Thần Điển

Chương 260: Báo thù




"Sau khi lực lượng của ngươi đạt đến độ cao nhất định sẽ có thể đi tìm hắn, chỉ có một lần cơ hội? Chó má…" Ngõa Tây Lý cười lạnh nói: "Ẩn dưới cái mặt nạ điên cuồng kia là một linh hồn bàng hoàng bất an, cho dù ngươi thua trong tay hắn, hắn cũng sẽ để cho ngươi rời đi. Nếu như ngươi biểu hiện quá ngốc, không biết tiến thối, hắn sẽ rất là thống khổ, một võ giả nắm giữ Phong Ngân chính là ô dù của hắn, không có ngươi cũng không có hắn."

"Vâng." Địch Áo cười hì hì nói: "Sau khi ta trở thành Thánh Vũ Sĩ sẽ lập tức đi Nguyệt Ảnh đế quốc đế đô tìm hắn tính sổ."

"Ngươi không thể tới đế đô, đây không phải là chuyện đùa giỡn." Ngõa Tây Lý mặt mũi một túc: "Quân Đồ Minh vẫn ở Vương Đình, hơn nữa trong Vương Đình còn có rất nhiều cường giả, nếu như hắn biết ngươi là môn sinh của ta, thậm chí sẽ có thể tự mình xuất thủ."

"Lão sư, ban đầu ngài chạy ra khỏi đế đô, Quân Đồ Minh có xuất hiện không?"

"Ngoại trừ hắn ra, chỉ cần ta không muốn chết, trên thế giới này không có người nào đủ khả năng lưu ta lại, dĩ nhiên hắn phải xuất thủ." Ngõa Tây Lý cười nói: "Đáng tiếc là khí tức của hắn quá cường đại, cách xa vài chục dặm ta đã có thể ngửi thấy mùi hôi của hắn."

"Ha ha ha !" Địch Áo lại cười lần nữa, dám ví khí tức nguyên lực tràng của Quân Đồ Minh là mùi hôi trên người, trên đời này chỉ có một mình Phong Ngân.

Trong phòng tiếp khách của Nhã Duy Đạt, đám người Tây Cách Thụy Na và Tái Nhân Hầu tước cùng ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, không khí có vẻ rất hòa hợp, có kinh nghiệm sóng vai đối mặt Địch Uy, quan hệ giữa bọn họ lại càng mật thiết hơn. Tất cả mọi người đều có cảm giác hồi sinh sau tai nạn, mặc dù còn không rõ ràng kết quả cuối cùng như thế nào, nhưng Ngõa Tây Lý có thể bình an trở về thì chỉ có hai kết quả tồn tại mà thôi, hoặc là Địch Uy đào tẩu hoặc là đã bị Ngõa Tây Lý giết chết.

Lấy thực lực của bọn họ vẫn không thể hiểu chỗ đáng sợ của siêu hạn kỹ, căn bản không thể nào suy đoán ra kết quả chân chính, thế nhưng chuyện sinh tử của Địch Uy không nằm trong phạm vi quan tâm của bọn hắn, quan trọng nhất là Ngõa Tây Lý.

Đáng ăn mừng chính là lần này Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt lại thành công rồi, nếu như lúc đó bọn họ tự cho là thông minh ruồng bỏ Ngõa Tây Lý, vậy thì giờ phút này đang chờ đợi bọn họ sẽ là một tràng tai nạn khủng khiếp. Có gộp toàn bộ bọn họ ở chung một chỗ cũng ngăn không nổi cơn giận dữ của Phong Ngân.

Địch Uy xuất một kích kinh thế hãi tục, cho đến bây giờ mọi người vẫn không thể nào quên nổi, nhưng một người đáng sợ như vậy cũng không phải là đối thủ Ngõa Tây Lý ở vào thời kỳ lão hóa. Vì thế mọi người cảm thấy cực kỳ sợ hãi, Ngõa Tây Lý thời kỳ toàn thịnh đáng sợ đến trình độ nào đây?

Thần sắc mọi người đều lộ vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tuy nhiên tình hình trước mắt còn chưa thể mở tiệc ăn mừng, ai nấy đều có thể nhìn ra được Ngõa Tây Lý đã bị thương. Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, đánh một trận với đối thủ cường đại như vậy làm sao thủ thắng dễ dàng được.

"Tái Nhân đại nhân." Một gã võ sĩ gõ cửa phòng, một mực cung kính nói: "Có người tìm ngài, nói là từ Hầu tước lĩnh tới, có chuyện gấp cần thông báo."

