Thần Điển

Chương 406: Làm khó dễ




"Không cần nhiều như vậy." Phổ Lai Tư nhìn tấm bảng nhỏ màu trắng trong tay, sau đó tựa như nhớ ra chuyện gì đó: "Đúng rồi, các ngươi còn không biết có thể đổi thành thẻ học phần nhỏ hơn hả? Quên đi, ta đi một chuyến tới học viện giúp các ngươi đổi thành thẻ học phần, sau đó mới đi tìm Đạt Nhĩ Sâm."

"Thẻ học phần dùng làm gì?" Nguồn: http://truyenfull.vn

"Tác dụng rất nhiều, thí dụ như vào phòng ăn dùng bữa là phải tiêu hao học phần, cho nên sẽ phải dùng thẻ học phần loại nhỏ. Thế nhưng không có bao nhiêu người tới đó ăn uống, một năm chỉ có thể nhận mười hai nhiệm vụ, học phần lấy được là có hạn. Ngoại trừ những tên gia hỏa biến thái ra, không có ai dám lãng phí như vậy."

"Như vậy hả? Vậy thì ngươi giúp chúng ta đổi lại là được rồi, xem chừng lúc nào đó chúng ta cũng muốn đến phòng ăn xa xỉ một phen." Địch Áo nói đùa một câu, trên thực tế hắn quả thật có ý nghĩ này, chính hắn không thành vấn đề, ăn uống nhiều ít, ngon dở thế nào cũng không có quan hệ. Thế nhưng để cho các nữ hài tử Tác Phỉ Á cũng chịu khổ theo đúng là hơi khó xử. Dù sao không có ai thiếu học phần, đi cải thiện cuộc sống một lần cũng tốt.

"Được rồi, ta đi đây, các ngươi chờ tin tức của ta." Phổ Lai Tư nói xong lập tức xoay người rời khỏi thạch động.

Thời gian qua chừng một buổi, Phổ Lai Tư mới trở về thạch động, sắc mặt của hắn hơi khó coi. Ống tay áo bên trái rách một mảng lớn, tựa hồ đã phát sinh lôi kéo với ai đó.

"Phổ Lai Tư, chuyện gì?" Lôi Mông ân cần hỏi han: "Có phải là cái tên kia chào giá quá cao? Không thành vấn đề, chúng ta không hề thiếu học phần, chỉ cần có thể đổi lấy tin tức chính xác, chúng ta có thể cho hắn nhiều hơn một chút."

"Lôi Mông, ngươi đúng là một tên bại gia tử." Phổ Lai Tư cười khổ nói: "Cấp cho hắn bao nhiêu? Nếu như hắn đòi một ngàn, ngươi cũng sẽ đáp ứng?"

"Đáp ứng hắn thì thế nào?" Lôi Mông kỳ quái hỏi.

"Lôi Mông, chúng ta cứ tình thế này nhé!" Phổ Lai Tư giơ hai bàn tay lên: "Hoàn thành một nhiệm vụ thì phần thưởng học phần khoảng chừng từ một trăm đến năm ngàn, nhưng các ngươi thuộc về tân sinh, phần lớn phần thưởng nhiệm vụ trong vòng hai nghìn mà thôi. Dùng một ngàn mua tin tức, ngươi cảm thấy thích hợp không? Người ta không cần làm gì cả đã nhận được một ngàn, các ngươi liều sống liều chết tổng cộng được một ngàn? Còn nữa, trong tình hình chung trong một năm chúng ta chỉ được nhận mười hai nhiệm vụ. Cho dù các ngươi thành công viên mãn toàn bộ sẽ có bao nhiêu học phần? Làng phí như vậy sẽ có lúc ngươi hối hận đến chết." Giờ phút này, Phổ Lai Tư không thể nào nghĩ tới hảo tâm của hắn lại có thể khoác lên một màn kim quang sáng chói như thế. Vốn hắn nguyện ý lui tới tiếp xúc với đám người Địch Áo chỉ là vì cái tâm đồng tình. Tân sinh mới vừa tới học viện đã bị Ước Sắt Phu gây khó khăn, sau lại đắc tội viện trưởng đại nhân. Loại người xui xẻo như vậy coi như không thấy nhiều, huống chi hắn vốn quen biết với đám người Địch Áo, bởi vì đám người Địch Áo đắc tội viện trưởng nên hắn mới tạm thời lựa chọn nhượng bộ lui binh, ra vẻ tính cách của mình không quá tốt, nhân phẩm cũng kém đê tránh tiếng xấu ở bên ngoài mà thôi.

