Thần Điển

Chương 208: Người Như Thế




Có lẽ là quá kích động hoặc là vì cố gắng đè nén tâm tình, thân thể Tác Phỉ Á cứ liên tục run lên từng đợt, hai tay nàng vòng qua sau lưng ôm chặt lấy Địch Áo, gương mặt dán lên trên bả vai hắn, nước mắt từ từ tràn ra bờ mi. Đã nhiều ngày như vậy nàng vẫn không hề rơi lệ, nhưng vừa thấy được Địch Áo còn sống trở về, cảm thụ được lồng ngực rộng rãi và rắn chắc của Địch Áo, nàng không thể khống chế mình được nữa.

Địch Áo cũng lộ vẻ "trọng sắc khinh bạn" y như Tác Phỉ Á, hắn làm như không nhìn thấy Ca Đốn và Lôi Mông, chỉ dồn tất cả lực chú ý vào Tác Phỉ Á. Thế nhưng hắn là một người rất kém cỏi trong việc dùng ngôn ngữ để diễn tả tâm tình, việc hắn có thể làm là nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tác Phỉ Á.

"Địch Áo, nhìn không ra nha, mới mười mấy ngày không gặp đã lên cấp thành Thủ hộ giả rồi?" Lôi Mông không cam lòng bị người ta xem nhẹ ném sang một bên, cười hì hì nói xen vào giữa.

Y Toa Bối Nhĩ cười phì một tiếng, Lôi Mông nói không sai, bộ dạng Địch Áo bây giờ rất là chật vật, trường bào màu trắng đã biến thành xám đen, đầu tóc xốc xếch, có ý tứ nhất chính là đôi giầy dưới chân. Mấy ngày mấy đêm không ngừng buông thả Phong Ưu Nhã chạy như điên, không những khảo nghiệm Địch Áo về sức chịu đựng và bền bỉ, mà còn khảo nghiệm chất lượng đôi giầy hắn mang dưới chân.

Thời gian trôi qua, Địch Áo vẫn có thể chống đỡ nhưng đôi giầy lại chịu không nổi, vào lúc này cả hai chiếc giầy đều rách nát, há mõm, lộ ra mấy đầu ngón chân đen thui.

Thật ra trong ngày thường Địch Áo sống vô cùng sạch sẽ, nhưng mười mấy ngày không ngừng chạy trốn giữ mạng, hắn làm gì còn rỗi hơi quan tâm đến chuyện nhỏ này, xuống nước, leo núi, chui vào bụi cỏ …v…v, một đường chịu đựng gian khổ hành hạ mới biến thành hình dạng như bây giờ.

Hình tượng này so sánh với Lao Lạp lúc ban đầu và lão Thủ hộ giả Phù Y kia đúng là không khá hơn bao nhiêu.

Tác Phỉ Á vốn đã cố gắng khống chế không rơi nước mắt nữa, vừa nghe Lôi Mông nhắc nhở lại nhìn thấy hình dáng chật vật của Địch Áo, không nhịn được cảm thấy chua xót trong lòng, nước mắt lại ướt đẫm bờ mi.

"Là Địch Áo hả? Có thể thấy ngươi bình yên vô sự trở về đúng là quá cao hứng đi." Một thanh âm từ trong trang viên truyền đến.

Địch Áo ngẩng đầu nhìn tới thì thấy một gã võ sĩ trung niên đang mỉm cười đứng ở đó, hắn không nhận ra đối phương, nhẹ giọng hỏi: "Vị này là..."

"Địch Áo, ta tới giới thiệu cho ngươi, đây là con trưởng của Tái Nhân Hầu tước, Môn La tước sĩ." Y Toa Bối Nhĩ nói: "Môn La, vị này ta không cần giới thiệu nữa, ngươi đã đoán trúng rồi."

"Ngươi khỏe !" Địch Áo gật đầu đáp lễ.

"Ngươi khỏe !" Môn La nói: "Chúng ta nên lập tức truyền tin tức tốt này đi."

Địch Áo ngẩn người, ngoại trừ Tác Phỉ Á và đám người Đường Ân Nam tước ra, hắn không biết mình an toàn trở về có thể làm cho ai cảm thấy vui sướng đây?