Tròng mắt Tái Nhân ngưng tụ lại thành một điểm, bình thường nếu như không có chuyện cực kỳ khẩn cấp sẽ không cần thiết chạy từ Hầu tước lĩnh tới nơi này. Trong lòng hắn không khỏi nổi lên dự cảm bất tường, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ bình thản, mỉm cười nói với những người khác: "Xin lỗi, ta xin lỗi không tiếp được một hồi."

Nhã Duy Đạt nhìn về phía Tái Nhân Hầu tước, cười nói: "Nếu đã có chuyện thì ngài không cần phải khách khí." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Tốt." Tái Nhân Hầu tước cười cười, xoay người đi ra ngoài.

Mấy phút sau, Tái Nhân Hầu tước nhìn thấy thuộc hạ của mình trên đại sảnh, nhất thời kinh hãi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Người tới là đội trưởng thị vệ Hầu tước lĩnh, được lưu lại canh giữ lãnh địa dĩ nhiên thực lực của hắn tương đối mạnh. Nhưng giờ phút này không còn đủ nửa phần khí sắc như lúc bình thường, hai mắt đỏ bừng tựa hồ đã mấy ngày mấy đêm không ngủ, áo quần rách nát, sắc mặt uể oải còn kém hơn cả một tên ăn mày.

"Đại nhân !" Gã đội trưởng thị vệ nói: "Đại công lĩnh liên hợp với những người khác muốn đối phó ngài, đoán chừng quân đội của bọn hắn bây giờ cách Hầu tước lĩnh không xa."

Thì ra sau khi Kiều Trì trở lại Đại công lĩnh thủy chung nuốt không trôi cơn giận kia, hắn đã quen ương ngạnh chưa bao giờ chịu ủy khuất như thế, dĩ nhiên phải gây chuyện thị phi. Các quý tộc Đại công lĩnh thông đồng với Kiều Trì, Kiều Trì muốn lấy lại tôn nghiêm của mình, cũng muốn báo thù, còn các quý tộc Đại công lĩnh lại muốn húp một chén canh.

Tái Nhân Hầu tước lâm vào trầm tư, đám người này tới thật đúng lúc, nếu như sớm một ngày, hắn hoàn toàn có thể xử lý gọn gàng trước khi tiến quân vào Thánh Đế Tư thành. Liên quân chó má gì chứ, có Ngõa Tây Lý tồn tại, hắn không cần lo lắng bất kỳ vấn đề gì, cho dù Phỉ Tể tự mình đến cũng vô ích mà thôi, thực lực cường giả Thánh cấp cũng có chênh lệch, lấy tình trạng trước mắt của Phỉ Tể Đại công sợ rằng còn không đủ tư cách xách giày cho Ngõa Tây Lý.

Nhưng hiện tại Tái Nhân Hầu tước không thể mở miệng cầu viện Ngõa Tây Lý, người ta mới vừa trải qua một trận đại chiến, có lẽ còn bị thương không nhẹ, lúc này tìm tới cửa nhờ vả đúng là không thức thời rồi. Tái Nhân Hầu tước lựa chọn đứng ở bên phía Ngõa Tây Lý là không sai, nhưng hắn không phải là Địch Áo, không thể chuyện gì cũng cầu Ngõa Tây Lý ra mặt dùm hắn.

Hai hàng lông mày của Tái Nhân Hầu tước khép lại thành một đường, trở về cứu viện hiển nhiên là phải làm, vấn đề là nếu chỉ mang quân đội của hắn trở về sợ rằng không khác gì đâm đầu vào chỗ chết. Mặc dù cộng thêm chiến lực cao cấp Thánh Đế Tư thành, thắng bại cũng chỉ là năm ăn năm thua. Tái Nhân rất quen thuộc những tên tham dự đợt tiến công này, nếu chỉ là một đánh một Tái Nhân có đủ lòng tin đánh bại bất cứ người nào trong đó. Thế nhưng nhân số đối phương đông đảo, tính cả thủ hạ Phỉ Tể Đại công thì bên trận doanh đối phương có tới bảy, tám vị Võ Tôn, Cực Hạn võ sĩ không cần phải nói.

Cho dù được Nhã Duy Đạt toàn lực ủng hộ, Tái Nhân Hầu tước giành được thắng lợi cuối cùng cũng là thắng thảm, vì vậy hắn không muốn đánh trận chiến này.