Lôi Mông không nói được gì nữ, chỉ đứng tại chỗ gượng cười.

"Nhiều học phần hơn nữa cũng không đủ cho các ngươi làng phí." Phổ Lai Tư nói: "Tác Phỉ Á đã đổi lấy bí kỹ rồi chứ? Nói cho ta biết các ngươi còn dư lại bao nhiêu?"

"Bảy ngàn, chúng ta không có làng phí mà." Lôi Mông nhún vai.

"Các ngươi không có đổi bí kỹ?" Phổ Lai Tư ngẩn người, kinh ngạc hỏi.

Tầm mắt của mọi người không hẹn mà cùng chuyển lên trên người Địch Áo, bây giờ Tác Phỉ Á đã có thể thuần thục buông thả Băng Tường rồi. Đạo sư mà Tác Phỉ Á thụ nghiệp lại chính là Địch Áo, khi Địch Áo giảng giải cho Tác Phỉ Á nghe về loại bí kỹ này, ngay cả Tuyết Ny đã nắm giữ Băng Tường cũng nhích tới gần thật tình lắng nghe. Bởi vì Địch Áo phân tích Băng Tường rất toàn diện, lúc ấy Tuyết Ny thậm chí có một loại ảo giác, Địch Áo chính là Thủy hệ võ sĩ có thành tựu cực cao.

Ca Đốn cũng bắt đầu tu luyện Chân Hồng Chi Vũ, mặc dù uy lực Chân Hồng Chi Vũ không thể so với Hỏa Thịnh Yến nhưng vẫn có ưu thế độc đáo, đó là nó có thể phối hợp tác chiến với đồng bạn. Ít nhất Chân Hồng Chi Vũ sẽ không thương tổn người phe mình, dĩ nhiên tài liệu có liên quan đến Chân Hồng Chi Vũ là hắn lấy được từ chỗ Địch Áo.

"Ta không thể hiểu nổi." Phổ Lai Tư há mồm cứng lưỡi, hồi lâu sau mới nói: "Việc này…, các ngươi đau lòng học phần không lãng phí là chuyện đúng, nhưng các ngươi không thể keo kiệt tới mức không trao đổi bí kỹ nha?" Trên thực tế, tất cả bí kỹ đều phải thông qua Nguyên Lực Luân phóng thích ra ngoài, về điểm này cần phải có một quá trình rất dài mới có thể sử dụng thuần thục.

"Tác Phỉ Á đã học xong Băng Tường." Địch Áo cười cười nói: "Phổ Lai Tư, tên kia nói thế nào? Hắn rốt cuộc muốn bao nhiêu học phần?"

"Hắn không cần học phần." Phổ Lai Tư tức giận thở phì phò nói: "Hắn muốn các ngươi Hỏa Hống Thú."

"Cái gì?" Ca Đốn chợt nhảy lên, hét lớn: "Khu vực bốn mươi chín ở đâu? Cái tên Đạt Nhĩ Sâm ở khu vực bốn mươi chín đúng không? Nói cho ta biết làm sao để tìm thấy hắn?"

"Ca Đốn, ngươi đừng có lộn xộn." Phổ Lai Tư vội vàng nói: "Học viện nghiêm cấm tư đấu, bây giờ đang có không biết bao nhiêu người chờ cơ hội gây phiền toái cho các ngươi, chẳng lẽ ngươi định tặng nhược điểm cho người ta nắm sao?"

"Đây không phải là ta tìm phiền toái, là hắn muốn phiền phức ta mà." Ca Đốn hừ lạnh một tiếng: "Lúc ta vừa tới học viện, hắn đã muốn tranh giành Hỏa Hống Thú của ta rồi. Đã qua ba tháng mà hắn vẫn còn nhớ. Hừ hừ, chuyện này không thể kết thúc đơn giản như vậy, hắn nhất định sẽ tìm biện pháp khác." Không phải không thừa nhận, Ca Đốn có trực giác vô cùng nhạy cảm trên phương diện đánh nhau, hắn cho rằng mình nhất định sẽ đánh một trận lớn với cái tên Đạt Nhĩ Sâm kia.

