Thần Điển

Chương 359: Thoát khỏi hang động




"Không phải là vấn đề lãng phí ." Lôi Mông gãi gãi đầu, nói: "Như vậy đi, ví dụ như ngươi một bữa cơm có thể ăn hai cân thịt trâu."

"Ngươi mới có thể ăn hai cân thịt trâu đó." Tuyết Ny tức giận nói, mặc dù nàng dùng phần lớn thời gian trên việc tu luyện, nhưng cũng biết làm cách nào duy trì dung mạo của mình. Trước kia mỗi ngày bình thường nàng chỉ ăn chỉ ăn bảy phần bụng là ngừng, ăn hai cân thịt trâu? Xem nàng như thùng cơm sao?

"Ta đang lấy ví dụ mà." Lôi Mông giơ ra vẻ mặt đau khổ nói: "Đột nhiên ngươi ăn hết một đầu bò trong một bữa cơm sẽ có kết quả gì?"

"Không thể? Một người làm sao có thể ăn hết một con bò? Một con bò nuốt hết một người còn may ra." Y Toa Bối Nhĩ cười hì hì nói.

"Y Toa Bối Nhĩ, ngươi cố ý hả? Ta đang lấy ví dụ, hiểu không?" Lôi Mông có cảm giác sắp điên lên rồi.

"Chúng ta hiểu rồi, nếu để cho Miêu Tử ăn số tinh thần kết tinh này, nó có thể bị bạo phát mà chết." Ca Đốn cười nói

"Cho dù có thể chịu đựng không chết, nó cũng sẽ biến thành một con quái vật nổi điên." Lôi Mông nói: "Nếu như những con Đường Lang biến dị kia nuốt tinh thần hạch vào bụng, chúng nó không thể nào sống đến bây giờ."

"Địch Áo, thu tinh thần kết tinh và tinh thần hạch lại đi." Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói: "Nhìn thấy không? Miêu Tử len lén nhìn ngươi kìa, hì hì, tà tâm không bỏ nhaa.a!"

Địch Áo thu toàn bộ tinh thần kết tinh và tinh thần hạch vào, sau đó nói: "Đi, chúng ta lên đường thôi."

Ánh sáng không thể chiếu vào hầm ngầm, nhưng tốc độ đám người Địch Áo đi tới cũng không chậm, bởi vì bọn họ có Hỏa Hống Thú.

Trong cơ thể Hỏa Hống Thú y như có dòng dung nham phát sáng chậm rãi lưu động, Ca Đốn và Hỏa Hống Thú chung đụng đã lâu, thường thường không cần lên tiếng Hỏa Hống Thú vẫn có thể hiểu ý của hắn.

Chỉ cần tụ tập nguyên lực nhưng không phóng thích ra, toàn thân Hỏa Hống Thú sẽ tỏa sáng ánh lửa, nhất là trong hầm ngầm tối thui này lại càng sáng chói hơn nhiều.

Lúc mới bắt đầu mọi người còn không kịp thích ứng, từ trong rừng rậm tuyết trắng lọt vào trong hầm ngầm, hai thế giới tương phản quá xa làm cho thị lực mọi người bị giảm đi không ít. Sau khi trong hầm ngầm hơn hai mươi phút, mọi người mới dần dần quen với bóng tối, mỗi lúc một nhìn thấy nhiều thứ hơn và rõ ràng hơn.

Tên mạo hiểm giả kia đã nói với bọn họ hễ gặp phải ngã ba thì lựa chọn con đường bên trái, bọn họ tin tưởng tin tức này. Trên thế giới có rất ít người thích làm hại người khác mà không cần lợi ích, hơn nữa lúc ấy bọn họ cũng thấy vẻ mặt vui sướng của tiểu đội mạo hiểm giả kia, còn có ánh mắt hâm mộ nữa, đối phương không có lý do gì lừa gạt bọn họ.

Địch Áo suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra một cách đánh lạc hướng truy binh, mỗi khi gặp phải ngã ba hắn sẽ xé một mảnh váy áo của Tác Phỉ Á, hoặc là lấy vài món đồ đạc nho nhỏ của Y Toa Bối Nhĩ ném vào con đường còn lại. Có lúc hắn lại ném đồ vật vào con đường chính xác, đây chính là bố trí nghi trận. Truy binh Hắc Sơn công quốc dính mấy lần sai lầm sẽ phát hiện dấu vết lưu lại đều chỉ tới ngõ cụt, sau khi hấp thụ giáo huấnlại sẽ bị dẫn tới con đường sai lầm khác, xoay đi xoay lại thế nào cũng nhầm đường.

