Thần Điển

Chương 211: Bạt Tai




Môn La vừa dứt lời, một gã võ sĩ chậm rãi đi vào phòng. Tây Cách Thụy Na nhìn thấy đối phương không khỏi vui mừng trong lòng, khẽ gật đầu chào hỏi. Gã võ sĩ này chính là Địa hệ Võ Tôn thủ hạ Tái Nhân Hầu tước, trong lúc kịch chiến với Băng Xuyên Hùng Vương từng bị nó tát một cái cắm sâu vào vách núi. Mặc dù lúc ấy hắn bị đánh hôn mê bất tỉnh, nhưng năng lực khôi phục của Võ Tôn cũng rất kinh người, đảo mắt qua hơn mười ngày, thương thế của hắn đã hồi phục tương đối rồi.

"Rất tốt." Kiều Trì nghiến răng nghiến lợi nói, Môn La lén lén lút lút mang theo một vị Võ Tôn bên người là vì sao? Dĩ nhiên không phải là vì đối phó Địch Áo, mà là đề phòng hắn, giờ phút này Kiều Trì chợt có cảm giác bị lường gạt.

"Hai đánh hai?" Gã Phong hệ võ sĩ mỉm cười, thản nhiên nói: "Môn La tước sĩ, ngươi phải biết rằng, ở giữa Võ Tôn và Võ Tôn cũng có chênh lệch."

"Cho dù A Cách Lý Tân không phải là đối thủ của ngươi, vậy thì thế nào?" Khuôn mặt Môn La hơi cau lại, môi giật giật hồi lâu mới nói: "Nói cho ngươi biết, chỉ cần trong chúng ta có một người bị thương tổn, Kiều Trì thiếu gia của các ngươi nhất định phải chết "

Trên thực tế nội tâm Môn La đang rất sợ hãi, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn phải điên cuồng nói cứng. Sống ở trong Công tước lĩnh đều là các đại quý tộc gia thế sâu xa, khi hắn còn nhỏ từng đi theo Tái Nhân Hầu tước đến Công tước lĩnh mấy lần, phải chịu đựng rất nhiều thứ đứa trẻ không thể thừa nhận. Thí dụ như coi thường, khinh miệt, trêu chọc …vân …vân, mấy đứa trẻ chơi chung một chỗ, hắn luôn luôn làm nền, chơi đánh giặc, hắn không phải làm ngựa cưỡi thì sắm vai nhân vật cường đạo, khi hắn bị đánh, đám trẻ nhỏ sẽ hoan hô thắng lợi, nhưng nếu như hắn đánh người khác, vậy thì sẽ gây ra đại sự.

Bởi vì nội tâm có bóng ma nên gặp chuyện sẽ lập tức cảm thấy sợ hãi, bây giờ đối diện với tình thế phải vượt qua bóng ma trước kia nên hắn có cảm giác phá vỡ quy tắc vốn cắm rễ ở trong lòng từ rất lâu, vì thế hắn biểu hiện ra ngoài bộ dạng gần như bệnh tâm thần.

Đám người Ca Đốn, Lôi Mông kinh ngạc nhìn tới Môn La, mặc dù những ngày này bọn họ và Môn La tiếp xúc không ít lần, nhưng là chỉ xem như quen biết mà thôi. Không nghĩ tới vào mấu chốt này Môn La lại động thân đứng ra triệt để vạch mặt với Kiều Trì. Hành động này khiến cho bọn họ cảm động, lại có chút ít nghi ngờ, hình như tình hữu nghị của song phương vẫn chưa đạt tới tình trạng này kia mà?

"Các ngươi quá ngây thơ rồi" Gã Phong hệ võ sĩ vừa than thở vừa lắc đầu nói.

"Nếu như Kiều Trì thiếu gia xảy ra chuyện ở chỗ này, các ngươi nghĩ tới hậu quả chưa?" Gã võ sĩ còn lại lạnh lùng nói.