Thấy vẻ mặt Địch Áo biến hóa, Môn La mỉm cười bổ sung: "Địch Áo, ngươi còn không biết sao? Ngươi đánh chết Thủ hộ giả Phù Y không chỉ cứu vãn Hầu tước lĩnh chúng ta, đồng thời cũng cứu vãn Thánh Đế Tư học viện, ở trong suy nghĩ của vô số võ sĩ, ngươi đã biến thành một vị anh hùng."

Địch Áo cười cười không nói gì, hắn căn bản không cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, nếu như không phải thấy đám người Tác Phỉ Á chuẩn bị đối kháng chính diện với lão Thủ hộ giả cổ quái kia, hắn sẽ không bất chấp nguy hiểm xông ra làm gì.

"Dĩ nhiên là đối với chúng ta, bất kỳ danh hiệu tôn sùng nào cũng không có ý nghĩa, vĩnh viễn không thể so sánh với một bằng hữu an toàn trở về, đúng không?" Môn La cười nói.

Mặc dù Môn La nói những lời này hơi gượng ép, có chút ít mùi vị buồn nôn, nhưng lọt vào trong tai mọi người lại vô cùng đúng đắn. Nếu như Địch Áo thật sự không trở về được, người khác có xem hắn như thành anh hùng, xây tượng đài cho hắn thì có tác dụng gì không?

"Đi thôi, chúng ta đi qua chỗ khác, không nên quấy rầy người ta tâm sự." Y Toa Bối Nhĩ cười mị mị buông tay Tác Phỉ Á, trước khi đi vẫn không quên trêu đùa một câu.

Tiến vào trang viên, dọc theo đường đi tất cả các võ sĩ thấy Địch Áo liền kinh ngạc ngây người, có một số không dám đưa tay dụi dụi hai mắt vì tin tưởng vào mắt mình. Sau khi đã xác định đúng là Địch Áo mới kìm lòng không được lên tiếng hoan hô ầm trời. La Y nghe thấy thanh âm ồn ào cũng bu lại, chỉ có điều không đợi cho hắn biểu đạt nội tâm cảm khái và vui sướng đã bị Lôi Mông túm cổ áo lôi đi.

Lại đi vào trong thì đụng phải An Kỳ Nhi, nàng còn nhỏ tuổi nên năng lực phân biệt hơi kém, nhìn ngơ ngác thật lâu mới nhận ra Địch Áo. Đến khi nàng mở rộng hai cánh tay nhào đầu về phía trước, lại nhăn nhói hếch cái mũi nhỏ lên, lùi về sau mấy bước, đưa một bàn tay trắng bóc ra trước mặt không ngừng phe phẩy: "Thối… thối thối !"

Địch Áo nổi tâm trêu đùa, không nói lời gì tiến tới mấy bước bế An Kỳ Nhi lên, còn dùng lực hôn một cái lên mặt An Kỳ Nhi, làm cho An Kỳ Nhi gấp đến độ kêu loạn om sòm.

Thấy An Kỳ Nhi đã sắp khóc rồi, Địch Áo mới đặt An Kỳ Nhi xuống đất, An Kỳ Nhi lập tức bỏ chạy sang một bên núp ở sai một thân cây, thấy Địch Áo không có ý đuổi theo ý tứ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó tức giận cong môi kêu lên: "Địch Áo thúc thúc trứng thối, hôi quá đi." Nói xong nàng còn đưa tay lau mặt và vuốt y phục của mình.

"Ta đây bẩn như vậy sao?" Địch Áo cảm thấy lòng tự ái hơi bị thương tổn.

Tác Phỉ Á thủy chung vẫn đi theo bên người Địch Áo, thấy Địch Áo đứng tại chỗ lầm bầm oán trách mới nhẹ giọng nói nói: "Chàng cho rằng thế nào?"

"Nàng đứng cách ta xa một chút, tránh bị ta làm dơ." Địch Áo cười nói.

Tác Phỉ Á không lùi mà tiến tới ôm chặt cánh tay Địch Áo, còn dùng ánh mắt thị uy liếc Địch Áo một cái sắc sảo.

