Thần Điển

Chương 330: Ganh tỵ




Giữa đêm khuya sắc trời tối thui, Lặc Tư Bá tước lĩnh đột nhiên bộc phát bạo loạn, nếu như là vượt ngục có tổ chức sẽ không thể có thanh thế lớn như vậy, chỉ có những người trong cuộc mới biết nguyên nhân mà thôi. Sau khi những tên phạm nhân thoát khỏi nhà ngục tất nhiên sẽ tận lực chạy ra ngoài tòa thành, vấn đề là ở chỗ đại đa số phạm nhân đều được tự do nhanh chóng và đơn giản đến mức không thể nào hiểu nổi, vì thế bọn hắn cũng không có những chuẩn bị cần thiết cho việc chạy trốn.

Có một vài phạm nhân đứng ngây ngốc ở nhà ngục, bọn hắn không biết mình nên đi đâu, có vài phạm nhân không quay đầu lại vội vã phân ra các phương hướng, có thể nhà bọn hắn đều ở trong thành nên nóng lòng đi gặp người nhà của mình, cũng có vài phạm nhân chạy thẳng tới mấy tiệm cửa hàng bán đồ vàng bạc châu báu ra tay tranh đoạt không hề e ngại gì cả. Có lẽ bọn hắn cũng là người thông minh, biết nếu trên người không có tiền sẽ không thể trốn đi xa, có vài phạm nhân xông ào ào vào trong tửu lâu, chốc lát sau từ trong tửu lâu chợt truyền ra tiếng Vũ nương la hét chói tai, những người này rõ ràng đã bị t*ng trùng làm váng não rồi, hoặc là đã kìm nén quá lâu, đến mức phát điên rồi. Tổng quát lại phạm nhân vượt ngục đại quy mô sẽ có người ra mặt can thiệp rất nhanh, có lẽ bọn hắn không có cơ hội hưởng thụ một lần đã bị các võ sĩ bắt giữ, thậm chí là giết chết ngay tại chỗ; còn có một vài phạm nhân cầm cây đuốc chạy tán loạn ngoài phố, không biết bọn hắn tìm thấy dầu hỏa từ nơi này, vừa cười điên cuồng vừa đốt lửa, sau đó chạy lướt qua từng gian nhà cửa hai bên đường, ra sức châm lửa đốt nhà.

Địch Áo ngồi ở trên cao, trong một căn phòng hình tháp của tòa thành lẳng lặng nhìn xuống phía dưới. Mềm yếu, cường hãn, phá hư tàn bạo, đâm chém tràn đầy kịch tính, cả đám phạm nhân hợp thành một bức tranh chúng sinh muôn màu cực kỳ tráng lệ.

Đây là bài học mà Ngõa Tây Lý dạy cho hắn, bảo hắn thường xuyên đứng ở chỗ cao dõi mắt nhìn xuống phía dưới. Làm như thế mới có thể bồi dưỡng được ý chí không biết sợ chân chính, thế nhưng Ngõa Tây Lý cũng đã cảnh cáo hắn, phải học cách chuyển đổi tâm thái, đứng quá cao, đứng quá lâu, tâm chí sẽ càng ngày càng cô độc, càng ngày càng lạnh lẽo. Sau đó sẽ có thể giống Quân Đồ Minh, hoàn toàn biến thành một con người khác.

Ánh lửa càng lúc càng tràn ra xa, hiện tại đã bao phủ một góc thành rồi. Các võ sĩ dưới trướng Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước rốt cuộc phát động công kích, từ các phương hướng chạy về phía nhà ngục, dọc đường gặp phải tất cả những tên khả nghi đều đánh chết toàn bộ.

Số lượng người bị đánh chết càng nhiều, tự nhiên đại biểu cho quy mô bạo động càng lớn, nghĩ là tất cả phạm nhân đã bị tên côn đồ Lặc Tư Bá tước cổ động tàn sát. Sau này Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước cũng dễ khai báo trên hội nghị liên tịch hơn.

Từ góc độ Địch Áo để xem thì dân chúng sợ hãi chạy tán loạn trên đường phố tựa như con kiến nhỏ, tòa thành lớn như thế mặc dù có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng hô, tiếng kêu rên, nhưng thị giác lại cực kỳ hạn chế để cho Địch Áo vẫn duy trì thờ ơ một cách tự nhiên. Tựa hồ đợt bạo động kinh khủng kia không hề ảnh hưởng đến hắn, chỉ sợ tiếng kêu than dậy khắp trời đất cũng không có cách nào làm cho hắn nổi lên một tia cảm giác khác lạ.

