Thần Điển

Chương 322: Kịch chiến




Mặt đất chung quanh Lôi Mông chợt lồi lên, một đạo chấn động như làn sóng lan tràn ra bốn phía, hai tên Địa hệ võ sĩ ở đối diện đồng thời bị làn sóng xung kích quét trúng, thân thể lập tức cứng ngắc.

Ca Đốn tiến lên hai bước, hai tay đẩy tới trước vô số điểm Hoả Tinh rơi lả tả xuống đất, sau đó Ca Đốn nhẹ nhàng nhấc tay lên, từng đoàn từng đoàn hỏa diễm từ dưới đất đột ngột bùng cháy, mảnh đất chung quanh Ca Đốn đã biến thành biển lửa nóng hừng hực.

Ngay lúc Ca Đốn bước ra Lôi Mông lập tức lui về sau. Bọn họ cùng nhau đánh chiến vô số lần nên đã dưỡng thành ăn ý, Lôi Mông vừa hoàn thành nhiệm vụ là tới lượt Ca Đốn trổ tài.

Hai tên Địa hệ võ sĩ kia kinh hãi thất sắc, thật ra bọn họ có thể buông thả bí kỹ chống cự biển lửa, nhưng hiện tại nguyên lực tràng đang bị rối loạn nên không thể điều động nguyên lực.

Đúng lúc này một đạo ánh sáng màu lam nhạt hiện lên che chắn trước người hai tên Địa hệ võ sĩ, thì ra một bức tường băng thật dày kịp thời bảo hộ cho bọn họ. Vào lúc đó biển lửa Hỏa Thịnh Yến do Ca Đốn khống chế vọt tới, bức tường băng chỉ cản trở được vài giây rồi ầm ầm sụp đổ hóa thành vô số vụn băng tan chảy. Tuy hai tên Địa hệ võ sĩ đã có thể khống chế nguyên lực tràng của mình rồi nhưng vẫn liều mạng lui về phía sau, bọn họ nhìn ra được uy lực của luồng hỏa diễm này cực lớn, không phải là thứ bọn họ có thể ngăn cản. Bức tường băng đồng bạn thả ra là một chứng minh rõ ràng.

"Giết bọn họ, giết hết cho ta." Từ nơi xa truyền đến tiếng hét không hề đúng lúc.

Địch Áo liếc sang Á Lực Đặc, khẽ cúi người xuống thi triển Phong Ưu Nhã, thân hình hắn chợt lóe nhào tới nhanh như tia chớp.

Một thân ảnh từ phía sau Á Lực Đặc lao ra nghênh đón Địch Áo, hàng nghìn hàng vạn ngọn lửa đồng thời nở rộ ngăn tất cả phương hướng Địch Áo có thể né tránh.

Địch Áo mỉm cười nhàn nhạt, hắn sử dụng dòng xoáy nguyên lực mạnh mẽ áp chế Phong nguyên lực ở trong không khí, sau khi đạt đến cực hạn nhất định thả ra toàn bộ sẽ thành một chiêu chuyên đối phó Chân Hồng Chi Vũ. Vừa mới nghĩ ra phương pháp xử lí, bây giờ lại có người cam nguyện tạo điều kiện cho hắn diễn luyện thực chiến, bây giờ trong lòng hắn thật sự rất là cảm kích đối phương.

Địch Áo bỏ đi ý niệm đánh chết hoặc bắt giữ Á Lực Đặc, lập tức buông thả Tật Phong Tấn Ảnh thay đổi phương hướng, lui gấp về phía sau.

Gã Hỏa hệ võ sĩ ở đối diện còn tưởng rằng Địch Áo sợ hãi, há miệng cười lớn tiếp tục truy đuổi Địch Áo. Ở giai đoạn Cực Hạn võ sĩ thì Hỏa hệ võ sĩ quả thật có thể khắc chế phần lớn Phong hệ võ sĩ, đáng tiếc là Địch Áo tuyệt đối không nằm trong số đó.

Địch Áo vừa lui về sau vừa chậm rãi hít sâu một hơi, làn gió lưu động bốn phía lặng lẽ tụ lại quanh người hắn, ngay sau đó thân hình hắn đột nhiên ngừng lại tại chỗ, dậm mạnh chân xông thẳng về phía trước.

