Thần Điển

Chương 277: Thế cục khó lường




Đám người Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước đang liều mạng chạy trốn cũng cảm nhận được Hỏa nguyên lực dao động mãnh liệt chí cực, vội vàng nghiêng đầu nhìn lại thì thấy đoàn hỏa diễm to lớn đang bay tới gần, bọn hắn lập tức sợ hãi mặt mày tái mét không còn chút máu.

Ngõa Tây Lý - Bạo Phong Sát Trận, Hắc Sơn Đại công - Vân Vụ lĩnh vực đã làm cho bọn họ sợ hãi, nhưng chỉ là sợ hãi mà thôi. Ít nhất bọn hắn còn có dũng khí chạy trốn, nhưng mà đoàn hỏa diễm này xuất hiện phảng phất hút cạn toàn bộ khí lực của bọn hắn. Tất cả mọi người đều có thể cảm giác được lực lượng Phỉ Tể không hề suy thoái. Nói cách khác, bệnh nặng nằm liệt giường trong thời gian dài như vậy thật ra là một âm mưu đã được suy tính chu đáo.

Thử nghĩ đến những sự tình bọn hắn từng làm qua trước kia, trên mặt các quý tộc Đại công lĩnh liên tục đổ mồ hôi lạnh, bởi vì bọn họ rõ ràng thủ đoạn của Phỉ Tể.

Trong tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, hỏa cầu to lớn rốt cuộc bạo liệt, một làn sóng xung kích mắt thường có thể nhìn thấy được lan tràn ra bốn phía. Trận hình quân đội thoạt nhìn cực kỳ vững chắc lại đổ sụp liên tiếp y như tòa lâu đài được xây bằng cát. Các võ sĩ tạo thành trận hình cũng bị tai họa ngập đầu, nơi làn sóng xung kích cuốn tới tất cả võ sĩ đều biến thành người lửa. Ở ngoài nhìn vào là có thể thấy rõ ràng áo giáp của bọn hắn từ từ tan chảy, sau đó là thi thể tiêu mất, cuối cùng là bộ xương lộ ra rồi chậm rãi biến thành tro bụi.

Thế nhưng làn sóng xung kích chỉ bộc phát uy năng không thể kháng cự trong phạm vi vài trăm thước, ở những khu vực xa hơn thì lực sát thương bị yếu bớt không ít, nó chỉ thiêu đốt các binh sĩ của Hắc Sơn Đại công bị thương hoặc tàn phế. Dù sao những nơi đó tương đối gần lĩnh vực của Hắc Sơn Đại công, nước đối kháng lửa, cái trước hiển nhiên chiếm ưu thế. Trừ phi Phỉ Tể Đại công có giai vị thế vượt xa đối thủ, nếu không chắc chắn sẽ bị Hắc Sơn Đại công khắc chế gắt gao.

Chỉ có điều Phỉ Tể Đại công công kích vẫn chưa có kết thúc, vô số đốm lửa rơi tán loạn xuống mặt đất lập tức biến thành từng đoàn từng đoàn hỏa diễm bùng lên, hình như chúng nó có tính mạng riêng vậy, vừa mới cháy bừng lên đã dũng mãnh lao tới tiền phương.

Những võ sĩ bị hỏa diễm dính vào lập tức kêu la thống khổ, hoặc đánh chém loạn xạ, hoặc bổ nhào xuống đất không ngừng lăn lộn mong dập tắt được ngọn lửa dính trên người.

Số võ sĩ còn lại thấy thảm cảnh kinh dị như thế mới chợt tỉnh từ trong mộng, vội vàng buông thả công kích đám hỏa diễm kỳ dị kia.

Thế nhưng đám hỏa diễm này làm như không có chuyện gì xảy ra, cứ tiếp tục bay về phía trước, có ngọn lửa bị dập tắt biến thành Hoả Tinh ảm đạm. Qua không bao lâu, những đốm lửa khác bay lướt qua truyền năng lượng sang cho nó, rồi lại bắt đầu bốc cháy lên hừng hực gia nhập đội ngũ tấn công.

Đây là bí kỹ cực mạnh của Phỉ Tể Đại, "Hỏa Tinh Linh". Hỏa Tinh Linh còn có một cái tên khác gọi là Bất Diệt Chi Hỏa.