Nàng có thể thoải mái biểu đạt tâm tình như vậy hoàn toàn là vì Địch Áo, lúc Địch Áo không có ở đây, nàng sẽ từ từ trở nên khô héo, mất đi vẻ sáng rỡ thường ngày. Cho nên Kiều Trì lần đầu tiên nhìn thấy Tác Phỉ Á cũng phải thất vọng, nghi ngờ tính xác thực của tin đồn. Đến khi Địch Áo trở lại, dung mạo, khí chất, bao gồm cả tiếng cười, giọng nói, một ánh mắt đều tràn đầy sức sống, lúc này nàng mới là viên minh châu rực rỡ động lòng người.

Địch Áo cười lên sang sảng, sau đó vòng tay ôm lấy Tác Phỉ Á sải bước đi thẳng về phía trước.

Tại cửa viện, Ngã Lệ vui mừng tiến lên đón: "Địch Áo, trở lại rồi hả?"

"Ừ, những ngày qua ngươi có khỏe không?" Địch Áo ngừng bước trả lời.

Ngã Lệ vừa định trả lời, nhưng thấy Tác Phỉ Á thẹn thùng gục đầu vào ngực Địch Áo liền hiểu bây giờ không phải là lúc nói chuyện, đành phải cười cười lặng lẽ lui về sau nhường đường.

Lúc còn ở Đôi Tháp trấn, nàng thiếu chút nữa bị đám đạo tặc của Phật Lang Duy đánh chết, nhờ có Địch Áo cứu nàng mới thoát được một mạng. Sau đó mọi người cùng nhau chạy nạn, một năm nay nàng quả thật trải qua cuộc sống rất khổ cực. Một quả phụ dung mạo xinh đẹp ở trong thời loạn thế cần phải có một cánh tay kiên cố có lực nâng đỡ. Khi đó nàng quả thật có để ý Địch Áo, nhưng ngại thân phận quả phụ của mình, lại có một con với chồng trước, từ xấu hổ chuyển sang e ngại nên thủy chung không dám biểu lộ tâm sự. Chờ đi tới Khắc Lý Tư bình nguyên nhìn thấy Tác Phỉ Á, nàng coi như đã triệt để hết hy vọng, bây giờ nhìn thấy Địch Áo và Tác Phỉ Á thật mật ngọt ngào như thế, mặc dù nàng rất cao hứng vì Địch Áo, nhưng trong lòng nàng cũng phải có đôi chút ai oán.

Ánh mắt Ngã Lệ nhìn lơ đãng mông lung lên trời, cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, thật lâu sau nàng rốt cuộc có phản ứng, vội vã đuổi theo Địch Áo, nói gấp: "Địch Áo, chờ một chút."

………

Địch Áo có thể bất chấp nguy hiểm giết chết Thủ hộ giả, hiện tại đã biến thành anh hùng trong lòng mọi người rồi. Nay còn sống trở về và nhìn thấy Tác Phỉ Á e lệ đi bên cạnh, hắn đang cực kỳ hạnh phúc.

Một phòng xuân sắc.

Xuyên thấu qua hơi nước nhàn nhạt, Địch Áo có thể nhìn thấy rõ ràng trong hồ nước đang có bảy, tám thị nữ trần như nhộng nhiệt tình đùa giỡn, người gào thét to nhất chính là Bích Cơ, lúc này nàng đang ôm lấy một thị nữ nhỏ tuổi hơn, dùng đầu ngón tay không ngừng múa máy xoay vòng vòng quanh hai bầu ngực trắng bóc, tựa hồ là muốn so sánh xem ai to ai nhỏ hơn thì phải?

Nghe thấy cánh cửa phòng tắm bị đá văng ra một cách thô bạo, đám thị nữ sợ hết hồn ngơ ngẩn cả người, đến lúc thấy một tên lang thang mặc y phục nam nhân đang ôm tiểu thư của các nàng xông vào, đám thị nữ lại tiếp tục u mê lần nữa.

Chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ tiểu thư đã rơi vào tay địch?

Tình hình này thật sự quái dị, trong giây lát được chứng kiến một màn như vậy, bọn họ quả thật không kịp phản ứng.