Tốc độ Địch Áo quá nhanh, gã Hỏa hệ võ sĩ căn bản không kịp làm ra phản ứng, vốn hắn đang truy kích Địch Áo, bây giờ người ta lại chạy nước rút xông thẳng về phía hắn. Ở trong mắt hắn hành động này thuần túy là thiêu thân lao đầu vào lửa tự tìm đường chết, gã võ sĩ nhe răng cười khinh thường. Nhưng ngay khi Địch Áo sắp chạm vào ngọn lửa Chân Hồng Chi Vũ, một cỗ gió lốc bỗng nhiên thành hình, phong áp (sức gió) cường hãn chèn ép bốn phía, toàn bộ hỏa diễm do gã Hỏa hệ võ sĩ thả ra đều bị đẩy bật ra sau tạo thành một cái đuôi lửa thật dài.

Gã Hỏa hệ võ sĩ kinh hãi, hắn không thể nào nghĩ tới còn có phương thức công kích cổ quái như thế, mặc dù gió lốc không có lực sát thương nhưng lại khiến cho Chân Hồng Chi Vũ của hắn hoàn toàn mất tác dụng.

Địch Áo rất hài lòng đối với hiệu quả của gió lốc, nếu như đổi lại là Ma Phi thì chưa chắc có thể đạt thành hiệu quả giống như thế, Ma Phi thi triển Chân Hồng Chi Vũ hiển nhiên mạnh hơn gã võ sĩ này. Nhưng ít ra nó đã chứng minh Địch Áo suy nghĩ chính xác, chỉ cần gió lốc đạt đến cường độ nhất định, cho dù là bí kỹ do Võ Tôn thả ra cũng có thể bị hắn thổi bay.

Thân hình Địch Áo bắn thẳng vào trong cuồng phong, qua giây lát đã vọt tới trước mặt gã Hỏa hệ võ sĩ, thanh mang chợt lóe trên đầu ngón tay phóng tới mi tâm gã Hỏa hệ võ sĩ. Sau đó hắn lập tức phi thân lui về phía sau, tiến lên công kích lùi về tự nhiên y mây trôi như nước chảy.

Gã Hỏa hệ võ sĩ vốn bị cuồng phong thổi mắt mở không ra, hơn nữa động tác Địch Áo quá nhanh. Hắn chỉ bị hoa mắt một cái, sau đó chỗ mi tâm truyền đến cảm giác mát mẻ, trên trán gã võ sĩ đã bị đục thủng một lỗ máu đỏ lòm.

Á Lực Đặc căn bản không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy gã võ sĩ bên cạnh mình đột nhiên ngã xuống đất, hắn phản ứng cũng rất nhanh, vừa thấy có biến liền xoay người chạy trốn. Nhưng hắn lại kinh hãi phát hiện không biết từ lúc nào Địch Áo đã đứng ở phía sau lẳng lặng nhìn hắn. Á Lực Đặc phảng phất như gặp ma ám quỷ dọa vậy, hét lớn lên một tiếng, hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.

Địch Áo khinh thường lắc đầu: "Đúng là mất thể diện cho phụ thân ngươi, vì sao không có cả dũng khí đứng lên?"

Á Lực Đặc dùng cả hai tay hai chân vừa lui về sau vừa hoảng sợ hô: "Ngươi không thể giết ta, phụ thân ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Ừ ừ." Địch Áo mỉm cười gật đầu: "Ta sẽ không giết ngươi." Lời còn chưa dứt, Địch Áo đã một cước cho Á Lực Đặc ngất đi, sau đó đi tới chỗ Tác Phỉ Á.

Lúc này những gã võ sĩ khác đã vòng qua biển lửa lao về phía đám người Tác Phỉ Á, khuyết điểm Hỏa Thịnh Yến là ở chỗ này. Một khi đối phương thoát khỏi phạm vi công kích, Ca Đốn cũng không có biện pháp nào khác. Nhưng đây vẫn là một bí kỹ vô cùng cường đại, nếu không phải đối phương thả ra tường băng đúng lúc, sợ rằng hai tên Địa hệ võ sĩ đã sớm bị Ca Đốn giết chết rồi.

Từng đạo khí lạnh từ trong tay Thủy hệ võ sĩ của đối phương phóng ra, hắn chỉ có mục đích đơn giản là vây khốn đối phương, sau đó tiêu diệt từng bộ phận địch nhân. Bởi vì bọn họ chiếm cứ ưu thế nhân số, thật ra hắn có thể lại gần hơn chút nữa nhưng hắn là một người cực kỳ cẩn thận. Ca Đốn thả ra Hỏa Thịnh Yến có lực công kích quá cường đại, vì thế hắn theo bản năng giữ vững khoảng cách nhất định với Ca Đốn.