Hỏa Tinh Linh là một loại hỏa diễm rất khó bị dập tắt, nhờ có loại bí kỹ này Phỉ Tể mới có thể chống đỡ được Hắc Sơn Đại công. Hỏa Tinh Linh chẳng những có thể củng cố lĩnh vực Phỉ Tể Đại công, hơn nữa nó còn có một đặc tính chia sẻ năng lượng làm cho Hỏa Tinh Linh càng thêm cường đại.

Hắc Sơn Đại công nghe thấy tiếng nổ mạnh vội vàng quay đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến. Giờ phút này, thần sắc hắn có vẻ vô cùng kinh hãi. Tựa hồ không tin tưởng Phỉ Tể Đại công lại xuất hiện ở chỗ này.

Ngõa Tây Lý vẫn bình thản đừng yên tại chỗ, thủ đoạn mưu lợi như thế này đối với hắn rất là trẻ con.

Phong Ngân có lực công kích được toàn đại lục công nhận, cũng là bí kỹ chủ chiến của Ngõa Tây Lý. Trong lúc chiến đấu chân chính, Ngõa Tây Lý sẽ không buông thả những loại bí kỹ công kích khác, hiệu quả rất kém cỏi không nói, mà còn lãng phí rất nhiều nguyên lực. Dựa vào năng lực di động siêu tốc để bảo vệ mình mới là phương pháp tốt nhất dành cho Phong hệ võ sĩ, hắn gọi là "Thuẫn". Mà Ngõa Tây Lý lại nhiều hơn những Phong hệ võ sĩ khác một lưỡi dao sắc bén không gì không phá, Phong Ngân được hắn gọi là "Mâu". Cái hắn muốn và triệt để áp dụng là Mâu và Thuẫn sẽ phải dung hợp hoàn mỹ ở chung một chỗ.

Hắc Sơn Đại công nhất thời sơ ý để mặc cho Ngõa Tây Lý tiếp cận, khoảng cách cực kỳ nguy hiểm này khiến cho hắn lâm vào cục diện bị động. Hắn không có biện pháp tránh né một kích cực hạn của Ngõa Tây Lý, cho nên hắn cố ý giả bộ phân thần dụ Ngõa Tây Lý xuất thủ.

Đáng tiếc là Ngõa Tây Lý trải qua rất nhiều trận chiến, chỉ tính riêng kinh nghiệm thì Ngõa Tây Lý chính là một gã khổng lồ dày dạn trận mạc, còn Hắc Sơn Công tước chỉ là một tên nho sinh mà thôi. Chết ở trong tay Ngõa Tây Lý toàn là cường giả, thậm chí trong số đó còn có những người mạnh hơn Hắc Sơn Công tước không biết bao nhiêu lần.

Ngõa Tây Lý lẳng lặng nhìn tới Hắc Sơn Đại công, cũng là lẳng lặng chờ đợi.

Trên đầu Hắc Sơn Đại công bắt đầu hiện ra từng hàng mồ hôi hột to như hạt đậu, lỗ tai luôn luôn dựng thẳng, ánh mắt mờ mịt không có tiêu điểm, thân thể cứng ngắc căng thẳng đại biểu cho hắn đang đứng ở điểm giới hạn phòng bị tối đa.

Chỉ cần Ngõa Tây Lý có động tác, hắn sẽ lập tức cho ra phản ứng, dĩ nhiên hắn cũng không dám nghĩ tới việc công kích Ngõa Tây Lý. Đối mặt với Phong Ngân, chuyện quan trọng nhất là phải bảo vệ tốt bản thân trước đã.

Trận chiến cấp bậc này có lẽ chỉ cần nửa giây là có thể quyết định thắng bại sinh tử. Tốc độ là sở trường của Phong Ngân, nhưng không phải là ưu thế của hắn, hi vọng duy nhất là trong thời gian ngắn đối thủ chỉ có thể thả ra Phong Ngân một lần, nếu như thế hắn sẽ có một cơ hội hiếm hoi để chạy thoát.

Thời gian phảng phất như ngừng trôi, Hắc Sơn Đại công không dám động, Ngõa Tây Lý lại không muốn động. Mặc dù Phong Ngân sắc bén vô cùng nhưng không thể tất sát (giết ngay lập tức) hết thảy tồn tại. Sở dĩ nó được tán dương thần kỹ là do Ngõa Tây Lý có kỹ xảo chiến đấu tuyệt đỉnh. Hắn giỏi về nắm bắt sơ hở của địch nhân, gia tăng ưu thế của mình lên đến mức tận cùng, đồng thời áp chế địch nhân xuống tới mức thấp nhất.