Hắn không thể không cẩn thận, tên Võ Tôn cao cấp kia xuất hiện có ý nghĩa Hắc Sơn Đại công phái cường giả đuổi bắt bọn họ không chỉ có một nhóm tên mập, mà còn có những người khác, thậm chí có thể sẽ có Phong hệ Võ Tôn gia nhập đội truy binh.

"Mụ nội nói, chờ lão tử về đến nhà tuyệt đối không bỏ qua cái tên Hắc Sơn Đại công khốn nạn kia." Lôi Mông lại bị vấp vào một tảng đá, bực mình lầm bầm làu bàu, trên đường đi Lôi Mông đã nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi.

Nói một lần cũng không có gì, nhưng nói đi nói lại tựa hồ cố ý nói cho người khác biết lai lịch của mình hiển hách đến cỡ nào, lọt vào tai người khác đúng là hơi khó nghe.

"Lôi Mông, nếu như ngươi là nữ tử thì tốt rồi." Ca Đốn nhẹ giọng nói.

"Có ý gì?" Lôi Mông theo thói quen trừng mắt nhìn sang. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Nếu như ngươi là nữ tử, ta có thể lấy tha thứ ngươi." Ca Đốn nhàn nhạt giải thích.

"Phốc." Y Toa Bối Nhĩ đột nhiên cười thành tiếng, nói: "Ta còn tưởng rằng ý ngươi là nếu như ngươi là nữ tử, ta đây nguyện ý cưới ngươi ."

Sắc mặt Lôi Mông và Ca Đốn đồng thời đen lại, dĩ nhiên ở trong động tối thui thế này rất khó nhận ra điều đó.

Y Toa Bối Nhĩ tựa hồ cảm giác mình nói rất có ý tứ, nhờ bóng tối che đậy không ngừng lên ha hả.

"Đừng quá khắc khe với người khác." Lôi Mông nghiêm mặt nói: "Cẩn thận sau này không ai thèm lấy."

"Ngươi tức giận? Không nên nha, Lôi Mông đại ca, ta sai lầm rồi." Thanh âm Y Toa Bối Nhĩ nghe rất bùi tai.

Lôi Mông lúc này chợt buồn cười, bởi vì hắn sợ nhất là nữ tử nói chuyện ôn nhu với hắn, cho dù biết rõ đối phương không có hảo ý, hắn cũng sẽ luống cuống chân tay không biết nên ứng phó như thế nào.

"Tác Phỉ Á, ngươi cần phải nỗ lực hơn nữa." Ca Đốn trầm giọng nói: "Ngươi vẫn chưa thẩm tra đối chiếu tinh thần Địch Áo, đối với ta và Lôi Mông, còn có Tuyết Ny phần lớn sẽ có chút ít hiệu quả, nhưng..."

"Hừ hừ, cố ý kích thích ta sao?" Y Toa Bối Nhĩ cười lạnh nói.

"Ta nói chuyện với ngươi hả? Ta đang nói chuyện với Tác Phỉ Á." Ca Đốn nói, trên thực tế trong lòng hắn đang rất hả dạ, ngươi không kích thích ta thì ta kích thích ngươi làm gì?

"Ta sẽ cho các ngươi một kinh hỉ ." Y Toa Bối Nhĩ tựa hồ cũng nổi lên tính cách ương bướng cũ, nàng ghét nhất là người khác âm thầm đánh giá thực lực của nàng.

"Được rồi, tiết kiệm sức lực chút đi." Địch Áo nói: "Ca Đốn và Lôi Mông ngày ngày ầm ĩ vẫn không có gì, bọn họ trời sinh là đối thủ, Y Toa Bối Nhĩ ngươi gia nhập vào làm gì hả?"

"Ta không có..." Y Toa Bối Nhĩ nhỏ giọng lầm bầm, mấy ngày qua Địch Áo dùng hành động thực tế hoàn toàn xác lập địa vị vững chắc trong đoàn đội không thể dao động. Ngay cả Y Toa Bối Nhĩ tính tình tinh quái cũng theo bản năng né tránh không đụng chạm tới Địch Áo. Phải biết rằng, cho dù là trước mặt đạo sư của mình, Y Toa Bối Nhĩ cũng không bao giờ thành thật như thế.