"Nữ nhân này giao cho ngươi." Gã Phong hệ võ sĩ chỉ vào Tây Cách Thụy Na, bản thân hắn lại xoay người mỉm cười nói với A Cách Lý Tân: "Ta muốn biết các ngươi rốt cuộc có can đảm đánh bạc hết thảy hay không?"

Y Toa Bối Nhĩ vốn thờ ơ lạnh nhạt cũng phải giật nảy mình, tình huống hình như không ổn, hai tên Võ Tôn đến từ Đại công lĩnh tựa hồ không thèm để ý đến Kiều Trì an nguy.

Diện tích phòng ăn khá lớn, nhưng đối với cường giả đạt tới cảnh giới Võ Tôn thì nơi này nhỏ bé đến thương cảm, một vị Võ Tôn tùy tiện buông thả bí kỹ cũng đủ để biến phòng ăn thành phế tích. Nếu như bốn vị Võ Tôn đồng thời công kích, vậy thì ngoại trừ mấy người bọn hắn ra, những người khác đừng mong sống sót.

Tại sao đối phương lại dám làm như vậy? Chẳng lẽ kế hoạch nhúng tay vào khu vực tinh thần quặng mỏ không phải là Phỉ Tể đại công? Mà là các đại quý tộc ở Đại công lĩnh cùng nhau nghĩ ra âm mưu?

"Ta hi vọng hai bên đều có thể tĩnh táo lại một chút." Tây Cách Thụy Na hít sâu một hơi, nói: "Một khi chảy máu sẽ không có lợi với bất kỳ ai."

"Thật sao?" Người võ sĩ kia chậm rãi tiến về phía Tây Cách Thụy Na, lạnh lẽo đáp.

Đám người Địch Áo, Tác Phỉ Á yên lặng nhìn tình hình biến hóa, bọn họ cũng biết thế cục vừa chạm vào điểm giới hạn của hai phe. Thế nhưng không có một ai dám vọng động, bất kỳ một động tác nào cũng có thể dẫn phát một tràng tai nạn to lớn.

Đúng lúc này, phòng ăn đột nhiên bị người nào đó đá văng ra, một thân ảnh ngang nhiên xông vào quát to: "Toàn bộ dừng tay cho ta !"

Sau khi đám người Địch Áo nhìn thấy người tiến vào quả thực không có cách nào dùng lời nói để hình dung được tâm tình của mình lúc này, bởi vì người đó chính là … La Y.

"Không, nghĩ rằng Khắc Lý Tư bình nguyên chúng ta không người phải không?" La Y hầm hầm quát lên: "Cái hạng chó mèo cũng dám chạy đến đây giương oai, ta thấy các ngươi chán sống rồi !"

Phòng ăn đột ngột an tĩnh vô cùng, giờ phút này nếu có cây kim nhỏ rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

La Y? Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hắn là một tuyệt đại cường giả phong trần ẩn thế?

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người vội vàng rơi vào trên người Địch Áo, bởi vì quan hệ giữa Địch Áo và La Y là mật thiết nhất. Thế nhưng trên mặt Địch Áo cũng đang kinh hãi thất sắc, hiển nhiên hắn cũng không rõ ràng lai lịch La Y.

"Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức cút ngay !" La Y dựng thẳng lưng lên, đại nghĩa lẫm liệt nói: "Còn nữa, trở về nói cho chủ nhân của các ngươi, nếu như muốn đánh chủ ý lên khu vực quặng mỏ tinh thần cực phẩm vậy thì hãy phái cường giả chân chính tới đây, hiểu không? Chỉ có hai người các ngươi, ha hả, còn quá kém !"

"Ngươi là…?" Thần sắc gã Phong hệ võ sĩ cực kỳ ngưng trọng, mặc dù hắn nhận ra nguyên lực dao động trên người La Y rất yếu ớt. Nhưng biểu hiện coi trời bằng vung của La Y thật sự dọa cho hắn sợ hãi, có câu nói không phải kim cương thì không dám chê đồ sứ. Đối phương dám ngang ngược càn rỡ đối với hai vị Võ Tôn như thế nhất định là có đủ thực lực.