"Ngươi đi hỏi tin tức tại sao hắn lại cần Hỏa Hống Thú?" Tác Phỉ Á hỏi.

"Phần lớn học viên khu sơ cấp đều biết ta và các ngươi thân cận với nhau, Đạt Nhĩ Sâm hẳn là biết được chuyện này." Phổ Lai Tư cười khổ nói: "Ta đã phủ nhận nhưng hắn không tin, cuối cùng dứt khoát không thèm giảng đạo lý nữa."

"Hắc hắc, ta rất thích những người không giảng đạo lý." Ca Đốn mỉm cười gian xảo: "Hắn nói như thế nào?"

"Hắn nói nếu như là ta nhận tiêu nhiệm vụ tiêu diệt Ba Nhĩ Khắc Cự Thử cũng phải cấp cho hắn một con Hỏa Hống Thú." Phổ Lai Tư nói: "Nếu không, hắn sẽ không biết nói cho ta biết bất kỳ điều gì."

Thật ra, Phổ Lai Tư che giấu rất nhiều tin tức, thí dụ như Đạt Nhĩ Sâm và mấy tên bằng hữu, từng nói đến các nàng Tác Phỉ Á rất hạ lưu, thậm chí có người đề nghị chẳng những muốn Hỏa Hống Thú, còn muốn cả các nàng Tác Phỉ Á phải qua hầu hạ bọn hắn, quá phận nhất là có tên dùng giọng nói khinh thường bảo nam nhân khu năm mươi mốt vi phạm thuần phong mỹ tục, nói mấy nữ tử bên đó đã sớm không còn thuần khiết rồi, hắn không cần cái loại hàng kém phẩm chất như thế …v…v.

Nhưng Phổ Lai Tư chỉ có thể giấu diếm chuyện này, những người tuổi trẻ trước mắt này không phải là hạng người lương thiệm, còn chưa tiến vào học viện đã đánh một trận tưng bừng với Ước Sắt Phu không hề kiêng sợ gì cả. Ngay cả cửa phòng viện trưởng đại nhân cũng dám đập, cả đám đều thuộc về loại người vô pháp vô thiên, Phổ Lai Tư dám khẳng định một khi để cho đám người Địch Áo biết sự thật chân tướng, tuyệt đối không chỉ là đánh nhau đơn giản như vậy, chắc chắn sẽ có chảy máu, sẽ có người chết mới thôi.

"Hỏa Hống Thú thì chúng ta tuyệt đối không thể giao cho hắn." Địch Áo nói: "Ngươi không có dứt khoát cự tuyệt?"

"Ta đã cự tuyệt." Phổ Lai Tư nói, hắn không phải là người mù, dĩ nhiên nhìn ra được tình cảm giữa Ca Đốn và Hỏa Hống Thú rất sâu đậm.

"Vậy hắn không có đề ra yêu cầu khác?" Địch Áo hỏi.

"Không có." Phổ Lai Tư từ từ lắc đầu: "Ta bắt đầu còn tưởng rằng hắn đang nói đùa, kết quả..."

"Vậy coi như xong." Địch Áo nói: "Ngoại trừ hắn ra thì không còn ai biết về Ba Nhĩ Khắc Cự Thử nữa?"

"Ở chung quanh đây có thể là không, nhưng ta sẽ tìm người hỏi thăm xem sao." Phổ Lai Tư nói: "Thật sự không được, ta có thể nghĩ biện pháp đến khu cao cấp tìm hiểu, học viên nơi đó nhất định có người từng nhận nhiệm vụ Ba Nhĩ Khắc Cự Thử."

"Đi tới khu cao cấp có hạn chế gì không?" Địch Áo phát hiện Phổ Lai Tư tựa hồ đang hạ quyết tâm lắm mới có thể nói ra chuyện này.

"Không có hạn chế." Phổ Lai Tư Đốn bỗng nhiên nói: "Chẳng qua là bên đó có mấy người ta không muốn gặp."

"Có cần ta đi với ngươi không?" Địch Áo nói.

"Không cần, không cần." Phổ Lai Tư bị dọa cho sợ đến phất phất tay từ chối liên tục, học viên khu sợ cấp đến khu cao cấp là phải đàng hoàng kẹp cái đuôi lại ăn nói nhỏ nhẹ. Đám người Địch Áo rõ ràng là hạng người mắt cao hơn trời, đến lúc đó không chừng phát sinh náo nhiệt thì nguy to.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.