Cảm thụ được nguyên lực dao động đặc biệt này, Mạc Lâm kinh ngạc nhìn về phía Ca Đốn, cảm giác của hắn chắc chắn không sai lầm. Đây tuyệt đối là bí kỹ của Viêm gia iwr Thiên Không thành, như vậy thân phận Ca Đốn đã quá rõ ràng rồi. Trong nháy mắt này Mạc Lâm thậm chí thất thần, chẳng lẽ Bất Hủ truyền thừa thật sự có lực lượng thần bí nào đó ủng hộ? Bằng không nên giải thích những người này tụ tập bên cạnh Địch Áo thế nào cho thông đây?

Các võ sĩ thủ hạ Á Lực Đặc rất may mắn, nếu như không phải là Ca Đốn thả ra Hỏa Thịnh Yến, đoán chừng bọn họ sẽ trực tiếp đột phá từ phía Mạc Lâm. Một lão già mà thôi, dựa theo ý nghĩ của bọn hắn còn không phải tùy tiện đá mấy cái là chết ngắc hay sao? Chỉ khi nào bọn hắn thật sự làm như vậy sẽ không còn cơ hội để hối hận, bởi vì bây giờ Mạc Lâm đang bắt đầu suy tư có nên làm gì đó giúp đội ngũ này hay không?

Tuyết Ny không ngừng ngăn chặn khí lạnh từ phía đối phương bắn qua, nhưng giai vị đối phương địa cao hơn nàng rất nhiều. Cho dù là tốc độ buông thả bí kỹ hay là lực công kích cũng hơn nàng vài lần. Bất chợt nàng sơ sẩy lui về sau một bước, Tác Phỉ Á và Lao Lạp, ngay cả Miêu Tử dưới chân đều bị luồng khí lạnh đánh trúng đông thành tượng đá. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tất cả mọi người đồng thời kinh hãi thất sắc, ngay cả Mạc Lâm cũng tung người nhảy lên lao tới nhanh như tia chớp, mấy gã võ sĩ cản ở trước mặt hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã nổ thành một mảnh máu thịt nhầy nhụa. Tác Phỉ Á tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề, Lao Lạp ở trong mắt Mạc Lâm còn trọng yếu hơn cả Tác Phỉ Á, Lao Lạp có Lôi Báo làm Thủ hộ thú sẽ có không gian tăng trưởng rất lớn. Chỉ cần cho nàng đầy đủ thời gian, nàng chắc chắn sẽ trưởng thành đến trình độ khủng bố.

Nhưng Mạc Lâm không phải là Phong hệ võ sĩ, tốc độ mấy người Ca Đốn cũng không nhanh, căn bản không kịp ngăn cản đối phương. Lúc này một gã Địa hệ võ sĩ đã xông qua ngăn cản Lôi Mông, một tên khác bỏ mặc Ca Đốn và Y Toa Bối Nhĩ công kích, phóng thẳng tới chỗ Tác Phỉ Á và Lao Lạp, quang mang Bàn Thạch Thủ Hộ rực sáng đến cực hạn, hắn nhe răng cười cười cắm đầu lao thẳng với mấy cái tượng băng.

Địch Áo thấy tình cảnh này nhất thời cả kinh, hét to một tiếng thân hình lập tức hóa thành một dãy hư ảnh chạy tới. Mặc dù hắn biết sau khi Lao Lạp tiến hóa hẳn là thực lực gia tăng tăng lên rất lớn, nhưng vẫn còn chưa có trải qua chính thức kiểm tra, nàng cường đại đến mức nào cũng không ai không rõ ràng lắm, vì thế hắn vẫn cực kỳ lo lắng.

Ngay khi gã Địa hệ võ sĩ sắp đụng vào tượng băng thì dị biến chợt phát phát sinh, theo mấy tiếng "răng rắc" vang lên, khối băng bao quanh Tác Phỉ Á và Lao Lạp tan vỡ thành từng mảnh vụn, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn phá băng ra, đánh một quyền vào màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ. Màn hào quang nhất thời điên cuồng chấn động, gã Địa hệ võ sĩ bị một quyền này đánh văng ra ngoài, chỉ có những người ánh mắt sắc bén mới có thể nhìn thấy trong nháy mắt này, trên nắm tay nhỏ bé kia có mang một cái quyền sáo bằng xương, phía trên còn có nổi lên mấy cái gai nhọn hoắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.