"Ngươi không có tư cách biết tên của ta." La Y phất phất tay: "Còn chưa cút ?"

"Vô liêm sỉ !" Kiều Trì đã không thể khống chế mình được nữa rồi, hắn nhận ra La Y, lúc vừa tới trang viên chính là La Y an bài bọn họ nghỉ ngơi trong căn phòng rách nát kia. Hơn nữa hắn cũng không có nghĩ nhiều như thuộc hạ của mình, hắn chỉ biết là một tên người hầu lại dám quơ tay múa chân đối với hắn, nếu không làm gì thì thể diện của hắn sẽ mất hết.

Vừa dứt lời Kiều Trì đã phất tay thả ra một đạo Liệt Diễm Trảm đánh tới La Y.

Vẻ vênh váo tự đắc trên mặt La Y lập tức biến mất, hắn theo bản năng xoay người định chạy, chỉ có điều kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng thiếu sót, đối mặt Liệt Diễm Trảm bắn tới thì hành động xoay người đã lãng phí thời gian quá nhiều, không đợi hắn cất bước Liệt Diễm Trảm bay đã đến nơi.

Một luồng ám lưu (lưu động vô hình) đột nhiên từ bên ngoài tràn vào nghênh đón Liệt Diễm Trảm, cả hai va chạm vào nhau nổ vang một tiếng trầm muộn. Liệt Diễm Trảm đã bị luồng ám lưu chấn nát bấy hóa thành vô số đốm lửa văng tứ tung.

"Người nào?" Gã Phong hệ võ sĩ nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức thả ra nguyên lực chiến giáp, sau đó bay vòng qua A Cách Lý Tân phóng tới chỗ vách tường.

Có lẽ là hắn tức giận bởi vì bị lường gạt, cho nên cố ý dùng hành động phát tiết cảm xúc trong lòng. Khi hắn sắp sửa va chạm với vách tường, hai cái cánh màu xanh nhạt từ sau lưng hắn mỏ ra…

"Rầm rầm..."

Vách tường dài đến bảy, tám thước sụp đổ ầm ầm, ánh trăng nhu hòa xuyên qua bóng đêm u ám chiếu vào trong phòng.

Bụi mù tung bay che mờ bốn phía, lúc tất cả mọi người thấy được thân ảnh gã Phong hệ võ sĩ kia thì hắn đã phóng lên trời cao như một con chim ưng thuận gió.

"Phịch…"

Một tiếng động thanh thúy vang lên, gã Phong hệ võ sĩ tựa như bị một cây chùy lớn vô hình đánh trúng vậy, thân hình lấy tốc độ còn nhanh hơn cắm đầu rơi xuống đất. Mặt đất làm bằng đá xanh cũng bị đào ra một cái hố khá to, bốn phía lan tràn ra rất nhiều vết nứt như mạng nhện, đại địa chấn động từng đợt làm cho cái bàn ăn rung lên đánh đổ những mâm thức ăn bên trên, hai giá cắm nến trong phòng cũng bị kình phong càn quét tắt ngấm, tủ rượu bị cuồng phong quật ngã ầm ầm sụp đổ phát ra thanh âm thủy tinh tan vỡ khiến người ta phải giật mình.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ gian phòng ăn đã biến thành một mảnh hỗn độn.

"A..." Gã Phong hệ võ sĩ trợn tròn mắt muốn nứt ra, điên cuồng hét lên, sau đó lại tiếp tục phóng ra ngoài.

"Phịch …"

Lại một tiếng động thanh thúy vang lên.

Thân hình gã Phong hệ võ sĩ đột nhiên xoay tròn y như con quay, hắn ăn đòn quá mạnh nên thần trí bắt đầu mơ hồ, không biết quay bao nhiêu vòng mới đâm đầu vào vách tường, trong lúc vách tường sụp đổ xuống thì thân thể hắn bị lực phản chấn hất văng ra ngoài, lúc này gã võ sĩ còn lại kịp thời vươn tay ra chế trụ bờ vai của hắn.