Bởi vì đây là huyệt động thiên nhiên nên mặt đất trong động không hề bằng phẳng, đường đi gồ ghề thỉnh thoảng còn xuất hiện hố lớn hố nhỏ. Một khi không cẩn thận sẽ vấp ngã là chuyện bình thường, nhưng đám người Địch Áo dù sao cũng là võ sĩ, điểm khó khăn nho nhỏ này không thể ảnh hưởng tới bọn họ.

Đi càng về sau, tất cả mọi người cũng phải sợ hãi than thở, bọn họ chỉ đi dọc theo con đường bên trái nhưng thời gian dài như vậy vẫn không thấy cửa ra ở đâu. Gã đại hán kia nói rằng đã đi dạo quanh hầm ngầm một vòng thì phải mất bao lâu mới có thể làm được?

Dĩ nhiên, địa hình càng phức tạp càng có lợi đối với mọi người, truy binh phía sau muốn dựa vào những ngã ba ngổn ngang đuổi theo, sợ rằng phải hao phí không ít thời gian.

Ngoại trừ Địch Áo ra, không người nào có thể tính toán thời gian ở trong thế giới tối thui thế này, đã đến gần ngày thứ ba nhưng con đường phảng phất như không có điểm cuối. Đám người Tác Phỉ Á nữ tử khổ sở không thể tả, bởi vì hoàn cảnh trong động ấm áp ươn ướt, thường xuyên gặp phải các loại côn trùng hình thù kỳ quái, lúc bình thường cũng không có gì, cùng lắm thì một cước dẫm chết. Nhưng khi ngủ thì hơi khó rồi, các nàng lúc nào cũng lo lắng chúng nó bò lên trên người.

Một con giáp trùng màu đen chậm chạp bò trên mặt đất bị Lôi Mông đá một cước nện thẳng vào vách động, nhất thời thân thể nó nát bét, chất lỏng màu vàng bốc mùi hôi thối không thể nào chịu nổi.

Y Toa Bối Nhĩ mới vừa ăn xong bữa ăn sáng, trong nháy mắt liền cảm thấy buồn nôn kinh khủng, qua hồi lâu mới tạm thời áp chế cảm giác ác tâm này xuống, tức giận nói với Lôi Mông: "Ngươi có thể đừng làm những hành động gớm ghiếc này được không?"

"Kỳ quái, mấy ngày qua ngươi cũng giết không ít đám côn trùng rồi, làm gì nói ta?"

"Ta chỉ đạp chết thôi mà? Ít nhất không có kinh tởm như ngươi." Y Toa Bối Nhĩ nói một nửa là ngừng, trên thực tế kết quả của đám côn trùng bị nàng giết chết cũng không khá hơn chút nào. Thế nhưng sau khi Y Toa Bối Nhĩ đạp chết sẽ không biến thái đến mức tiến lên quan sát thảm trạng chúng nó. Còn Lôi Mông mới vừa quan sát thi thể hôi thối kia vô cùng cẩn thận làm cho thần kinh nàng bị xung kích quá lớn.

"Vậy cũng tốt, sau này hễ gặp loại côn trùng này sẽ giao cho ngươi xử lý, thế nào?" Lôi Mông cười cười, sau đó chậm rãi nói: "Ngươi có thể lựa chọn phương pháp tương đối văn minh giết chết chúng nó, thí dụ như nói dìm chết nó."

Những người khác đều cảm thấy buồn cười, chuyện này chỉ có mỗi Lôi Mông nghĩ ra được, dìm chết một con côn trùng? Vấn đề này làm sao thực hiện nhỉ?

Quả thực đúng là một tên không thể nào nói lý. Y Toa Bối Nhĩ quyết định không nói chuyện với Lôi Mông nữa, nhưng ở trong đầu vẫn không nhịn được nghĩ đến động tác dìm chết mấy con côn trùng. Cho nên nàng cảm giác ác tâm lan tràn ra khắp người, gai óc chợt nổi tùm lum khiến nàng chợt rùng mình một cái.

Đến ngày thứ tư nhiệt độ bên trong động giảm xuống rõ ràng, có nhiều chỗ thậm chí kết thành một tầng sương trắng, tinh thần mọi người rung lên, hết thảy dấu hiệu đều cho thấy bọn họ đã ở rất gần miệng hang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.