"Đại nhân, nhanh chóng ra lệnh đi, chậm thêm chút nữa là không kịp đó !" Gã đội trưởng thị vệ thấy Tái Nhân Hầu tước phảng phất như biến thành một pho tượng đá, im lặng đứng tại chỗ quá lâu thì không khỏi nóng lòng thúc giục. Ở trong Hầu tước lĩnh không chỉ có thê tử Tái Nhân, mà còn có giả gia quyến của tất cả võ sĩ và binh lính. Một khi bị liên quân Đại công lĩnh đánh vào có trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì.

"Ta biết." Tái Nhân Hầu tước chậm rãi thở dài một hơi, vừa xoay người đi ra ngoài vừa nói vọng lại: "Ngươi chờ ta ở đây !"

Gã đội trưởng thị vệ ngây người kinh ngạc, Tái Nhân Hầu tước nói rất nghiêm nghị, ý là không cho phép hắn rời khỏi căn phòng này. Thế nhưng hắn hiểu rõ ràng dụng ý Tái Nhân Hầu tước, hiển nhiên là sợ tin tức này truyền đi sẽ gây ảnh hưởng không tốt.

Tái Nhân Hầu tước không trở về phòng khách của Nhã Duy Đạt, mà trực tiếp đi tìm Địch Áo. Hắn muốn xác định thương thế Ngõa Tây Lý rốt cuộc nặng đến mức nào, thật sự không được thì đành phải tìm biện pháp khác.

Đi tới tiểu lâu Địch Áo, Tái Nhân Hầu tước đưa tay gõ cửa phòng: "Địch Áo có ở đây không?"

Tái Nhân Hầu tước không ngờ được chính là hắn mới vừa gọi một tiếng, cửa phòng đã lập tức mở ra, làm như Địch Áo biết hắn muốn tới cố ý chờ ở cửa vậy.

"Là Hầu tước đại nhân hả, mời vào." Khuôn mặt Địch Áo hiện lên nụ cười rất kỳ lạ, Tái Nhân thấy vậy không hiểu được là chuyện gì, bởi gì rất ít khi nhìn thấy Địch Áo ra vẻ ân cần như vậy, tại sao?

Tái Nhân Hầu tước đâu biết rằng trước đó một phút Địch Áo đang tiếp thụ đám người Tác Phỉ Á phê phán, bao gồm cả Ca Đốn và Lôi Mông, không có ai thèm nể mặt hắn cả. Cử động của Địch Áo ở trên tường thành rõ ràng là bài xích bọn họ ra ngoài, không sai, thực lực của bọn họ so sánh với cường giả Thánh cấp quả thực là nhỏ bé không đáng kể, nhưng Địch Áo cũng không mạnh hơn bao nhiêu mà?

Nếu như đã là huynh đệ thì không chỉ có phúc cùng hưởng, mà phải gặp nạn cùng chịu mới đúng.

Địch Áo lại không thể giải thích cho bọn họ biết dòng xoáy nguyên lực là cái gì, chỉ có thể nhẫn nhịn tiếp nhận mấy người chỉ trích, may mắn nhất chính là Tái Nhân Hầu tước vừa vặn xuất hiện vào lúc này. Địch Áo rốt cuộc có cớ để chạy trốn, tự nhiên phải làm ra vẻ nhiệt tình rồi.

"Hầu tước đại nhân, mời ngồi." Tác Phỉ Á cười cười tiến lên nghênh đón, nàng rất có hảo cảm đối với Tái Nhân Hầu tước.

Tái Nhân ngồi xuống, trong lòng thầm nghĩ làm sao để chuyển đề tài sang phương hướng mình muốn, nếu như đối tượng trước mặt đổi thành Nhã Duy Đạt sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng dù sao Địch Áo cũng là vãn bối của hắn, cho nên có mấy lời Hầu tước Tái Nhân rất khó nói ra miệng.

"Ngài đến tìm Môn La?" Địch Áo cười nói: "Lúc nãy hắn vẫn còn ở nơi này, Ca Đốn, ngươi thấy hắn không?"

Ca Đốn và Lôi Mông cùng nhau lắc đầu, thật ra bọn họ đều biết Môn La đi làm chuyện gì, nhưng không thể nói trước mặt Tái Nhân Hầu tước.

Tái Nhân Hầu tước trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: "Thật ra ta tới tìm ngươi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.