Trước sau chỉ có mấy giây, gã Phong hệ võ sĩ cường hãn đã biến thành bộ dạng cực kỳ chật vật, nguyên lực chiến giáp đã bị lực lượng vô hình đánh nát, khuôn mặt sưng tím đỏ bầm, phía trên có thể còn lưu lại dấu tay rõ ràng.

Bạt tai một gã Võ Tôn thành ra như vậy? Mà còn là hai cái bạt tai?

Hai mắt gã Phong hệ võ sĩ dại ra, thân thể mất tự chủ run rẩy liên hồi, cũng không biết là tức giận hay là vì sợ hãi, không khí trong phòng lại yên lặng lần nữa.

Kiều Trì lúc nãy còn la hét ầm ĩ cũng kinh sợ ngây người. Hắn rất rõ ràng lực chiến đấu của hai gã thuộc hạ này, thế mà ngay cả mặt mũi địch nhân cũng không thấy đã bị người ta đánh thành như vậy. Vậy thì vị cường giả ẩn núp trong bóng tối có thực lực đáng sợ đến mức nào đây?

"Tại sao lại giống như chuột con thấy mèo già vậy, động cũng không dám động?" Một thanh âm tràn đầy khí tức tang thương vang lên bên tai mỗi người, bên trong phòng ăn tan nát đột nhiên nổi lên một trận gió nhẹ, khi làn gió tiêu tán, một thân ảnh từ từ hiện ra.

Địch Áo trợn tròn mắt nhìn tới bóng người kia mà không dám tin tưởng, Ngõa Tây Lý? Dĩ nhiên là Ngõa Tây Lý đã mất tích bấy lâu nay.

Thân hình Ngõa Tây Lý chợt lóe y như xuyên qua thời không, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tây Cách Thụy Na, Tây Cách Thụy Na bị dọa cho kinh hãi một trận. Nàng chỉ kịp làm ra động tác lùi ra sau thì Băng Chi Khế Ước vốn ở sau lưng nàng đã bị rút ra rơi vào trong tay Ngõa Tây Lý.

"Ngươi không phải là võ giả, mà giống như chính khách hơn." Ngõa Tây Lý nheo mắt quan sát Băng Chi Khế Ước ở trong tay, thản nhiên nói.

Khuôn mặt Tây Cách Thụy Na xấu hổ đỏ bừng, nàng biết ý tứ đối phương, lúc nãy chuẩn bị chiến đấu nàng vẫn suy nghĩ nên khuyên giải như thế nào, tận lực không để cho mâu thuẫn trở nên gay gắt.

"Có biết tại sao Thánh Đế Tư học viện vẫn là học viện nhị lưu không?" Ngõa Tây Lý đưa Băng Chi Khế Ước cho Tây Cách Thụy Na, lạnh nhạt nói: "Bởi vì các ngươi có thói quen chu toàn và thỏa hiệp, các ngươi cho rằng mình sống rất tốt, rất có kỹ xảo, nhưng các ngươi không biết, các ngươi vẫn làm cho người ta có cảm giác nặng nề thiếu sức sống." Nguồn truyện: Truyện FULL

Tây Cách Thụy Na ngập ngừng nhận lấy Băng Chi Khế Ước, nàng muốn tranh biện mấy câu nhưng khí thế Ngõa Tây Lý ép tới quá mạnh làm cho nàng nói không ra lời.

"Thành thật như thế? Xem ra khi các ngươi bắt đầu tu luyện nguyên lực, đạo sư của các ngươi đã dạy cho các ngươi, nếu gặp phải người yếu thì không cần cố kỵ thể hiện sự cường đại và kiêu ngạo của mình, một khi gặp phải cường giả liền biết điều kẹp cái đuôi lại làm người đàng hoàng." Ánh mắt Ngõa Tây Lý lại rơi vào trên người hai gã võ sĩ đối phương, cười lạnh nói: "Ừ, đạo sư của các ngươi dạy rất tốt, dĩ nhiên, các ngươi đã biểu hiện xuất sắc."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.