Đúng lúc này, một cái bọc giấy nhỏ rơi vào trong ngực Địch Áo, tiếp theo Tác Phỉ Á ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Đây là cái gì?" Địch Áo hỏi.

"Mứt." Tác Phỉ Á nói, tầm mắt của nàng quét xuống phía dưới một vòng, hơi kinh ngạc hỏi: "Náo lớn như vậy?"

"Náo lớn chỉ có thể chứng minh lá gan Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước tương đối nhỏ, năng lực cũng có hạn." Địch Áo cười cười, hắn không thích ăn đồ vặt nhưng đây là Tác Phỉ Á mang đến cho hắn, cũng không thể làm trái với ý tốt của giai nhân được. Hắn mở bọc giấy ra cầm lấy một miếng mứt đặt vào trong miệng từ từ nhấm nháp.

"Người này..." Tác Phỉ Á trầm ngâm suy nghĩ: "Không có khí độ và uy nghiêm mà Hầu tước nên có."

"Tác Phỉ Á, nàng cũng không giống trước kia nữa, không thể dùng tiêu chuẩn trước kia đánh giá bây giờ." Địch Áo cười nói: "Tát Mỗ Nhĩ từng tham gia trận chiến tiến công Tái Nhân Hầu tước lĩnh. Hắn đã tận mắt nhìn thấy lão sư xuất thủ, cũng tận mắt thấy tình cảnh Phỉ Tể Đại công vẫn lạc, nàng cho rằng hắn sẽ dùng cái gì biểu đạt khí độ và tôn nghiêm của mình? Đối xử lạnh lẽo với chúng ta, thậm chí dứt khoát bắt chúng ta lại? Hắn dám sao?"

"Được rồi, được rồi, ta biết chàng có đạo lý." Tác Phỉ Á hờn dỗi liếc sang Địch Áo.

Địch Áo kéo Tác Phỉ Á qua để nàng dựa vào người mình, Tác Phỉ Á dùng hai đầu ngón tay cầm một miếng mứt đưa tới miệng Địch Áo, Địch Áo há mồm nuốt vào, sau đó chỉ chỉ vào mặt của mình.

Tác Phỉ Á sững sờ chốc lát, sau đó hiểu ý Địch Áo khẽ thở dài một hơi, ôm lấy Địch Áo hôn lên mặt hắn, cười nói: "Đại thiếu gia nhà ta càng ngày càng không dễ hầu hạ rồi, chẳng những đút cho ăn, còn phải... còn phải..."

"Đây tính là gì chứ, sau này còn phải hầu hạ ta nhiều hơn nữa." Địch Áo nói, sau đó đột nhiên kêu lên: "Hỏng... đã phát sinh đại sự."

"Chuyện gì?" Vẻ mặt Tác Phỉ Á cũng trở nên ngưng trọng.

"Ngày đó ở trong rừng cây nàng đã đáp ứng ta cái gì? Đã qua mấy ngày rồi?" Địch Áo liếc mắt nhìn về phía Tác Phỉ Á, tay trái vòng qua ôm lấy eo Tác Phỉ Á, kéo nhẹ nàng vào trọng lòng ngực của mình: "Bây giờ nên thực hiện lời hứa đi?"

Tác Phỉ Á không có giãy dụa, tùy ý thân thể của mình nằm ở trong ngực Địch Áo, miệng lại cười ha ha: "Ta lúc ấy nói là ngày thứ hai, là do chàng không biết quý trọng thôi, ngại quá, bây giờ đã qua rồi."

"Có ý gì?" Địch Áo lộ vẻ thẹn quá thành giận : "Nàng dám ăn quịt?"

"Thiếu gia, ta làm sao dám đây." Tác Phỉ Á miệng nói không dám, nhưng trong giọng nói tràn đầy mùi vị trêu chọc.

"Ồ, ta nói vì sao tìm khắp nơi đều không thấy các ngươi, thì ra chạy đến nơi đây."

"Ngươi ganh tỵ sao?"

Thực lực là phải rèn luyện, thật ra da mặt cũng có thể luyện ra được. Lúc ban đầu Tác Phỉ Á và Địch Áo thân mật bị bắt gặp sẽ lập tức mặt đỏ tới tận mang tai, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, nhưng số lần diễn ra nhiều quá nàng từ từ quen rồi. Thậm chí còn có thể phát động phản kích.

"Thôi đi!" Lần này đến phiên Y Toa Bối Nhĩ đỏ mặt: "Cho dù ta có để ý người khác, cũng không tới phiên hắn."

