quyền hạ đo ván Phong hệ Cực Hạn võ sĩ cấp ba ngã xuống đất, sắc mặt lão nhân trở nên rất cổ quái, có thể gia nhập đội tuần tra học bộ đều là học viên tinh anh. Lão nhân bỗng nhiên có ý nghĩ muốn hỏi tại sao Địch Áo làm được, dĩ nhiên lấy thân phận của hắn không thể nào hỏi vấn đề này.

"Nếu như chân tướng đúng như ngươi nói, chuyện này đến đây chấm dứt, không ai có ý kiến gì chứ?" Lời nói như thế có vẻ không hợp với thân phận viện trưởng, nhưng lão nhân cũng không có cách nào khác. Xét đến cùng thì chuyện này là do hắn tạo ra. Dù sao hai bên đều có lỗi, đành phải tính như thế mà thôi.

Đạt Nhĩ Sâm không cam lòng nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, cho dù hắn có thêm mấy lá gan hắn cũng không dám hoài nghi lời nói của viện trưởng đại nhân.

Nhưng Địch Áo còn không hài lòng đối với kết quả như thế: "Có nên trả lại học phần cho chúng ta?"

Lão nhân hơi ngạc nhiên: "Ngươi đã đánh người ta thành như vậy, còn đòi lại học phần?"

"Hắn muốn giết ta cho nên ta đánh hắn, nhưng học phần là việc khác, chẳng lẽ hư một cánh cửa cần tới hai nghìn học phần bù đắp? Quá mắc rồi." Nói tới đây Địch Áo chợt tỉnh ngộ lại, Lôi Mông đập hư cánh cửa nhà lão nhân ở trước mắt, bản thân mình nhắc tới chuyện này hình như không ổn lắm.

"Lão... ta có thể nói riêng với ngài một câu không?" Lôi Mông rốt cuộc hạ hết dũng khí xáp lại gần.

"Ngươi nghĩ là ta có thể không đồng ý?" Lão nhân mỉm cười gian trá nhìn sang Lôi Mông: "Lá gan càng lúc càng lớn đó, sau này ta phải đổi lại cánh cửa mới bền chắc hơn một chút?"

Lôi Mông nhất thời cười khan vài tiếng, bước lùi trở về không dám nói tiếp nữa. Nếu nơi này không có những người khác, hắn dám lý luận với Tư Thản Sâm một phen, nhưng ở đây không thích hợp. Nếu Lôi Mông quả thật làm như vậy sẽ làm cho người ta có cảm giác không biết phân biệt tốt xấu.

Thấy Địch Áo và Lôi Mông đã đàng hoàng không nói lời nào, lão nhân hài lòng gật đầu, lúc này tên học viên nằm trên mặt đất còn đang không ngừng co quắp, miệng thỉnh thoảng rên rỉ mấy tiếng yếu ớt. Đạt Nhĩ Sâm thật sự oán hận muốn đi tới đạp hắn một cước, trình diễn tương đối là được rồi, đạo lý tốt quá hoá dở cũng không hiểu?

"Còn không mau khiêng hắn đi? Ngại mất mặt không đủ hả?"

Lão nhân vừa dứt lời, mấy học viên đội tuần tra lập tức lao ra mang cái tên xui xẻo kia đi.

Thật ra lão nhân đã sớm nhận ra tên học viên kia không có nguy hiểm tính mạng, nếu không thái độ hiện tại sẽ khác hẳn. Nhìn đám người Địch Áo đủ một vòng, rồi lại quét về phía nhóm Đạt Nhĩ Sâm, lão nhân thản nhiên nói: "Vậy cứ như thế đi, về sau không được dùng lý lẽ này nữa."

Những lời này hình như là nói với Địch Áo, cũng là nói với mọi người. Sau lưng Đạt Nhĩ Sâm nhất thời toát ra một tầng mồ hôi lạnh, bất kể Địch Áo làm gì nhưng hắn dám giựt dây người khác lừa bịp tống tiền hai nghìn học phần của Lôi Mông. Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu như Tư Thản Sâm viện trưởng truy cứu xuống, bọn họ khẳng định chịu không nổi.

Chuyện này nói thật ra hai bên đều bị thua thiệt, người của Đạt Nhĩ Sâm bị Địch Áo đánh thành đầu heo, mất hết thể diện của nhóm tinh anh. Còn đám người Địch Áo xem như mất luôn hai nghìn học phần rồi.

Trên đường trở về, Ca Đốn thấy Địch Áo vẫn luôn yên lặng không nói, nghĩ là Địch Áo còn đang tức giận chuyện vừa rồi, vì thế bước lên khuyên giải: "Quên đi, chỉ là hai nghìn học phần thôi mà. Dù sao cũng đã trút giận, ha ha, nhìn ngươi đánh cái tên kia thật đã nghiền."

Địch Áo lắc đầu nói: "Hai nghìn học phần không coi vào đâu, mấu chốt là thái độ Tư Thản Sâm viện trưởng hơi kỳ quái. Lôi Mông, ta bây giờ bắt đầu tin tưởng không phải là ngươi cố ý làm hư cánh cửa kia."

"Ngươi rốt cuộc chịu tin?" Lôi Mông mừng rỡ: "Ta đã nói từ sớm, ta không phải là thằng điên, không có chuyện gì tự nhiên đi phá cửa chơi, nhất định là lão nhân kia cố ý hãm hại ta."

"Vấn đề ở chỗ này." Địch Áo nhíu mày, trăm mối nghi ngờ vẫn không có lời giải: "Mục đích của hắn là gì?"

Lôi Mông gãi gãi đầu: "Ta cũng không biết, dù sao ta cảm thấy hắn không thể làm hại chúng ta."

"Không phải mới vừa nãy đã nói là hắn hãm hại ngươi sao? Thay đổi lời nói nhanh như thế?" Y Toa Bối Nhĩ kỳ quái hỏi.

"Ách… ta nói là chuyện cánh cửa chỉ có thể coi là một trận đùa giỡn, không tính là hại người."

Tác Phỉ Á bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện: "Đúng rồi, lần trước bồi bổ lại vẫn chưa có tính, không phải là vì chuyện lần này cũng trừ luôn chứ?"

"Cái gì?" Lôi Mông nhất thời giận dữ: "Bọn họ dám làm như thế, ta sẽ đi tìm lão gia hỏa kia tính sổ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.