Trong chiến đấu chính diện, Ngõa Tây Lý không thể nào đối kháng với Thần Vũ Giả, nhưng Thần Vũ Giả e ngại Ngõa Tây Lý là vì bản lĩnh xuất quỷ nhập thần, phong cách di động trơn như lươn của hắn. Nếu không Ngõa Tây Lý không cần phải khổ cực lẻn vào Thiên Không Thành ám sát làm gì? Hắn hoàn toàn có thể đường đường chính chính đánh bại Áo Nhĩ Sắt Nhã. Quân Đồ Minh cũng không cần phải lùi bước trước Thiên Không Thành, cứ trực tiếp dẫm lên đi tới là xong.

Trong khi Ngõa Tây Lý và Hắc Sơn Đại công giằng co, vậy thì Phỉ Tể Đại công hiển nhiên là vô địch thiên hạ, hắn điều khiển hỏa diễm đấu đá lung tung chính giữa chiến trận của đối phương như vào chỗ không người, vô số Hỏa tinh linh ngưng tụ thành biển lửa tràn tới lần lượt cướp đi tất cả tính mạng nó gặp phải.

Trên thực tế Phỉ Tể Đại công cũng lấy làm kỳ quái, theo lý thuyết một khi Hắc Sơn Đại công nhìn thấy các võ sĩ mình khổ tâm bồi dưỡng bị tàn sát như thế đã sớm không nhịn được mới đúng, vì sao lại không có một điểm động tĩnh nào nhỉ?

Chẳng lẽ hắn muốn giải quyết vị Thánh Vũ Sĩ kia cho sớm, sau đó mới dốc toàn lực đối phó mình? Trong lòng Phỉ Tể Đại công không khỏi run lên một trận, não hắn hiện ra một bức tranh vị Thánh Vũ Sĩ kia bị Hắc Sơn Đại công hành hạ đau khổ chật vật chống đỡ, hoàn toàn không có đường thoát. Phỉ Tể Đại công lập tức lao ra khỏi biển lửa, bay thẳng lên trời cao rồi đột ngột chuyển hướng phóng tới chỗ đám mây đen.

Phỉ Tể đánh giá Hắc Sơn Đại công quá cao rồi, không phải là Hắc Sơn Đại công không muốn phản ứng, mà là hắn không dám động. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Không có một ai hiểu được nổi thống khổ của Hắc Sơn Đại công, thân thể của hắn, tinh thần của hắn thủy chung bị treo ở điểm cực hạn, nhưng không thể bộc phát ra. Những người chưa bao giờ trải qua chuyện này sẽ không thể hiểu được tư vị trong đó.

Chuyện này giống như phản ứng sinh lý của cơ thể, đến điểm giới hạn sẽ phải tận tình trút ra ngoài, những người trải qua huấn luyện đặc biệt mới có khả năng từ điểm giới hạn lui ra. Nhưng trạng thái Hắc Sơn Đại công lúc này rất đặc thù, hắn không thể buông thả, như vậy Ngõa Tây Lý sẽ thừa dịp thoát lực tiến vào, rất có khả năng sẽ đoạt đi tính mạng của hắn, nhưng hắn cũng không thể giải tán lực lượng, chỉ cần thoáng buông lỏng sẽ không theo kịp tốc độ Ngõa Tây Lý, hậu quả khôn lường.

Giữ vững điểm cực hạn, nói về dễ dàng, khi làm mới thấy khó đến mức nào. Coi như là thần tướng trong truyền thuyết cũng không thể nào giữ vững trạng thái này trong thời gian dài.

Thời gian trôi qua chừng một phút, Hắc Sơn Đại công cảm giác dài như mấy năm, thời điểm Phỉ Tể lao tới, hắn rốt cuộc không nhịn được nghiêng đầu nhìn về phía Ngõa Tây Lý.

Nhưng hắn không nhìn thấy Ngõa Tây Lý, chỉ thấy một đạo thanh mang bắn nhanh đến mà thôi. Khi đạo thanh mang thành hình ở trong tầm mắt hắn thì nó chỉ còn cách người hắn không đủ năm thước.

Không biết đây là vận may hay là bất hạnh của hắn, hắn rốt cuộc có thể tự mình thể nghiệm uy lực Phong Ngân, đạo thanh mang chưa đến gần người mà luồng khí lưu đã áp tới phát nát trường bào trên người hắn làm lộ ra áo giáp ở bên trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.