Vài giây ngắn ngủi trôi qua, trong phòng tắm đột nhiên vang lên một tràng quỷ khóc sói tru, đám thị nữ hùng hổ nhảy ra khỏi hồ nước, Bích Cơ có thể nói là trung thành tuyệt đối, thế mà lúc này cũng giương nanh múa vuốt đánh tới Địch Áo.

Nguyên nhân tại sao nữ võ sĩ cần phải mặc hai bộ áo giáp đã được Bích Cơ chứng minh rất cụ thể, hai ngọn đồi cao vút trước ngực theo từng bước chạy của nàng nhún lên nhún xuống tràn đầy mị lực. Nhưng vẻ mặt Bích Cơ lại vô cùng hung dữ, hai mắt trợn tròn ẩn chứa sát ý ngút trời, khí thế dâng cao trước nay chưa từng có, rõ ràng là muốn liều mạng Địch Áo rồi.

"Đứng lại." Địch Áo quát lên.

"Các ngươi đi ra ngoài hết cho ta." Tác Phỉ Á hét lên, mặt nàng cũng đỏ bừng cơ hồ có thể rỉ ra máu rồi. Nàng cũng không ngờ tới vô tình lại gặp phải một màn "kiều diễm" thế này.

Bích Cơ nhận ra thanh âm Địch Áo, thân hình đột nhiên cứng ngắc, chốc lát sau ư hử một tiếng, dùng hai tay che trước ngực vội vàng xoay người chạy đi.

Đám thị nữ hối hả ngược xuôi tranh đoạt quần áo, lúc này các nàng không có thời gian chú ý nhiều, bất kể là của ai trước tiên cứ khoác lên người rồi lại nói sau.

"Ta phát hiện một vấn đề." Địch Áo thấp giọng nói: "Tại sao vào lúc này nữ tử chỉ che ở phía trên mà lại bỏ qua phía dưới?" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Động tác của đám thị nữ càng thêm hoảng loạn, có người nghe thấy Địch Áo nói không khỏi tự động hạ tay xuống che ở dưới, kết quả bộ phận phía trên lại lộ ra, xem ra vẫn không ổn, thế là các nàng lại nâng tay lên, ngặt nghèo ở chỗ một tay khác không có nhàn rỗi nên không thể nào cùng lúc che ở hai nơi được. Bởi vì các nàng phải cố gắng chém giết tranh đoạt quần áo, nỗ lực mặc cho xong y phục.

Rối ren một hồi lâu, đám thị nữ cuối cùng nối bước nhau lao ra khỏi phòng tắm, kết quả là đụng phải Kiều Trì ở bên ngoài phòng tắm nghe thanh âm náo loạn tìm tới, bên cạnh còn có mấy võ sĩ của hắn.

"Địch Áo đâu?" Kiều Trì ngăn Bích Cơ lại, hắn nghe nói Địch Áo trở lại nên đi ra đón, hắn cần phải lý giải Địch Áo rốt cuộc là hạng người gì, sau đó mới có thể làm việc theo kế hoạch.

"Thiếu gia ở bên trong." Bích Cơ hấp tấp trả lời rồi chạy vội ra xa.

Lúc này đám thị nữ cả người ướt nhẹp, những người sáng suốt vừa nhìn cũng biết là bọn họ đang tắm, sau đó bị cái gì đó làm kinh hãi mới ùa ra như ong vỡ tổ.

"Thật sự không nghĩ tới, tên Địch Áo này lại là người như thế?" Kiều Trì dùng chất giọng khinh miệt lẩm bẩm, mọi người trong trang viên mỗi ngày đều lo lắng cho Địch Áo, thế mà hắn vừa mới trở lại đã khẩn cấp đi làm loại chuyện loại này, thật là quá đáng mà.

"Thiếu gia, như thế không phải là phù hợp với tâm nguyện của ngài sao?" Một gã võ sĩ cười nói.

"Đúng vậy, ha hả." Kiều Trì nheo mắt cười cười ranh mãnh: "Vốn còn định chu toàn mấy ngày, nhưng đối phó với người như thế cứ trực tiếp tiến tới là được rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.