"Địch Áo là ưu tú nhất." Tác Phỉ Á cố ý ôm choàng qua cổ Địch Áo.

"Ai da, ai da, thật là chịu không nổi, các ngươi quá buồn nôn đi." Y Toa Bối Nhĩ kêu lên: "Không trách được mọi người đều nói nữ nhân đang yêu thương sẽ biến thành ngu xuẩn. Tác Phỉ Á, ngươi thích Địch Áo nhưng nữ nhân khác chưa chắc xem hắn thành bảo khố giống như ngươi, có hiểu không? Trong mắt ngươi có lẽ Địch Áo rất hoàn mỹ, nhưng ở trong mắt ta, hắn có khuyết điểm khắp nơi nha!"

"Ngươi nói xem, hắn có khuyết điểm gì?" Tác Phỉ Á cười ha hả hỏi.

"Hắn aa.a..." Y Toa Bối Nhĩ loạn chuyển hai con ngươi lòng vòng: "Tâm cơ của hắn quá nặng, các ngươi quen biết nhau lâu như vậy, ngươi có từng nghe hắn nói lên tâm sự lần nào chưa? Sầu lo, bàng hoàng cùng với bất an hoặc là thống khổ? Địch Áo giống như một cái động sâu không thấy đáy, cho dù ngươi thử dò xét như thế nào cũng không có cách nào được đáp lại. Có lẽ ngươi sẽ nói Địch Áo trời sinh chính là cường giả, vì thế hắn nguyện ý gánh chịu tất cả áp lực. Nhưng hắn cũng phải có thời đồng niên, thiếu niên của mình chứ? Khi đó ngươi từng nghe qua hắn thổ lộ chút gì không?"

Tác Phỉ Á há mồm cứng lưỡi, chốc lát sau mới kịp phản kích: "Ngươi biết cái gì, trước kia chúng ta gặp gỡ rất nhiều chuyện."

"Chính là vì gặp gỡ quá nhiều, cho nên các ngươi phải nói với nhau rất nhiều." Y Toa Bối Nhĩ cắt ngang lời Tác Phỉ Á biện minh.

Vẻ mặt Tác Phỉ Á có chút thất thần, không sai, lúc còn trẻ mỗi khi nàng cao hứng sẽ đi tìm Địch Áo nói chuyện, lúc mất hứng cũng muốn tìm Địch Áo nói chuyện. Còn Địch Áo thủy chung làm một người nghe hoàn mỹ, một người chuyên nói, một người chuyên nghe, đây có tính là trao đổi không?

"Tên này lòng dạ rất sâu, Tác Phỉ Á, ngươi không nên bị hắn lừa gạt." Y Toa Bối Nhĩ chỉ vào chóp mũi Địch Áo, cười hì hì nói: "Lâm Tái đạo sư nói ta chỉ là người tương đối thông minh, còn ngươi, Tác Phỉ Á, ngươi là một nữ tử chính thức thông tuệ. Thế nhưng ta lại thấy hình như trí tuệ của ngươi rất có hạn, bằng không làm sao không nhìn thấy chuyện đơn giản như vậy."

"Y Toa Bối Nhĩ, cố ý khích bác ly gián là bị thiên lôi đánh đó." Địch Áo bất đắc dĩ nói.

"Hì hì, ta không sợ." Y Toa Bối Nhĩ cười nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Vì sao ngươi biết Địch Áo chưa từng nói gì với ta?" Tác Phỉ Á đã phục hồi tinh thần lại: "Hắn đã nói rất nhiều rất nhiều chuyện cho ta biết." Tác Phỉ Á cũng không cần phải lo lắng, ít nhất nàng biết Địch Áo là thành viên trọng yếu Thần Chi Hậu Duệ nhất tộc, nếu không tại sao Nguyên lão hội lại đi tìm Địch Áo lâu như vậy? Hơn nữa Đại nguyên lão Lan Bác Tư Bản cũng đã tới gặp hắn. Lúc ấy nàng nghe Địch Áo nhắc tới cái tên này đã ngẩn người thẫn thờ rất lâu. Nếu như nàng nói chuyện này cho Y Toa Bối Nhĩ nghe, Y Toa Bối Nhĩ nhất định sẽ càng kinh hãi hơn cả nàng.

"Ta không tin." Y Toa Bối Nhĩ bĩu môi: "Nói nghe một chút?"

"Nha đầu chết tiệt kia, định tìm kiếm tin tức từ ta sao? Ta còn chưa có hồ đồ đến mức đó đâu." Tác Phỉ Á khinh thường trả lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.